Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1341 : Có nhiều phụ nữ cũng quá mệt mỏi
Ngày đăng: 23:57 16/02/21
CHƯƠNG 1341: CÓ NHIỀU PHỤ NỮ CŨNG QUÁ MỆT MỎI.
So với Dương Hiểu kϊƈɦ động, Cổ Thanh Sơn thì tỉnh táo hơn nhiều, mặc dù biết đây là Đinh Trường Sinh có lòng, nhưng người ta là bác sĩ chuyên gia thì đâu có thể nói mời là có thể mời tới? Còn không phải phải hắn bỏ tiền ra mời sao? Nhưng Đinh Trường Sinh chỉ là một nhân viên nhà nước nho nhỏ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đây mới là điều Cổ Thanh Sơn lo lắng
Vô luận nói như thế nào, Đinh Trường Sinh tuổi còn rất trẻ, Cổ Thanh Sơn một mực lo lắng nhất là Đinh Trường Sinh về phương diện kinh tế phạm phải sai lầm, đây đối với một quan viên là sai lầm trí mạng nhất, một khi đã nhiễm vào, chính là một chỗ bẩn chung thân, khó có thể tẩy trừ sạch sẽ được .
-Tốn không ít tiền chứ ?
Cổ Thanh Sơn lạnh lùng hỏi.
-Um… chỉ là bỏ ra ít tiền, con đang định tìm chị Hiểu Manh tỷ đòi lại một vạn nguyên tiền đây, chị Hiểu Manh ngày trước còn thiếu nợ con ah.
Đinh Trường Sinh nửa đùa nửa thật nói.
-Thật sự là ít như vậy sao?
Cổ Thanh Sơn không là con nít, muốn gạt ông thật đúng là không dễ dàng .
-Cha nuôi, nếu giải phảu thì bệnh viện phải xuất hóa đơn, có gì con sẽ đưa hóa cho cha nuôi xem, như vậy cũng sẵn để cho chị Hiểu Manh nhập vào trả luôn.
Đinh Trường Sinh cười đùa nói ra .
Cổ Thanh Sơn nhìn Đinh Trường Sinh, thật sự là hết cách nói với thằng này rồi, tại vì lão bà và con gái còn đang ở chỗ này, ông cũng không tiện nói gì nữa , chỉ có thể là cứ để qua việc này, đợi có thời gian mới dạy dỗ tiểu tử này, muôn ngàn lần không thể học cái xấu được.
-Cha nuôi, con có chút việc phải xử lý, buổi tối con lại tới nữa a.
Đinh Trường Sinh đứng dậy cáo từ
-Được rồi, con đi trước đi, tối nay không cần đến, con cũng nghỉ ngơi cho khỏe một chút, buổi tối cũng có y tá rồi, cha nuôi không sao đâu.
Cổ Thanh Sơn nói .
-Vậy sao được chứ, tôi nay con vẫn tới, có vậy con mới yên tâm.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Chị đi cùng em, chị còn phải về công ty đâu, em đưa chị một đoạn đường.
Cố Hiểu Manh cũng đứng người lên nói.
-Vậy được rồi, chúng ta đi, em đi lấy xe, chị ở dưới chờ em một chút.
Đinh Trường Sinh nói xong chào Dương Hiểu rồi rời đi.
…………………………………………………………………………………..
Bình thường hai người thích đấu võ mồm, gặp mặt liền cãi nhau, nhưng lúc này, ngồi ở trong xe, nghe tiếng động cơ xe, không gian yên lặng thật dọa người .
-Cha chị còn có thể sống bao lâu?
Cố Hiểu Manh phá vỡ trầm mặc .
-Em cũng không biết, nhưng chị yên tâm, em sẽ cố hết mọi cố gắng kéo dài tánh mạng của cha nuôi, em biết nên phải làm như thế nào.
Đinh Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi nói ra .
-Tốn bao nhiêu tiền, chị đưa cho em.
-Hiện tại vấn đề không phải là tiền, tiền của chị cứ giữ đi, khi nào em hết tiền, em sẽ nói với chị, cha nuôi hậu phẩu để khôi phục sức khỏe cũng cần tiền, bây giờ không phải là thời điểm nói về vấn đề này.
-Thế nhưng mà .. dù sao em cũng thân là nhân viên chính phủ, còn nhiều việc phải làm, tại sao phải đúc kết lo lắng đến mức này…
Cố Hiểu Manh thở dài nói ra .
-Chị Hiểu Manh …chị nói gì vậy, cha nuôi và mẹ nuôi đối với em tốt như vậy, đúng lúc này em làm con rùa đen rút đầu, thế thì em là con người sao?
