Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Cái chết oan uổng
Ngày đăng: 22:44 16/02/21
CHƯƠNG 1066 : CÁI CHẾT OAN UỔNG.
Từ khi tấm màn kéo ra xem được tin nhắn, Trần Vượng Hãi giống như là biến thành một người không hồn, hắn biết rõ chuyện này tám, chín phần là do Tưởng Hải Dương thằng cháu hỗn đãn của mình nhúng tay vào, muốn nói đến ai khác, thì hắn còn không tin, nhưng đối với con người của Tưởng Hải Dương, chính hắn là người cậu thì quá biết rõ là thằng cháu này chuyện gì cũng dám làm.. .
Trần Vượng Hãi nhớ lại năm xưa khi Tưởng Hải Dương mới 17 tuổi, thằng cháu này thường đến nhà mình chơi, quan hệ cậu cùng cháu rất tốt, hơn nữa Tưởng Văn Sơn lúc đó đang là Phó chủ tịch thành phố, cho nên Trần Vượng Hãi càng rất xua nịnh đứa cháu này, vì thế mỗi lần thằng cháu đến thì hắn lại mua gà mua cá, làm một bàn lớn đồ ăn chiêu đãi cho Tưởng Hải Dương, nhưng có lần Trần Vượng Hãi uống rượu nhiều quá nên say, trở về phòng ngủ trước, nào ngờ ở bên ngoài Tưởng Hải Dương rõ ràng cũng lợi dụng mợ của mình có chút men rượu ngà say nên leo lên cưỡi luôn.. .
Chuyện này cũng là do sau khi Trần Vượng Hãi tỉnh lại về sau, vợ của hắn thức dậy với cái ɦσα ɦuyệt còn dinh dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, còn khen rằng đêm qua Trần Vượng Hãi đã say rượu vậy mà còn làm nàng vừa mạnh mẽ vừa sung sướиɠ hơn thường ngày, nghe vợ mình nói mà đầu óc hắn u mê hỗn độn, trong lòng thoáng cái nghi ngờ, vì tối qua chỉ có mình Tưởng Hải Dương ở đây, vừa sáng sớm đã vội vàng đi về mà cũng không kịp từ biệt, còn bản thân thì mở mắt không nỗi, thì lấy gì có sức mà giao hoan với vợ..
Cho tới sau này có một lần bị chính hắn tận mắt nhìn thấy, lúc này mới tin chắc là đứa cháu này không bằng heo chó..
Ngày hôm đó đang ở đơn vị thì hắn thấy trong lòng khó chịu, đầu đau giống như là muốn nổ vậy, ngủ trưa không được, nên liền xin nghỉ về nhà trước, vào nhà thấy bên trong vắng lặng, sau khi rửa mặt, tinh thần hơi có chút tỉnh lại, nên lên lầu nghỉ rằng vợ của mình đang nghỉ trưa trong phòng, thấy cửa phòng ngủ khép hờ, bỗng nhiên lại nghe được mơ hồ giọng nói của tiếng của một thanh niên, Trần Vượng Hãi đầu “ong, ong” choáng váng, xuyên thấu qua khe hở nhìn vào, theo phương hướng nhìn thấy hai người mặt đối mặt, nghe thấy tiếng hôn môi, tiếp theo nghe được tiếng của bợ mình:
-Đợi chút, để mợ kéo rèm cửa sổ.
Tiếp theo nhìn thấy vợ mình đi đến cửa sổ kéo rèm cửa, trong phòng tối xuống, gã thanh niên chính là là cháu mình Tưởng Hải Dương, Trần Vượng Hãi ngây người, như thế nào lại là hắn, dù là hiện giờ góc nhìn hơi lờ mờ..
-Um..
Là tiếng của vợ mình cùng thằng cháu hôn môi phát ra tiếng tiếng thở dốc rêи rỉ, bên tai nghe vợ của mình bị cháu hôn môi phát ra tiếng rêи rỉ, làm cho hắn rất muốn xông vào, nhưng lại nhúc nhích không được, mình vẫn còn phải dựa vào anh rễ Tưởng Văn Sơn trong nhiều việc, đồng thời nếu làm ầm ỉ chuyện này thì sau này còn nhìn được mặt ai ? Trần Vượng Hãi cắn thật chặc môi của mình, thậm chí cũng không dám phát ra âm thanh.
