Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Lại là nan đề
Ngày đăng: 22:44 16/02/21
CHƯƠNG 1060: LẠI LÀ NAN ĐỀ.
Có thể là đã quen thuộc mùi trêи người Đinh Nhị Cẩu, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu cởi quần áo leo lên giường nằm, Hạ Hà Tuệ đang nhắm hai mắt ngủ, hơi chuyển mình rồi ôm lấy Đinh Nhị Cẩu ngủ tiếp đi, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đinh Nhị Cẩu nghe tiếng lục đục trong phòng bếp, thì mới giật mình phát hiện Hạ Hà Tuệ đã không còn ở bên cạnh người .
-Dậy sớm thế, mấy ngày nay đâu có khách khứa gì, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe ..
Đinh Nhị Cẩu mặc áo vào rồi nói ra .
-Quen rồi đâu có ngủ thêm được, bộ em lại muốn đi ra ngoài hả, chị đang làm điểm tâm sáng đây này.
Hạ Hà Tuệ nhoẻn miệng cười nói .
-Sao hiền lành tậm tâm quá vậy, hay là để em cưới chị cho rồi nhé?
-Em có dám bỏ tất cả những người đàn bà khác để cưới chị không? Hôm nay một người, ngày mai một người, làm sao mà chị chịu được, chúng ta cứ như vậy là tốt nhất,. À…mấy ngày trước, có một người tên là Triệu Hinh Nhã làm giáo viên có đến tìm em, bảo là có chuyện muốn gặp em, chị có hỏi nhưng cô ấy không nói, có một cô gái cũng đi theo, nhưng nhìn qua tinh thần không tốt lắm.
Hạ Hà Tuệ nói .
-Um..có chuyện đó sao? Chờ một chút để em gọi điện thoại hỏi thử xem sao.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng có chút sợ nói .
-Trường Sinh…em nói cho chị biết, giữa em và cô ấy có quan hệ gì không?
Hạ Hà Tuệ cong miệng hỏi.
-Có quan hệ .. đó là thím của em, trước kia chú cũng là lãnh đạo của em, hơn nữa còn là ân nhân của em , có chuyện gì vậy?
-Hừ, em biết là chị muốn hỏi là ý gì, chị cho emi biết, tốt nhất là em không cỡi lên trêи người cô ấy, người đàn bà này không đơn giản giống như là em nghĩ đâu, nghe nói trước kia cô ấy đã làm qua bán hàng đa cấp đúng không?
Hạ Hà Tuệ hỏi.
-Hình như là thế, nhưng đó là chuyện lúc trước, hiện tại đã nghỉ làm việc đó rồi.
-Chị không phải nói chuyện này, mà nói người đàn bà này rất có tâm kế, tốt nhất là em giữ mình trong sạch trước cô ấy, những người đàn bà khác thì chị không biết, nhưng đối với người đàn bà này chị nhìn không thấu, cho nên rất lo lắng cho em.
-Vâng.. em biết rồi, cám ơn.
Đinh Nhị Cẩu lúng túng cười cười nói .
………………………………………………………………………………………………
Lưu Chấn Đông lái xe cá nhân của mình, để tránh đánh động mục tiêu.
-Đinh phó cục , cậu có chắc là thằng này hoạt động ơ khu vực này?
Lưu Chấn Đông có chút không tự tin hỏi.
-Chắc đấy, nhưng có một vấn đề phiền toái, bây giờ không thể trắng trợn bắt nó, phải âm thầm bắt, không thể để cho người khác biết, đây là điều trọng yếu nhất, để tránh đánh rắn động cỏ.
Xe chạy tại bên cạnh đường nhỏ nhà ga xe lửa, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở phía sau, Lưu Chấn Đông lái xe, khi đi đến phía sau nhà ga nơi phố buôn bán, Đinh Nhị Cẩu liếc mắt liền nhìn thấy đi ra đúng là Hầu Nhị, nhìn dáng vẻ thằng này thì vừa mới thức dậy rời giường , trêи người chỉ mặc quần áo ngắn, bởi vì này vùng này đang giải tỏa di dời, cho nên nhà cửa bị hủy nham nhở, thằng này tùy ý tìm một góc tường bắt đầu đi tiểu.
-Chấn Đông ..anh xem một chút phải hay là thằng này ở trong camera?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ, có chút giống, bây giờ tính sau đây?
Lưu Chấn Đông hỏi.
