Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 110 : Vứt bỏ nghề cảnh sát, bước vào làm viên chức chánh chủ
Ngày đăng: 02:13 27/06/20
Bởi vì liên quan đến những chuyện vụ án, Hoắc Lữ Mậu với Miêu Chấn Đông cùng một chỗ hợp tác qua lại nhiều lần, tuy rằng mối quan hệ chưa tốt lắm, nhưng đều là cùng làm cảnh sát đấy, cho nên cũng không có trở ngại gì, vì thế buổi tối hôm nay, Miêu Chấn Đông mang theo hai bình rượu Mao Đài tự lái xe đến nhà của Hoắc Lữ Mậu.
– Đội trưởng, đây là ý gì, nếu ông tới ăn cơm tán gẫu chơi, tôi sẽ mời ông bữa cơm này, nhưng nếu ông lại đề cập tới chuyện vụ án, tôi sẽ tiễn khách!
Hoắc Lữ Mậu đùa giỡn nói.
– Ha ha, đồn trưởng, nói như vậy là không nể mặt mũi anh em rồi, tốt xấu gì, tôi cũng từ xa đến chơi mà!
Miêu Chấn Đông cười nói.
Miêu Chấn Đông này là một người làm việc rất có trách nhiệm, bởi vì vụ án có người chết, nội tình chưa biết rỏ, ông trà không muốn uống, cơm ăn không thấy ngon, mà quay về đi lại, một lần nữa thẩm vấn Vương Lão Hổ, Vương Lão Hổ vẫn là một mực chắc chắn đêm đó thật sự là nghe được Đinh Nhị Cẩu nói chuyện với Trương Cường rôì mới đi giết Trần Tiêu Tử, sau đó Vương Lão Hổ còn nói không khẳng định được người kia có phải là Trương Cường hay không? Bởi vì người kia nói chuyện rất ít với Nhị Cẩu, chỉ là ừ, à .. mà thôi! Ngược lại thì Đinh Nhị Cẩu hỏi nhiều, tự nói cũng nhiều.
Nếu như vậy, trêи người Đinh Nhị Cẩu hiềm nghi càng lúc càng lớn, nhưng động cơ của Đinh Nhị Cẩu là cái gì, mối quan hệ xích mích của Vương Lão Hổ và Nhị Cẩu mọi người đều biết, nhưng Nhị Cẩu và Trần Tiêu Tử có gì thù oán gì đâu, thế mà hắn lại dẫn tới mối họa đổ lên đầu Trần Tiêu Tử.
Điền Ngạc Như trêи đường đi về mua thêm một ít mồi nhậu, thoáng trong chốc lát Hoắc Lữ Mậu và Miêu Chấn Đông đã nhâm nhi uống rượu rồi, nhưng Điền Ngạc Như cũng không có tham dự vào, mà là trốn vào bên ngoài tấm cửa của nơi giặt đồ nghe lén.
– Ông Mậu! Vụ án Vương Lão Hổ này lại khó khăn, tôi hiện tại như đi vào ngõ cụt, cứ lẫn quẫn không có lối ra!
– Vì sao? Có phải bởi vì chuyện của Đinh Nhị Cẩu với Trương Cường?
– Ừ..cứ coi là như thế đi, Lão Hổ khi bị hỏi cung vẫn kiên trì nói là nghe xong cuộc đối thoại của hai người thì mới đi giết Trần Tiêu Tử, ông thử nghĩ xem, báo cáo kết án sẽ viết như thế nào đây, đến lúc đó là phải đưa kết quả qua viện kiểm sát, chắc chắn là vụ án sẽ bị lật lại, một lần nữa điều tra!
– Hừm đó cũng là một chuyện khó làm, hôm nay ông tìm tôi là có ý gì?
Điền Ngạc Như vốn đang định đi giặt quần áo, nhưng khi nghe được bọn họ nói đến Đinh Nhị Cẩu, động tác trêи tay không khỏi chậm lại, hiện tại cứ chuyện gì liên quan đến Đinh Nhị Cẩu, cô đều là vô cùng để ý tới!
– Ông Mậu, tôi chỉ là muốn hỏi thăm một chút, Đinh Nhị Cẩu này vớiTrần Tiêu Tử có cái gì xích mích hoặc là tranh cãi, ông là thủ trưởng của hắn, ít nhiều gì chắc cũng biết chút ít chứ?
– Cái gì? Đinh Nhị Cẩu với Trần Tiêu Tử?