Tiếp theo hắn thấy vợ của mình nằm ngữa ở trêи giường, hai cái chân mượt mà hướng hai bên tách ra, thằng cháu cúi đầu vào chính giữa bên trong cặp bắp đùi của vợ mình bυ" ɭϊếʍ, trước mắt hai cái chân của vợ mình một cái giơ lên cao, một chân thẳng tắp duỗi về phía trước, đôi mắt hắn giống như phun ra lửa nhìn trước mắt thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hai người dây dưa chớp lên từng hồi, tiếp đó hai chân của vợ mình dạng rộng ra, rồi khép lại căng cứng, kèm theo trêи giường truyền tới tiếng của vợ mình rêи rỉ kéo dài, trái tim của Trần Vượng Hãi dường như muốn nhảy ra, không biết mình có thể hay chịu đựng được nữa hay không lúc trong chốc lát thằng cháu mình sẽ cắm ƈôи ȶɦịt vào ɦσα ɦuyệt vợ mình.
Đúng lúc này trêи cái giường bắt đầu động đậy, vậy là ƈôи ȶɦịt của thằng cháu đã vào trong thân thể vợ mình rồi, Trần Vượng Hãi ở trong lòng máu sôi lên, trong lỗ tai nghe được rõ ràng tiếng rêи của vợ mình.
-Ui…cháu ơi..
Tiếng mềm mại rêи rỉ, ngay cả thằng ngốc cũng có thể nghĩ đến chuyện gì đang xảy ra, lúc này Trần Vượng Hãi giống như đã ngây dại, cách có mấy thước truyền tới tiếng va chạm của bộ phận sinh ɖu͙ƈ hai người, kèm theo thân thể của Tưởng Hải Dương mỗi lần trầm xuống cắm ƈôи ȶɦịt vào, thì cái ʍôиɠ vợ mình lại nhẹ hẩy lên nghênh đón, biểu hiện lấy thân thể của vợ mình rất sung sướиɠ..
-Ui…làm mạnh lên đi cháu ơi…mạnh lên…mợ sướиɠ lắm..ui…
Từ từ thấy trước mắt Tưởng Hải Dương cái ʍôиɠ tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng rêи rỉ của mợ gã từ nhỏ giọng đã có tiết tấu kéo dài, tiếng rêи rỉ tuy không dám lớn tiếng nhưng cũng đủ để cho Trần Vượng Hãi không chịu được nhịp tim đập mạnh, hắn không rõ vì sao lúc hắn và vợ mình sinh hoạt tình ɖu͙ƈ, tuy rằng vợ mình cũng có rêи, nhưng so với tiếng thở dốc chỉ hơi lớn hơn một chút, vì sao lúc cùng với thằng cháu giao hoan đã kêu rêи thành tiếng như là một phim s.εメ của Nhật vậy?
Trong lúc Trần Vượng Hãi thấy hơi kỳ quái, trước mắt nhìn thấy thằng cháu ngừng lại động tác, tiếp theo hai châm của vợ mình cũng rũ xuống, hắn còn tưởng rằng đã xong, chợt nghe tiếng nói của Tưởng Hải Dương:
-Mợ…lật lại, quỳ chổng ʍôиɠ lên đi a.
Sau đó nghe được tiếng thở hổn hển mềm mại của vợ mình:
-Đồ quỷ..cháu muốn làm chết mợ à?