Đinh Trường Sinh tức giận nói .
Cố Hiểu Manh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn thấy Đinh Trường Sinh tức giận , tháo giây nịt an toàn ra, nàng rúc vào trêи bờ vai Đinh Trường Sinh, thật lâu không ý nhúc nhích .
-Từ nhỏ đến giờ cha của chị chính là núi lớn để chị dựa vào, vô luận là chị có xảy ra chuyện gì, cha luôn có thể thay chị giải quyết hết, nhưng..nhưng nếu một mai cha chết đi, thì ai sẽ còn giúp chị nữa đây, nếu chị mệt mỏi, chị biết đi nơi nào để tìm một cái bả vai dựa vào như là cha chị? Cho nên, chị không dám nghĩ đến chuyện của cha, cứ mỗi lần nghĩ đến những điều này thì chị rất là sợ, em không biết là cái loại sợ hãi này là cỡ nào dọa người đâu.
Cố Hiểu Manh hai mắt đẫm lệ nói .
-Em biết…em so với chị thì càng biết rõ hơn, ít nhất thì chị còn có mẹ nuôi đây này.
Đinh Trường Sinh cắn răng nói ra , có một số việc không thể nghĩ đến, bởi vì chỉ cần tưởng tượng, từ trái tim sẽ bộc phát ra một loại cảm xúc gọi là ủy khuất, nhưng nếu không nghĩ đến, lại lộ ra thấy mình vô cùng máu lạnh, cho nên chúng ta vẫn luôn sống ở trong mâu thuẫn, chúng ta muốn kiên cường, nhưng thường thường kiên cường thì phải trả giá rất cao, đó chính là sẽ biến chúng ta trở nên ngay cả mình cũng không biết cảm xúc của mình .
-Em nói rồi, bờ vai của em tùy lúc đều hoan nghênh chị, bất cứ nếu xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh chị, chị…cũng phải tin tưởng em.
Đinh Trường Sinh Trịnh trọng cam kết nói, tuy là lời cam kết này, ngay cả chính hắn cũng không biết đến cùng là có thể thực hiện được hay không, nhưng ít nhất hiện tại thì mình phải giống như người đàn ông cứng rắn để cho người phụ nữ này an tâm .
-Chị tin chứ.
Cố Hiểu Manh ôm chặt lấy cánh tay Đinh Trường .
Đưa Cố Hiểu Manh đến công ty, nhìn thời gian thấy hãy còn sớm, vì vậy thắn thử gọi điện thoại cho Từ Kiều Kiều, lúc này cơn giận của Từ Kiều Kiều đã qua , cho nên tiếp lấy điện thoại của hắn, tuy nàng rất muốn lý do, cũng sẽ không tha thứ Đinh Trường Sinh, nhưng khi ở trong điện thoại nghe được giọng nói mệt mỏi của Đinh Trường Sinh, ngay lập tức nàng đã tha thứ cho hắn.
-Anh làm sao vậy?
Từ Kiều Kiều quan tâm hỏi .
-Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi.
Đinh Trường Sinh nói .
-Vậy anh cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi không sao đâu.
Từ Kiều Kiều thử thăm dò nói .
-Cô bây giờ đang ở đâu, tôi đến gặp cô.
Đinh Trường Sinh kiên trì nó , có một số việc nhất định phải nói rõ cho Từ Kiều Kiều biết, bây giờ không nói rõ, về sau sợ là phát sinh càng thêm nhiều nữa chuyện nhiễu loạn .
-Anh không sao chứ?
Vừa thấy Đinh Trường Sinh bước vào, nhìn thấy bộ dáng hắn tiều tụy, Từ Kiều Kiều càng thấy không đành lòng rồi, cái này là sức mạnh của ái tình, lúc hận một người, có thể hận đến không thể ăn thịt của hắn, nhưng nếu yêu một người , cũng có thể yêu đến không cần đến bản thân của mình, Từ Kiều Kiều lúc này chính là như vậy.
– Xin lỗi, sáng sớm hôm nay tôi trực tiếp đi đến Giang Đô, chưa kịp nói cùng với côi, nhưng tôi không có lừa cô đâu, tối hôm qua tôi thật sự ở tại trong bệnh viện cho đến hừng đông, tôi đến Giang Đô cũng là vì tìm bác sĩ chuyên gia cho cha nuôi của tôi…
Đinh Trường Sinh nói lời xin lỗi, thật ra thì phải cực ít nói lời xin lỗi với người đàn bà thì mới tốt, nhưng lúc này hắn thật tâm thật ý nói lời xin lỗi với Từ Kiều Kiều .