Hoắc Lữ Mậu nhìn một chút ra ngoài suy nghĩ, trong giây lát, ông cũng nghĩ tới đã từng hoài nghi là Đinh Nhị Cẩu đem vợ của Trần Tiêu Tử cứu thoát mang đi, nhưng chỉ là nghi ngờ mà thôi, hơn nữa ông cũng không muốn đem chuyện này nói ra, vô luận Đinh Nhị Cẩu thế nào, hắn cũng là một tay ông huấn luyện, nếu Đinh Nhị Cẩu xảy ra chuyện, ông cũng bị ảnh hưởng đến mặt mũi chứ!
– Không có thấy gì khác lạ, thật sự không có nghe nói giữa bọn họ có chuyện gì mâu thuẫn cả!
Trầm mặc suy nghĩ một lát, Hoắc Lữ Mậu nói cứng như đinh chặt sắt.
Miêu Chấn Đông không nắm được thêm bất kỳ tin tức nào từ Hoắc Lữ Mậu, hắn tuy rằng thất vọng, nhưng vụ án cũng chỉ có thể là xử lý đến đây, sau đó đem báo cáo kết án đưa viện kiểm sát, đến lúc đó nếu có lật lại vụ án thì tính sau……….
………………………………………………………………………………………….
– Chủ tịch, chuyện này chắc ông phải tìm cách giải quyết rồi, ban đầu là ông gửi Đinh Nhị Cẩu vào làm cảnh sát, hiện tại làm phiền ông đem thằng này quay trở lại đi!
Hoắc Lữ Mậu ngồi ở trước bàn làm việc của Khấu Đại Bằng, hít mạnh một hơi thuốc lá nói.
– Vì sao? Hắn phạm sai lầm, bị các ông khai trừ rồi sao?
– Cũng không phải! Thằng nhóc này chính là người gây nên ra chuyện, ở tại đồn cảnh sát, tôi chỉ sợ không giữ được hắn nữa!
– Lão Mậu, ý ông là sao? Nhị Cẩu không phải là đã có nằm trong biên chế rồi sao? Cũng là ở trêи công an huyện đặc biệt đồng ý đấy, sao bây giờ lại không giữ lại được là sao!
Khấu Đại Bằng cũng nói gấp, điều ông lo lắng nhất chính là Đinh Nhị Cẩu gây nên chuyện lớn.
– Chuyện Vương Lão Hổ ở thôn Lô Gia Lĩnh , chủ tịch biết chưa?
– Biết, chính hắn đã giết người, còn bị các ông bắt được, chuyện đó và Đinh Nhị Cẩu có quan hệ gì?
– Chủ tịch, thật sự là chuyện như thế này……..
Hoắc Lữ Mậu đem mọi chuyện kể ra tường tận, cùng với tình huống hậu quả mà Đinh Nhị Cẩu hiện tại gặp phải nói một lần cho Khấu Đại Bằng nghe qua.
– Vậy ý của ông là làm tìm cách cho hắn rời khỏi đội ngũ công an?
– Đúng, thật ra đây cũng là một cách bảo vệ sự an toàn của hắn, ông suy nghĩ một chút, nếu hắn vẫn ở lại trong trong đội ngũ công an, lần sau cấp trêи lại đến hoạt động điều tra vụ án này, chỉ sợ chính chúng ta phải đôn đốc giám sát, như vậy thật là phiền toái, nhưng nếu hắn không còn làm cảnh sát, điều tra đúng ra là chuyện của viện kiểm sát, tôi có chị vợ làm ở viện kiểm sát, Đinh Nhị Cẩu dầu gì cũng là một tay tôi mang theo, tôi sẽ đến chào hỏi gửi gấm Nhị Cẩu cho cô ấy, đến lúc đó hy vọng chuyện này sẽ trôi qua êm xuôi!
– Vậy được rồi, ông tính sắp xếp cho hắn đi đến nơi nào?
Khấu Đại Bằng hỏi.
– Không phải tôi tính, mà là ông phải tính cho hắn! Tôi nào có bản lãnh điều động hắn đi!
Hoắc Lữ Mậu cười cười nói…………………
Nhìn xem Đinh Nhị Cẩu dáng điệu ăn như chết đói, Khấu Đại Bằng cũng hiểu được lời nói lúc này có chút khó khăn, bên cạnh Triệu Hinh Nhã đang thu thập bát đũa cùng Khấu Oánh Oánh, ông rốt cục cũng phải mở lời nói chuyện:
– Hai người tránh vào bên trong một chút, tôi và Nhị Cẩu có chút chuyện cần phải thảo luận!