Tuy rằng oán trách, nhưng Trần Vượng Hãi vẫn nhìn thấy vợ mình hai chân thay đổi phương hướng, lật người quì xuống chổng ʍôиɠ lên cao, tiếp theo thân mình Tưởng Hải Dương lại đến gần phía sau ʍôиɠ vợ mình, ngừng lại một chút, tiếp theo ƈôи ȶɦịt cắm vào ɦσα ɦuyệt vang dội “Ọt” một tiếng…
Trước mắt hắn là cái ʍôиɠ đít mập bự của vợ mình vễnh lên thật cao, hai gót bàn chân nhỏ cong lên, tiếp theo Tưởng Hải Dương bắt đầu đút ƈôи ȶɦịt vào tốc độ tăng nhanh…
Bên tai truyền tới tiếng ngân nga rêи rỉ vợ mình cùng với cái ʍôиɠ đầy đặn nẩy nở nhếch lên, hai tay Tưởng Hải Dương giữ hai bên hoặc eo, một cây thịt dài tại giữa ʍôиɠ đít vợ mình cứ liên tục đâm chọc vào.
-A… a……. chịu không nổi… rồi… ..chết mợ..cháu ơi..á…..ra rồi..
Tiếng rêи rỉ vợ hắn càng ngày càng gấp rút, tiếng thở dốc thằng cháu cũng càng ngày càng nặng, bỗng nhiên Trần Vượng Hãi cảm giác được toàn bộ thân mình của thằng cháu đã ghé vào trêи người của vợ mình, lúc này vợ mình nằm giống như là con ếch vậy, tại mặt sau cái ʍôиɠ của mợ, Tưởng Hải Dương liều mạng đâm chọc vào, tiếng rêи rỉ của vợ Trần Vượng Hãi đã trở nên mơ hồ rồi, rồi cả người thằng cháu thật chặc áp sát người mợ mình bất động, Trần Vượng Hãi biết là thằng cháu đã xuất tinh trong thân thể của vợ mình rồi, mà hắn lúc này giống như đã chết đứng, không có bất cứ hành động gì, mê mang nhìn cảnh tượng trước mắt rồi run run hai chân lui về phía sau từng bước, Trần Vượng Hãi lẳng lặng quay trở về đơn vị…
………………………………………………………………………………………..
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu như mình thật sự đem anh rễ Tưởng Văn Sơn kéo vào, thì mình cũng chẳng có được gì, nhiều lắm là lập công được xử tội nhẹ hơn một chút, nhưng nếu nhẹ thì cũng phải bị phán vài năm tù, trong thời gian mấy năm này vợ của mình thì không nói, nhưng con gái của mình ở bên ngoài thì sẽ ra sao ? Hắn không có tin tưởng vào cái gọi là cảnh sát bảo vệ người nhà của nhân chứng, đó chỉ là phù vân, đau khổ tuyệt vọng vì quá nhiều chuyện đã xảy ra, Trần Vượng Hãi đã lâm vào bước đường cùng.
Giờ này thì hai nhân viên Kỷ ủy bắt đầu thay phiên nhau trực để một người ngủ, còn Trần Vượng Hãi một chút cũng ngủ không được, nghĩ tới nghĩ lui, hắn thấy đúng ra là mình không nên đem Tưởng Văn Sơn vạch trần, nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn, cha con của Tưởng Văn Sơn đã không cho phép mình tiếp tục sống trêи đời, chỉ có người chết thì mới có thể để cho bọn họ yên tâm .
Nghĩ tới đây, hắn nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lặng lẽ đứng dậy .
-Ông muốn làm gì?
Một trong nhân viên kỷ ủy hỏi.
-Um.. tôi muốn đi vệ sinh.
Trần Vượng Hãi nói ra .
Vì vậy Trần Vượng Hãi đi phía trước, nhân viên Kỷ ủy đi ở phía sau, theo chân hắn đến nhà vệ sinh.
………………………………………………………………………………………………..
Hơn 5 phút trôi qua, đúng lúc này nhân viên Kỷ ủy đang ngồi canh ngoài cửa mới giật mình khi thấy lâu qua mà Trần Vượng Hãi chưa ra, nhưng cho dù người ngoài cửa hô như thế nào, Trần Vượng Hãi cũng không mở cửa, giờ thì mấy tên Kỳ ủy chạy tới thay phiên đạp cửa, lúc cửa nhà vệ sinh đã nghiêng ngã văng ra, thì vào lúc này, bọn họ nghe một tiêng động mạnh từ dưới lầu dưới truyền đến, mấy người nhìn nhau, tựa hồ đã biết điều gì xảy ra, vì vậy tại đây lưu lại một người, ba người kia đều chạy nhanh xuống dưới lầu, nhưng lúc đến thì đã chậm, Trần Vượng Hãi đã quyết định nhảy xuống lầu tự sát, lúc chạm đất, chết tại chỗ, không còn kịp cấp cứu nữa. .