So với Dương Hiểu kϊƈɦ động, Cổ Thanh Sơn thì tỉnh táo hơn nhiều, mặc dù biết đây là Đinh Trường Sinh có lòng, nhưng người ta là bác sĩ chuyên gia thì đâu có thể nói mời là có thể mời tới? Còn không phải phải hắn bỏ tiền ra mời sao? Nhưng Đinh Trường Sinh chỉ là một nhân viên nhà nước nho nhỏ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đây mới là điều Cổ Thanh Sơn lo lắng
Vô luận nói như thế nào, Đinh Trường Sinh tuổi còn rất trẻ, Cổ Thanh Sơn một mực lo lắng nhất là Đinh Trường Sinh về phương diện kinh tế phạm phải sai lầm, đây đối với một quan viên là sai lầm trí mạng nhất, một khi đã nhiễm vào, chính là một chỗ bẩn chung thân, khó có thể tẩy trừ sạch sẽ được .
-Tốn không ít tiền chứ ?
Cổ Thanh Sơn lạnh lùng hỏi.
-Um… chỉ là bỏ ra ít tiền, con đang định tìm chị Hiểu Manh tỷ đòi lại một vạn nguyên tiền đây, chị Hiểu Manh ngày trước còn thiếu nợ con ah.
Đinh Trường Sinh nửa đùa nửa thật nói.
-Thật sự là ít như vậy sao?
Cổ Thanh Sơn không là con nít, muốn gạt ông thật đúng là không dễ dàng .
-Cha nuôi, nếu giải phảu thì bệnh viện phải xuất hóa đơn, có gì con sẽ đưa hóa cho cha nuôi xem, như vậy cũng sẵn để cho chị Hiểu Manh nhập vào trả luôn.
Đinh Trường Sinh cười đùa nói ra .
Cổ Thanh Sơn nhìn Đinh Trường Sinh, thật sự là hết cách nói với thằng này rồi, tại vì lão bà và con gái còn đang ở chỗ này, ông cũng không tiện nói gì nữa , chỉ có thể là cứ để qua việc này, đợi có thời gian mới dạy dỗ tiểu tử này, muôn ngàn lần không thể học cái xấu được.
-Cha nuôi, con có chút việc phải xử lý, buổi tối con lại tới nữa a.
Đinh Trường Sinh đứng dậy cáo từ
-Được rồi, con đi trước đi, tối nay không cần đến, con cũng nghỉ ngơi cho khỏe một chút, buổi tối cũng có y tá rồi, cha nuôi không sao đâu.
Cổ Thanh Sơn nói .
-Vậy sao được chứ, tôi nay con vẫn tới, có vậy con mới yên tâm.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Chị đi cùng em, chị còn phải về công ty đâu, em đưa chị một đoạn đường.
Cố Hiểu Manh cũng đứng người lên nói.
-Vậy được rồi, chúng ta đi, em đi lấy xe, chị ở dưới chờ em một chút.
Đinh Trường Sinh nói xong chào Dương Hiểu rồi rời đi.
…………………………………………………………………………………..
Bình thường hai người thích đấu võ mồm, gặp mặt liền cãi nhau, nhưng lúc này, ngồi ở trong xe, nghe tiếng động cơ xe, không gian yên lặng thật dọa người .
-Cha chị còn có thể sống bao lâu?
Cố Hiểu Manh phá vỡ trầm mặc .
-Em cũng không biết, nhưng chị yên tâm, em sẽ cố hết mọi cố gắng kéo dài tánh mạng của cha nuôi, em biết nên phải làm như thế nào.
Đinh Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi nói ra .
-Tốn bao nhiêu tiền, chị đưa cho em.
-Hiện tại vấn đề không phải là tiền, tiền của chị cứ giữ đi, khi nào em hết tiền, em sẽ nói với chị, cha nuôi hậu phẩu để khôi phục sức khỏe cũng cần tiền, bây giờ không phải là thời điểm nói về vấn đề này.
-Thế nhưng mà .. dù sao em cũng thân là nhân viên chính phủ, còn nhiều việc phải làm, tại sao phải đúc kết lo lắng đến mức này…
Cố Hiểu Manh thở dài nói ra .
-Chị Hiểu Manh …chị nói gì vậy, cha nuôi và mẹ nuôi đối với em tốt như vậy, đúng lúc này em làm con rùa đen rút đầu, thế thì em là con người sao?
Đinh Trường Sinh tức giận nói .