Triệu Hinh Nhã không nói gì, nhưng Khấu Oánh Oánh thì bĩu môi không chịu đi, khiến cho Khấu Đại Bằng dựng râu trừng mắt i, Khấu Oánh Oánh mới làm cái mặt quỷ quay trở về phòng.
– Cái gì, cho cháu đi đến khu vực đó làm chủ nhiệm? Cháu làm cảnh sát cũng khá tốt, việc gì phải đi làm chủ nhiệm gì đó! À..mà.. chủ nhiệm là cấp bậc gì vậy?
– Làm viên chức chánh phủ, ưm.., đây không phải là vấn đề cấp bậc lớn nhỏ, đừng có suy nghĩ như vậy, cháu làm cảnh sát thoạt nhìn qua cũng có uy phong, nhưng cháu tương lai bao lâu có thể mới được lên chức? Cháu xem lại một chút, ở đồn cảnh sát, chính trị viên Trần bao nhiêu năm mới lên được tới chức vụ đó? Đồn trưởng Hoắc của cháu bao nhiêu tuổi mới lên làm đồn trưởng? Phương diện này bên cảnh sát lên chức quá chậm, cho nên, chú cảm thấy được, thừa dịp cháu mới làm cảnh sát không lâu, chú đưa cháu ra khỏi, chuyển qua làm bên viên chức hành chánh, để tránh càng về sau, khi muốn trở ra sẽ quá trễ!
Khấu Đại Bằng suy nghĩ, cũng chỉ là theo góc độ như vậy khuyên bảo Đinh Nhị Cẩu, bằng không thằng này, chắc chắn sẽ không chịu.
– Chú, cháu biết chú tốt với cháu, nhưng chức vụ chủ nhiệm này, cũng quá nhỏ, như thế này đến khi nào, thì mới có thể làm chức vụ được như chú đây!
Đinh Nhị Cẩu nghe qua Khấu Đại Bằng phân tích, lập tức thay đổi điệu bộ, vì hắn muốn mau thăng quan phát tài, cho nên giờ hắn nhìn sắc mặt của Khấu Đại Bằng mà cò kè mặc cả.
– Đừng có cho là làm quan nhỏ, khu vực này cai quản đến mấy ngàn người dân, so với thôn của cháu, thôn Lô Gia Lĩnh, thì thôn Lê Viên này cũng là một thôn không nhỏ, hơn nữa hiện tại ở đây không có bí thư, còn không phải sau này là địa bàn của cháu làm chủ sao!
Khấu Đại Bằng thấy Đinh Nhị Cẩu lên tiếng hỏi, vì thế trước tiên, ông đem danh lợi mua chuộc lòng hắn, sau này sẽ cho hắn tạm thời làm con lừa ở đó rồi tính sau… !!!
– Đội trưởng, đây là ý gì, nếu ông tới ăn cơm tán gẫu chơi, tôi sẽ mời ông bữa cơm này, nhưng nếu ông lại đề cập tới chuyện vụ án, tôi sẽ tiễn khách!
Hoắc Lữ Mậu đùa giỡn nói.
– Ha ha, đồn trưởng, nói như vậy là không nể mặt mũi anh em rồi, tốt xấu gì, tôi cũng từ xa đến chơi mà!
Miêu Chấn Đông cười nói.
Miêu Chấn Đông này là một người làm việc rất có trách nhiệm, bởi vì vụ án có người chết, nội tình chưa biết rỏ, ông trà không muốn uống, cơm ăn không thấy ngon, mà quay về đi lại, một lần nữa thẩm vấn Vương Lão Hổ, Vương Lão Hổ vẫn là một mực chắc chắn đêm đó thật sự là nghe được Đinh Nhị Cẩu nói chuyện với Trương Cường rôì mới đi giết Trần Tiêu Tử, sau đó Vương Lão Hổ còn nói không khẳng định được người kia có phải là Trương Cường hay không? Bởi vì người kia nói chuyện rất ít với Nhị Cẩu, chỉ là ừ, à .. mà thôi! Ngược lại thì Đinh Nhị Cẩu hỏi nhiều, tự nói cũng nhiều.
Nếu như vậy, trêи người Đinh Nhị Cẩu hiềm nghi càng lúc càng lớn, nhưng động cơ của Đinh Nhị Cẩu là cái gì, mối quan hệ xích mích của Vương Lão Hổ và Nhị Cẩu mọi người đều biết, nhưng Nhị Cẩu và Trần Tiêu Tử có gì thù oán gì đâu, thế mà hắn lại dẫn tới mối họa đổ lên đầu Trần Tiêu Tử.