………………………………………………………………………………………………….
Sự thật đã rất rõ ràng, Hầu Nhị là dựa theo lời Mã Kiều Tam sai khiến theo dõi Khang Minh Đức, như vậy Mã Kiều Tam vì cái gì mà lại theo dõi Khang Minh Đức, chuyện này phải để cho Mã Kiều Tam tự mình giải thích, nhưng thằng này lại là rất biết hưởng thụ, đã đi đến Tam Á đón mừng năm mới rồi, hiện tại khó giải quyết nhất là muốn dùng biện pháp gì để triệu hồi Mã Kiều Tam, đây cũng là một vấn đề
-Đinh phó cục , chúng ta bước tiếp theo nên làm gì, phải đến Tam Á bắt Mã Kiều Tam trở về sao?
Lưu Chấn Đông hỏi.
-Không được, làm như vậy quá mạo hiểm, lại phải liên hệ với cảnh sát địa phương, rất phiền toái, bây giờ phải tìm cách để cho Hầu Nhị làm cách nào để gọi Mã Kiều Tam về sớm với lý do hợp lý….
Đinh Nhị Cẩu nói còn chưa dứt lời, thì điện thoại vang lên, đó là Lan Hiểu San gọi tới, Đinh Nhị Cẩu nhìn lướt qua đồng hồ, phát hiện trời vừa rạng sáng, giờ này mà Lan Hiểu San gọi điện thoại đến có việc gì..
-Này, Lan bí thư có chuyện gì sao?
-Trần Vượng Hãi chết rồi, chị vừa mới nhận được báo cáo, đang chạy tới hiện trường, em cũng đi qua xem sao , tình huống cụ thể đến rồi nói sau.
Từ khi tấm màn kéo ra xem được tin nhắn, Trần Vượng Hãi giống như là biến thành một người không hồn, hắn biết rõ chuyện này tám, chín phần là do Tưởng Hải Dương thằng cháu hỗn đãn của mình nhúng tay vào, muốn nói đến ai khác, thì hắn còn không tin, nhưng đối với con người của Tưởng Hải Dương, chính hắn là người cậu thì quá biết rõ là thằng cháu này chuyện gì cũng dám làm.. .
Trần Vượng Hãi nhớ lại năm xưa khi Tưởng Hải Dương mới 17 tuổi, thằng cháu này thường đến nhà mình chơi, quan hệ cậu cùng cháu rất tốt, hơn nữa Tưởng Văn Sơn lúc đó đang là Phó chủ tịch thành phố, cho nên Trần Vượng Hãi càng rất xua nịnh đứa cháu này, vì thế mỗi lần thằng cháu đến thì hắn lại mua gà mua cá, làm một bàn lớn đồ ăn chiêu đãi cho Tưởng Hải Dương, nhưng có lần Trần Vượng Hãi uống rượu nhiều quá nên say, trở về phòng ngủ trước, nào ngờ ở bên ngoài Tưởng Hải Dương rõ ràng cũng lợi dụng mợ của mình có chút men rượu ngà say nên leo lên cưỡi luôn.. .
Chuyện này cũng là do sau khi Trần Vượng Hãi tỉnh lại về sau, vợ của hắn thức dậy với cái ɦσα ɦuyệt còn dinh dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, còn khen rằng đêm qua Trần Vượng Hãi đã say rượu vậy mà còn làm nàng vừa mạnh mẽ vừa sung sướиɠ hơn thường ngày, nghe vợ mình nói mà đầu óc hắn u mê hỗn độn, trong lòng thoáng cái nghi ngờ, vì tối qua chỉ có mình Tưởng Hải Dương ở đây, vừa sáng sớm đã vội vàng đi về mà cũng không kịp từ biệt, còn bản thân thì mở mắt không nỗi, thì lấy gì có sức mà giao hoan với vợ..