-Tiếp tục đi, bây giờ thì bắt không được, có thể trong phòng của hắn còn có người, với lại nó ăn mặc như thế vừa đi ra ngoài tiểu tiện, nếu như không có chuyện gì xảy ra bất trắc, thì không có ai tự nhiên mà biến mấ , vì thế khiến cho những người khác cảnh giác, nhớ kỹ chỗ này, thằng này đến bây giờ mới rời giường, điều này chứng tỏ đêm đi ra ngoài đến rất khuya, chúng ta buổi tối chặn bắt ngay tại trêи con đường này lúc hắn về nhà…đi thôi, đừng để hắn nghi ngờ.
Đinh Nhị Cẩu sắp xếp nói .
Vừa mới trở lại trong cục công an thì Đinh Nhị Cẩu liền nhận được điện thoại của Trịnh Hiểu Ngải..
-Này…Đinh phó cục trưởng, em có ý gì vậy, đem hai cô gái kia ném cho chị xong thì mặc kệ, định để cho chị quản hai cô gái này cả đời hả ?
Trịnh Hiểu Ngải ở trong điện thoại biểu đạt bất mãn nói .
-Ha ha… cám ơn chị, mấy ngày nay em bận quá, nên quên đi, thế nào hai cô gái đó không gây thêm phiền toái cho chị chứ ?
Đinh Nhị Cẩu Bất không biết ngượng mà còn hỏi.
-Em không thấy ngại mà còn cười được à, thật sự là phục em rồi, suốt ngày em bề bộn ở bên ngoài, còn hai cô gái này thì buồn bực ở trong nhà của chị, đây coi là là chuyện gì xảy ra vậy ?
Trịnh Hiểu Ngải tiếp tục cằn nhằn nói.
-Tốt rồi.. tốt rồi em nhờ chị được thay em chiếu cố bọn họ một chút, được rồi.. em sẽ đền bù tổn thất cho chị … hay là chúng ta tìm một chỗ nhà hàng ăn cái gì đi..
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Nằm mơ đi, ăn nhà hàng xong thì đuổi chị về là xong chuyện à?
Trịnh Hiểu Ngải nổi giận rồi.
-Thì em sẽ hi sinh thân mình suốt một đêm, như thế nào đây, được chưa?
Đinh Nhị Cẩu vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, đúng lúc này đã tiến vào văn phòng mình, đang bận tìm cái chìa khóa mở cửa nên không có chú ý đến phía sau đến lúc chìa khóa chọc ổ khóa mới nhìn lại, sau lưng hắn lại là Lan Hiểu San .
-Không được… chị muốn hai đêm mới đủ..
-Được rồi …em có khách, lát nữa trò chuyện lại..
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền cúp điện thoại .
-Lan bí thư… có việc gì..
-Hà…Đinh phó cục bề bộn nhiều việc quá, vì ai mà định hi sinh thân mình suốt một đêm vậy?
Lan Hiểu San mỉm cười hỏi .
-Hì…chỉ là nói đùa thôi, vào trong nói chuyện ..
Đinh Nhị Cẩu đẩy ra cửa phòng làm việc của mình mời Lan Hiểu San vào.
Lan Hiểu San đi theo sau Đinh Nhị Cẩu vào văn phòng, chợt thấy Lan Hiểu San chủ động đóng cửa lại, làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng có phần bất ngờ, xem ra Lan Hiểu San thật sự có việc quan trọng cần nói .
-Xin mời ngồi, Lan bí thư.. uống chút gì không?
-Không cần, chị tới là có chuyện phải nói với em, chuyện này chị chưa có báo cáo lên lãnh đạo thành phố, nhưng trước sau gì cũng phải chuyển báo, nhưng xét thấy theo tình huống, chị muốn em phỏng đoán chuyện này nên báo cáo như thế cho tốt .
-Chuyện gì mà nghiêm trọng như thế, xảy ra chuyện gì sao?
-Trần Vượng Hãi đã mở miệng khai, nhưng thà rằng hắn không khai ra còn dễ xử hơn, bây giờ làm chị gặp phải khó khăn, hắn khai ra anh rễ của hắn là Tưởng Văn Sơn, chuyện này phải để lãnh đạo Thành ủy quyết định, em thấy sao?
-Tưởng Văn Sơn? Nhiều không? Bao nhiêu c?”
-Trần Vượng Hãi cung khai, trong thời gian năm năm, tổng cộng đã chung chi cho Tưởng Văn Sơn không dưới một trăm vạn, đây không phải là số tiền nhỏ, chúng ta đảm đương không nổi.
Lan Hiểu San nói ra .
-Con bà nó…
Đinh Nhị Cẩu mắng, Lan Hiểu San không biết hắn mắng ai, có thể là Tưởng Văn Sơn, cũng có khả năng là Trần Vượng Hãi …..