Điền Ngạc Như trêи đường đi về mua thêm một ít mồi nhậu, thoáng trong chốc lát Hoắc Lữ Mậu và Miêu Chấn Đông đã nhâm nhi uống rượu rồi, nhưng Điền Ngạc Như cũng không có tham dự vào, mà là trốn vào bên ngoài tấm cửa của nơi giặt đồ nghe lén.
– Ông Mậu! Vụ án Vương Lão Hổ này lại khó khăn, tôi hiện tại như đi vào ngõ cụt, cứ lẫn quẫn không có lối ra!
– Vì sao? Có phải bởi vì chuyện của Đinh Nhị Cẩu với Trương Cường?
– Ừ..cứ coi là như thế đi, Lão Hổ khi bị hỏi cung vẫn kiên trì nói là nghe xong cuộc đối thoại của hai người thì mới đi giết Trần Tiêu Tử, ông thử nghĩ xem, báo cáo kết án sẽ viết như thế nào đây, đến lúc đó là phải đưa kết quả qua viện kiểm sát, chắc chắn là vụ án sẽ bị lật lại, một lần nữa điều tra!
– Hừm đó cũng là một chuyện khó làm, hôm nay ông tìm tôi là có ý gì?
Điền Ngạc Như vốn đang định đi giặt quần áo, nhưng khi nghe được bọn họ nói đến Đinh Nhị Cẩu, động tác trêи tay không khỏi chậm lại, hiện tại cứ chuyện gì liên quan đến Đinh Nhị Cẩu, cô đều là vô cùng để ý tới!
– Ông Mậu, tôi chỉ là muốn hỏi thăm một chút, Đinh Nhị Cẩu này vớiTrần Tiêu Tử có cái gì xích mích hoặc là tranh cãi, ông là thủ trưởng của hắn, ít nhiều gì chắc cũng biết chút ít chứ?
– Cái gì? Đinh Nhị Cẩu với Trần Tiêu Tử?
Hoắc Lữ Mậu nhìn một chút ra ngoài suy nghĩ, trong giây lát, ông cũng nghĩ tới đã từng hoài nghi là Đinh Nhị Cẩu đem vợ của Trần Tiêu Tử cứu thoát mang đi, nhưng chỉ là nghi ngờ mà thôi, hơn nữa ông cũng không muốn đem chuyện này nói ra, vô luận Đinh Nhị Cẩu thế nào, hắn cũng là một tay ông huấn luyện, nếu Đinh Nhị Cẩu xảy ra chuyện, ông cũng bị ảnh hưởng đến mặt mũi chứ!
– Không có thấy gì khác lạ, thật sự không có nghe nói giữa bọn họ có chuyện gì mâu thuẫn cả!
Trầm mặc suy nghĩ một lát, Hoắc Lữ Mậu nói cứng như đinh chặt sắt.
Miêu Chấn Đông không nắm được thêm bất kỳ tin tức nào từ Hoắc Lữ Mậu, hắn tuy rằng thất vọng, nhưng vụ án cũng chỉ có thể là xử lý đến đây, sau đó đem báo cáo kết án đưa viện kiểm sát, đến lúc đó nếu có lật lại vụ án thì tính sau……….
………………………………………………………………………………………….
– Chủ tịch, chuyện này chắc ông phải tìm cách giải quyết rồi, ban đầu là ông gửi Đinh Nhị Cẩu vào làm cảnh sát, hiện tại làm phiền ông đem thằng này quay trở lại đi!
Hoắc Lữ Mậu ngồi ở trước bàn làm việc của Khấu Đại Bằng, hít mạnh một hơi thuốc lá nói.
– Vì sao? Hắn phạm sai lầm, bị các ông khai trừ rồi sao?
– Cũng không phải! Thằng nhóc này chính là người gây nên ra chuyện, ở tại đồn cảnh sát, tôi chỉ sợ không giữ được hắn nữa!
– Lão Mậu, ý ông là sao? Nhị Cẩu không phải là đã có nằm trong biên chế rồi sao? Cũng là ở trêи công an huyện đặc biệt đồng ý đấy, sao bây giờ lại không giữ lại được là sao!
Khấu Đại Bằng cũng nói gấp, điều ông lo lắng nhất chính là Đinh Nhị Cẩu gây nên chuyện lớn.
– Chuyện Vương Lão Hổ ở thôn Lô Gia Lĩnh , chủ tịch biết chưa?
– Biết, chính hắn đã giết người, còn bị các ông bắt được, chuyện đó và Đinh Nhị Cẩu có quan hệ gì?
– Chủ tịch, thật sự là chuyện như thế này……..