Cố Hiểu Manh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn thấy Đinh Trường Sinh tức giận , tháo giây nịt an toàn ra, nàng rúc vào trêи bờ vai Đinh Trường Sinh, thật lâu không ý nhúc nhích .
-Từ nhỏ đến giờ cha của chị chính là núi lớn để chị dựa vào, vô luận là chị có xảy ra chuyện gì, cha luôn có thể thay chị giải quyết hết, nhưng..nhưng nếu một mai cha chết đi, thì ai sẽ còn giúp chị nữa đây, nếu chị mệt mỏi, chị biết đi nơi nào để tìm một cái bả vai dựa vào như là cha chị? Cho nên, chị không dám nghĩ đến chuyện của cha, cứ mỗi lần nghĩ đến những điều này thì chị rất là sợ, em không biết là cái loại sợ hãi này là cỡ nào dọa người đâu.
Cố Hiểu Manh hai mắt đẫm lệ nói .
-Em biết…em so với chị thì càng biết rõ hơn, ít nhất thì chị còn có mẹ nuôi đây này.
Đinh Trường Sinh cắn răng nói ra , có một số việc không thể nghĩ đến, bởi vì chỉ cần tưởng tượng, từ trái tim sẽ bộc phát ra một loại cảm xúc gọi là ủy khuất, nhưng nếu không nghĩ đến, lại lộ ra thấy mình vô cùng máu lạnh, cho nên chúng ta vẫn luôn sống ở trong mâu thuẫn, chúng ta muốn kiên cường, nhưng thường thường kiên cường thì phải trả giá rất cao, đó chính là sẽ biến chúng ta trở nên ngay cả mình cũng không biết cảm xúc của mình .
-Em nói rồi, bờ vai của em tùy lúc đều hoan nghênh chị, bất cứ nếu xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh chị, chị…cũng phải tin tưởng em.
Đinh Trường Sinh Trịnh trọng cam kết nói, tuy là lời cam kết này, ngay cả chính hắn cũng không biết đến cùng là có thể thực hiện được hay không, nhưng ít nhất hiện tại thì mình phải giống như người đàn ông cứng rắn để cho người phụ nữ này an tâm .
-Chị tin chứ.
Cố Hiểu Manh ôm chặt lấy cánh tay Đinh Trường .
Đưa Cố Hiểu Manh đến công ty, nhìn thời gian thấy hãy còn sớm, vì vậy thắn thử gọi điện thoại cho Từ Kiều Kiều, lúc này cơn giận của Từ Kiều Kiều đã qua , cho nên tiếp lấy điện thoại của hắn, tuy nàng rất muốn lý do, cũng sẽ không tha thứ Đinh Trường Sinh, nhưng khi ở trong điện thoại nghe được giọng nói mệt mỏi của Đinh Trường Sinh, ngay lập tức nàng đã tha thứ cho hắn.
-Anh làm sao vậy?
Từ Kiều Kiều quan tâm hỏi .
-Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi.
Đinh Trường Sinh nói .
-Vậy anh cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi không sao đâu.
Từ Kiều Kiều thử thăm dò nói .
-Cô bây giờ đang ở đâu, tôi đến gặp cô.
Đinh Trường Sinh kiên trì nó , có một số việc nhất định phải nói rõ cho Từ Kiều Kiều biết, bây giờ không nói rõ, về sau sợ là phát sinh càng thêm nhiều nữa chuyện nhiễu loạn .
-Anh không sao chứ?
Vừa thấy Đinh Trường Sinh bước vào, nhìn thấy bộ dáng hắn tiều tụy, Từ Kiều Kiều càng thấy không đành lòng rồi, cái này là sức mạnh của ái tình, lúc hận một người, có thể hận đến không thể ăn thịt của hắn, nhưng nếu yêu một người , cũng có thể yêu đến không cần đến bản thân của mình, Từ Kiều Kiều lúc này chính là như vậy.
– Xin lỗi, sáng sớm hôm nay tôi trực tiếp đi đến Giang Đô, chưa kịp nói cùng với côi, nhưng tôi không có lừa cô đâu, tối hôm qua tôi thật sự ở tại trong bệnh viện cho đến hừng đông, tôi đến Giang Đô cũng là vì tìm bác sĩ chuyên gia cho cha nuôi của tôi…
Đinh Trường Sinh nói lời xin lỗi, thật ra thì phải cực ít nói lời xin lỗi với người đàn bà thì mới tốt, nhưng lúc này hắn thật tâm thật ý nói lời xin lỗi với Từ Kiều Kiều .