Cho tới sau này có một lần bị chính hắn tận mắt nhìn thấy, lúc này mới tin chắc là đứa cháu này không bằng heo chó..
Ngày hôm đó đang ở đơn vị thì hắn thấy trong lòng khó chịu, đầu đau giống như là muốn nổ vậy, ngủ trưa không được, nên liền xin nghỉ về nhà trước, vào nhà thấy bên trong vắng lặng, sau khi rửa mặt, tinh thần hơi có chút tỉnh lại, nên lên lầu nghỉ rằng vợ của mình đang nghỉ trưa trong phòng, thấy cửa phòng ngủ khép hờ, bỗng nhiên lại nghe được mơ hồ giọng nói của tiếng của một thanh niên, Trần Vượng Hãi đầu “ong, ong” choáng váng, xuyên thấu qua khe hở nhìn vào, theo phương hướng nhìn thấy hai người mặt đối mặt, nghe thấy tiếng hôn môi, tiếp theo nghe được tiếng của bợ mình:
-Đợi chút, để mợ kéo rèm cửa sổ.
Tiếp theo nhìn thấy vợ mình đi đến cửa sổ kéo rèm cửa, trong phòng tối xuống, gã thanh niên chính là là cháu mình Tưởng Hải Dương, Trần Vượng Hãi ngây người, như thế nào lại là hắn, dù là hiện giờ góc nhìn hơi lờ mờ..
-Um..
Là tiếng của vợ mình cùng thằng cháu hôn môi phát ra tiếng tiếng thở dốc rêи rỉ, bên tai nghe vợ của mình bị cháu hôn môi phát ra tiếng rêи rỉ, làm cho hắn rất muốn xông vào, nhưng lại nhúc nhích không được, mình vẫn còn phải dựa vào anh rễ Tưởng Văn Sơn trong nhiều việc, đồng thời nếu làm ầm ỉ chuyện này thì sau này còn nhìn được mặt ai ? Trần Vượng Hãi cắn thật chặc môi của mình, thậm chí cũng không dám phát ra âm thanh.
Tiếp theo hắn thấy vợ của mình nằm ngữa ở trêи giường, hai cái chân mượt mà hướng hai bên tách ra, thằng cháu cúi đầu vào chính giữa bên trong cặp bắp đùi của vợ mình bυ" ɭϊếʍ, trước mắt hai cái chân của vợ mình một cái giơ lên cao, một chân thẳng tắp duỗi về phía trước, đôi mắt hắn giống như phun ra lửa nhìn trước mắt thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hai người dây dưa chớp lên từng hồi, tiếp đó hai chân của vợ mình dạng rộng ra, rồi khép lại căng cứng, kèm theo trêи giường truyền tới tiếng của vợ mình rêи rỉ kéo dài, trái tim của Trần Vượng Hãi dường như muốn nhảy ra, không biết mình có thể hay chịu đựng được nữa hay không lúc trong chốc lát thằng cháu mình sẽ cắm ƈôи ȶɦịt vào ɦσα ɦuyệt vợ mình.
Đúng lúc này trêи cái giường bắt đầu động đậy, vậy là ƈôи ȶɦịt của thằng cháu đã vào trong thân thể vợ mình rồi, Trần Vượng Hãi ở trong lòng máu sôi lên, trong lỗ tai nghe được rõ ràng tiếng rêи của vợ mình.
-Ui…cháu ơi..
Tiếng mềm mại rêи rỉ, ngay cả thằng ngốc cũng có thể nghĩ đến chuyện gì đang xảy ra, lúc này Trần Vượng Hãi giống như đã ngây dại, cách có mấy thước truyền tới tiếng va chạm của bộ phận sinh ɖu͙ƈ hai người, kèm theo thân thể của Tưởng Hải Dương mỗi lần trầm xuống cắm ƈôи ȶɦịt vào, thì cái ʍôиɠ vợ mình lại nhẹ hẩy lên nghênh đón, biểu hiện lấy thân thể của vợ mình rất sung sướиɠ..