Hoắc Lữ Mậu đem mọi chuyện kể ra tường tận, cùng với tình huống hậu quả mà Đinh Nhị Cẩu hiện tại gặp phải nói một lần cho Khấu Đại Bằng nghe qua.
– Vậy ý của ông là làm tìm cách cho hắn rời khỏi đội ngũ công an?
– Đúng, thật ra đây cũng là một cách bảo vệ sự an toàn của hắn, ông suy nghĩ một chút, nếu hắn vẫn ở lại trong trong đội ngũ công an, lần sau cấp trêи lại đến hoạt động điều tra vụ án này, chỉ sợ chính chúng ta phải đôn đốc giám sát, như vậy thật là phiền toái, nhưng nếu hắn không còn làm cảnh sát, điều tra đúng ra là chuyện của viện kiểm sát, tôi có chị vợ làm ở viện kiểm sát, Đinh Nhị Cẩu dầu gì cũng là một tay tôi mang theo, tôi sẽ đến chào hỏi gửi gấm Nhị Cẩu cho cô ấy, đến lúc đó hy vọng chuyện này sẽ trôi qua êm xuôi!
– Vậy được rồi, ông tính sắp xếp cho hắn đi đến nơi nào?
Khấu Đại Bằng hỏi.
– Không phải tôi tính, mà là ông phải tính cho hắn! Tôi nào có bản lãnh điều động hắn đi!
Hoắc Lữ Mậu cười cười nói…………………
Nhìn xem Đinh Nhị Cẩu dáng điệu ăn như chết đói, Khấu Đại Bằng cũng hiểu được lời nói lúc này có chút khó khăn, bên cạnh Triệu Hinh Nhã đang thu thập bát đũa cùng Khấu Oánh Oánh, ông rốt cục cũng phải mở lời nói chuyện:
– Hai người tránh vào bên trong một chút, tôi và Nhị Cẩu có chút chuyện cần phải thảo luận!
Triệu Hinh Nhã không nói gì, nhưng Khấu Oánh Oánh thì bĩu môi không chịu đi, khiến cho Khấu Đại Bằng dựng râu trừng mắt i, Khấu Oánh Oánh mới làm cái mặt quỷ quay trở về phòng.
– Cái gì, cho cháu đi đến khu vực đó làm chủ nhiệm? Cháu làm cảnh sát cũng khá tốt, việc gì phải đi làm chủ nhiệm gì đó! À..mà.. chủ nhiệm là cấp bậc gì vậy?
– Làm viên chức chánh phủ, ưm.., đây không phải là vấn đề cấp bậc lớn nhỏ, đừng có suy nghĩ như vậy, cháu làm cảnh sát thoạt nhìn qua cũng có uy phong, nhưng cháu tương lai bao lâu có thể mới được lên chức? Cháu xem lại một chút, ở đồn cảnh sát, chính trị viên Trần bao nhiêu năm mới lên được tới chức vụ đó? Đồn trưởng Hoắc của cháu bao nhiêu tuổi mới lên làm đồn trưởng? Phương diện này bên cảnh sát lên chức quá chậm, cho nên, chú cảm thấy được, thừa dịp cháu mới làm cảnh sát không lâu, chú đưa cháu ra khỏi, chuyển qua làm bên viên chức hành chánh, để tránh càng về sau, khi muốn trở ra sẽ quá trễ!
Khấu Đại Bằng suy nghĩ, cũng chỉ là theo góc độ như vậy khuyên bảo Đinh Nhị Cẩu, bằng không thằng này, chắc chắn sẽ không chịu.
– Chú, cháu biết chú tốt với cháu, nhưng chức vụ chủ nhiệm này, cũng quá nhỏ, như thế này đến khi nào, thì mới có thể làm chức vụ được như chú đây!
Đinh Nhị Cẩu nghe qua Khấu Đại Bằng phân tích, lập tức thay đổi điệu bộ, vì hắn muốn mau thăng quan phát tài, cho nên giờ hắn nhìn sắc mặt của Khấu Đại Bằng mà cò kè mặc cả.
– Đừng có cho là làm quan nhỏ, khu vực này cai quản đến mấy ngàn người dân, so với thôn của cháu, thôn Lô Gia Lĩnh, thì thôn Lê Viên này cũng là một thôn không nhỏ, hơn nữa hiện tại ở đây không có bí thư, còn không phải sau này là địa bàn của cháu làm chủ sao!
Khấu Đại Bằng thấy Đinh Nhị Cẩu lên tiếng hỏi, vì thế trước tiên, ông đem danh lợi mua chuộc lòng hắn, sau này sẽ cho hắn tạm thời làm con lừa ở đó rồi tính sau… !!!