Có thể là đã quen thuộc mùi trêи người Đinh Nhị Cẩu, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu cởi quần áo leo lên giường nằm, Hạ Hà Tuệ đang nhắm hai mắt ngủ, hơi chuyển mình rồi ôm lấy Đinh Nhị Cẩu ngủ tiếp đi, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đinh Nhị Cẩu nghe tiếng lục đục trong phòng bếp, thì mới giật mình phát hiện Hạ Hà Tuệ đã không còn ở bên cạnh người .
-Dậy sớm thế, mấy ngày nay đâu có khách khứa gì, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe ..
Đinh Nhị Cẩu mặc áo vào rồi nói ra .
-Quen rồi đâu có ngủ thêm được, bộ em lại muốn đi ra ngoài hả, chị đang làm điểm tâm sáng đây này.
Hạ Hà Tuệ nhoẻn miệng cười nói .
-Sao hiền lành tậm tâm quá vậy, hay là để em cưới chị cho rồi nhé?
-Em có dám bỏ tất cả những người đàn bà khác để cưới chị không? Hôm nay một người, ngày mai một người, làm sao mà chị chịu được, chúng ta cứ như vậy là tốt nhất,. À…mấy ngày trước, có một người tên là Triệu Hinh Nhã làm giáo viên có đến tìm em, bảo là có chuyện muốn gặp em, chị có hỏi nhưng cô ấy không nói, có một cô gái cũng đi theo, nhưng nhìn qua tinh thần không tốt lắm.
Hạ Hà Tuệ nói .
-Um..có chuyện đó sao? Chờ một chút để em gọi điện thoại hỏi thử xem sao.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng có chút sợ nói .
-Trường Sinh…em nói cho chị biết, giữa em và cô ấy có quan hệ gì không?
Hạ Hà Tuệ cong miệng hỏi.
-Có quan hệ .. đó là thím của em, trước kia chú cũng là lãnh đạo của em, hơn nữa còn là ân nhân của em , có chuyện gì vậy?
-Hừ, em biết là chị muốn hỏi là ý gì, chị cho emi biết, tốt nhất là em không cỡi lên trêи người cô ấy, người đàn bà này không đơn giản giống như là em nghĩ đâu, nghe nói trước kia cô ấy đã làm qua bán hàng đa cấp đúng không?
Hạ Hà Tuệ hỏi.
-Hình như là thế, nhưng đó là chuyện lúc trước, hiện tại đã nghỉ làm việc đó rồi.
-Chị không phải nói chuyện này, mà nói người đàn bà này rất có tâm kế, tốt nhất là em giữ mình trong sạch trước cô ấy, những người đàn bà khác thì chị không biết, nhưng đối với người đàn bà này chị nhìn không thấu, cho nên rất lo lắng cho em.
-Vâng.. em biết rồi, cám ơn.
Đinh Nhị Cẩu lúng túng cười cười nói .
………………………………………………………………………………………………
Lưu Chấn Đông lái xe cá nhân của mình, để tránh đánh động mục tiêu.
-Đinh phó cục , cậu có chắc là thằng này hoạt động ơ khu vực này?
Lưu Chấn Đông có chút không tự tin hỏi.
-Chắc đấy, nhưng có một vấn đề phiền toái, bây giờ không thể trắng trợn bắt nó, phải âm thầm bắt, không thể để cho người khác biết, đây là điều trọng yếu nhất, để tránh đánh rắn động cỏ.
Xe chạy tại bên cạnh đường nhỏ nhà ga xe lửa, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở phía sau, Lưu Chấn Đông lái xe, khi đi đến phía sau nhà ga nơi phố buôn bán, Đinh Nhị Cẩu liếc mắt liền nhìn thấy đi ra đúng là Hầu Nhị, nhìn dáng vẻ thằng này thì vừa mới thức dậy rời giường , trêи người chỉ mặc quần áo ngắn, bởi vì này vùng này đang giải tỏa di dời, cho nên nhà cửa bị hủy nham nhở, thằng này tùy ý tìm một góc tường bắt đầu đi tiểu.
-Chấn Đông ..anh xem một chút phải hay là thằng này ở trong camera?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ, có chút giống, bây giờ tính sau đây?
Lưu Chấn Đông hỏi.