-Ui…làm mạnh lên đi cháu ơi…mạnh lên…mợ sướиɠ lắm..ui…
Từ từ thấy trước mắt Tưởng Hải Dương cái ʍôиɠ tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng rêи rỉ của mợ gã từ nhỏ giọng đã có tiết tấu kéo dài, tiếng rêи rỉ tuy không dám lớn tiếng nhưng cũng đủ để cho Trần Vượng Hãi không chịu được nhịp tim đập mạnh, hắn không rõ vì sao lúc hắn và vợ mình sinh hoạt tình ɖu͙ƈ, tuy rằng vợ mình cũng có rêи, nhưng so với tiếng thở dốc chỉ hơi lớn hơn một chút, vì sao lúc cùng với thằng cháu giao hoan đã kêu rêи thành tiếng như là một phim s.εメ của Nhật vậy?
Trong lúc Trần Vượng Hãi thấy hơi kỳ quái, trước mắt nhìn thấy thằng cháu ngừng lại động tác, tiếp theo hai châm của vợ mình cũng rũ xuống, hắn còn tưởng rằng đã xong, chợt nghe tiếng nói của Tưởng Hải Dương:
-Mợ…lật lại, quỳ chổng ʍôиɠ lên đi a.
Sau đó nghe được tiếng thở hổn hển mềm mại của vợ mình:
-Đồ quỷ..cháu muốn làm chết mợ à?
Tuy rằng oán trách, nhưng Trần Vượng Hãi vẫn nhìn thấy vợ mình hai chân thay đổi phương hướng, lật người quì xuống chổng ʍôиɠ lên cao, tiếp theo thân mình Tưởng Hải Dương lại đến gần phía sau ʍôиɠ vợ mình, ngừng lại một chút, tiếp theo ƈôи ȶɦịt cắm vào ɦσα ɦuyệt vang dội “Ọt” một tiếng…
Trước mắt hắn là cái ʍôиɠ đít mập bự của vợ mình vễnh lên thật cao, hai gót bàn chân nhỏ cong lên, tiếp theo Tưởng Hải Dương bắt đầu đút ƈôи ȶɦịt vào tốc độ tăng nhanh…
Bên tai truyền tới tiếng ngân nga rêи rỉ vợ mình cùng với cái ʍôиɠ đầy đặn nẩy nở nhếch lên, hai tay Tưởng Hải Dương giữ hai bên hoặc eo, một cây thịt dài tại giữa ʍôиɠ đít vợ mình cứ liên tục đâm chọc vào.
-A… a……. chịu không nổi… rồi… ..chết mợ..cháu ơi..á…..ra rồi..
Tiếng rêи rỉ vợ hắn càng ngày càng gấp rút, tiếng thở dốc thằng cháu cũng càng ngày càng nặng, bỗng nhiên Trần Vượng Hãi cảm giác được toàn bộ thân mình của thằng cháu đã ghé vào trêи người của vợ mình, lúc này vợ mình nằm giống như là con ếch vậy, tại mặt sau cái ʍôиɠ của mợ, Tưởng Hải Dương liều mạng đâm chọc vào, tiếng rêи rỉ của vợ Trần Vượng Hãi đã trở nên mơ hồ rồi, rồi cả người thằng cháu thật chặc áp sát người mợ mình bất động, Trần Vượng Hãi biết là thằng cháu đã xuất tinh trong thân thể của vợ mình rồi, mà hắn lúc này giống như đã chết đứng, không có bất cứ hành động gì, mê mang nhìn cảnh tượng trước mắt rồi run run hai chân lui về phía sau từng bước, Trần Vượng Hãi lẳng lặng quay trở về đơn vị…
………………………………………………………………………………………..
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu như mình thật sự đem anh rễ Tưởng Văn Sơn kéo vào, thì mình cũng chẳng có được gì, nhiều lắm là lập công được xử tội nhẹ hơn một chút, nhưng nếu nhẹ thì cũng phải bị phán vài năm tù, trong thời gian mấy năm này vợ của mình thì không nói, nhưng con gái của mình ở bên ngoài thì sẽ ra sao ? Hắn không có tin tưởng vào cái gọi là cảnh sát bảo vệ người nhà của nhân chứng, đó chỉ là phù vân, đau khổ tuyệt vọng vì quá nhiều chuyện đã xảy ra, Trần Vượng Hãi đã lâm vào bước đường cùng.
Giờ này thì hai nhân viên Kỷ ủy bắt đầu thay phiên nhau trực để một người ngủ, còn Trần Vượng Hãi một chút cũng ngủ không được, nghĩ tới nghĩ lui, hắn thấy đúng ra là mình không nên đem Tưởng Văn Sơn vạch trần, nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn, cha con của Tưởng Văn Sơn đã không cho phép mình tiếp tục sống trêи đời, chỉ có người chết thì mới có thể để cho bọn họ yên tâm .
Nghĩ tới đây, hắn nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lặng lẽ đứng dậy .
-Ông muốn làm gì?
Một trong nhân viên kỷ ủy hỏi.
-Um.. tôi muốn đi vệ sinh.
Trần Vượng Hãi nói ra .
Vì vậy Trần Vượng Hãi đi phía trước, nhân viên Kỷ ủy đi ở phía sau, theo chân hắn đến nhà vệ sinh.
………………………………………………………………………………………………..
Hơn 5 phút trôi qua, đúng lúc này nhân viên Kỷ ủy đang ngồi canh ngoài cửa mới giật mình khi thấy lâu qua mà Trần Vượng Hãi chưa ra, nhưng cho dù người ngoài cửa hô như thế nào, Trần Vượng Hãi cũng không mở cửa, giờ thì mấy tên Kỳ ủy chạy tới thay phiên đạp cửa, lúc cửa nhà vệ sinh đã nghiêng ngã văng ra, thì vào lúc này, bọn họ nghe một tiêng động mạnh từ dưới lầu dưới truyền đến, mấy người nhìn nhau, tựa hồ đã biết điều gì xảy ra, vì vậy tại đây lưu lại một người, ba người kia đều chạy nhanh xuống dưới lầu, nhưng lúc đến thì đã chậm, Trần Vượng Hãi đã quyết định nhảy xuống lầu tự sát, lúc chạm đất, chết tại chỗ, không còn kịp cấp cứu nữa. .
………………………………………………………………………………………………….
Sự thật đã rất rõ ràng, Hầu Nhị là dựa theo lời Mã Kiều Tam sai khiến theo dõi Khang Minh Đức, như vậy Mã Kiều Tam vì cái gì mà lại theo dõi Khang Minh Đức, chuyện này phải để cho Mã Kiều Tam tự mình giải thích, nhưng thằng này lại là rất biết hưởng thụ, đã đi đến Tam Á đón mừng năm mới rồi, hiện tại khó giải quyết nhất là muốn dùng biện pháp gì để triệu hồi Mã Kiều Tam, đây cũng là một vấn đề
-Đinh phó cục , chúng ta bước tiếp theo nên làm gì, phải đến Tam Á bắt Mã Kiều Tam trở về sao?
Lưu Chấn Đông hỏi.
-Không được, làm như vậy quá mạo hiểm, lại phải liên hệ với cảnh sát địa phương, rất phiền toái, bây giờ phải tìm cách để cho Hầu Nhị làm cách nào để gọi Mã Kiều Tam về sớm với lý do hợp lý….
Đinh Nhị Cẩu nói còn chưa dứt lời, thì điện thoại vang lên, đó là Lan Hiểu San gọi tới, Đinh Nhị Cẩu nhìn lướt qua đồng hồ, phát hiện trời vừa rạng sáng, giờ này mà Lan Hiểu San gọi điện thoại đến có việc gì..
-Này, Lan bí thư có chuyện gì sao?
-Trần Vượng Hãi chết rồi, chị vừa mới nhận được báo cáo, đang chạy tới hiện trường, em cũng đi qua xem sao , tình huống cụ thể đến rồi nói sau.