-Tiếp tục đi, bây giờ thì bắt không được, có thể trong phòng của hắn còn có người, với lại nó ăn mặc như thế vừa đi ra ngoài tiểu tiện, nếu như không có chuyện gì xảy ra bất trắc, thì không có ai tự nhiên mà biến mấ , vì thế khiến cho những người khác cảnh giác, nhớ kỹ chỗ này, thằng này đến bây giờ mới rời giường, điều này chứng tỏ đêm đi ra ngoài đến rất khuya, chúng ta buổi tối chặn bắt ngay tại trêи con đường này lúc hắn về nhà…đi thôi, đừng để hắn nghi ngờ.
Đinh Nhị Cẩu sắp xếp nói .
Vừa mới trở lại trong cục công an thì Đinh Nhị Cẩu liền nhận được điện thoại của Trịnh Hiểu Ngải..
-Này…Đinh phó cục trưởng, em có ý gì vậy, đem hai cô gái kia ném cho chị xong thì mặc kệ, định để cho chị quản hai cô gái này cả đời hả ?
Trịnh Hiểu Ngải ở trong điện thoại biểu đạt bất mãn nói .
-Ha ha… cám ơn chị, mấy ngày nay em bận quá, nên quên đi, thế nào hai cô gái đó không gây thêm phiền toái cho chị chứ ?
Đinh Nhị Cẩu Bất không biết ngượng mà còn hỏi.
-Em không thấy ngại mà còn cười được à, thật sự là phục em rồi, suốt ngày em bề bộn ở bên ngoài, còn hai cô gái này thì buồn bực ở trong nhà của chị, đây coi là là chuyện gì xảy ra vậy ?
Trịnh Hiểu Ngải tiếp tục cằn nhằn nói.
-Tốt rồi.. tốt rồi em nhờ chị được thay em chiếu cố bọn họ một chút, được rồi.. em sẽ đền bù tổn thất cho chị … hay là chúng ta tìm một chỗ nhà hàng ăn cái gì đi..
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Nằm mơ đi, ăn nhà hàng xong thì đuổi chị về là xong chuyện à?
Trịnh Hiểu Ngải nổi giận rồi.
-Thì em sẽ hi sinh thân mình suốt một đêm, như thế nào đây, được chưa?
Đinh Nhị Cẩu vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, đúng lúc này đã tiến vào văn phòng mình, đang bận tìm cái chìa khóa mở cửa nên không có chú ý đến phía sau đến lúc chìa khóa chọc ổ khóa mới nhìn lại, sau lưng hắn lại là Lan Hiểu San .
-Không được… chị muốn hai đêm mới đủ..
-Được rồi …em có khách, lát nữa trò chuyện lại..
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền cúp điện thoại .
-Lan bí thư… có việc gì..
-Hà…Đinh phó cục bề bộn nhiều việc quá, vì ai mà định hi sinh thân mình suốt một đêm vậy?
Lan Hiểu San mỉm cười hỏi .
-Hì…chỉ là nói đùa thôi, vào trong nói chuyện ..
Đinh Nhị Cẩu đẩy ra cửa phòng làm việc của mình mời Lan Hiểu San vào.
Lan Hiểu San đi theo sau Đinh Nhị Cẩu vào văn phòng, chợt thấy Lan Hiểu San chủ động đóng cửa lại, làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng có phần bất ngờ, xem ra Lan Hiểu San thật sự có việc quan trọng cần nói .
-Xin mời ngồi, Lan bí thư.. uống chút gì không?
-Không cần, chị tới là có chuyện phải nói với em, chuyện này chị chưa có báo cáo lên lãnh đạo thành phố, nhưng trước sau gì cũng phải chuyển báo, nhưng xét thấy theo tình huống, chị muốn em phỏng đoán chuyện này nên báo cáo như thế cho tốt .
-Chuyện gì mà nghiêm trọng như thế, xảy ra chuyện gì sao?
-Trần Vượng Hãi đã mở miệng khai, nhưng thà rằng hắn không khai ra còn dễ xử hơn, bây giờ làm chị gặp phải khó khăn, hắn khai ra anh rễ của hắn là Tưởng Văn Sơn, chuyện này phải để lãnh đạo Thành ủy quyết định, em thấy sao?
-Tưởng Văn Sơn? Nhiều không? Bao nhiêu c?”
-Trần Vượng Hãi cung khai, trong thời gian năm năm, tổng cộng đã chung chi cho Tưởng Văn Sơn không dưới một trăm vạn, đây không phải là số tiền nhỏ, chúng ta đảm đương không nổi.
Lan Hiểu San nói ra .
-Con bà nó…
Đinh Nhị Cẩu mắng, Lan Hiểu San không biết hắn mắng ai, có thể là Tưởng Văn Sơn, cũng có khả năng là Trần Vượng Hãi …..