Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 164 : Gặp lại chân mỹ lệ

Ngày đăng: 02:14 27/06/20

CHƯƠNG 131: GẶP LẠI CHÂN MỸ LỆ.

La Tử Hàm đã buông lỏng hai chân, hắn lợi dụng thời cơ cô vẫn còn dư âm trong cơn cực kɧօáϊ rất nhanh đứng vọt dậy thuận thế ôm chặt thân thể La Tử Hàm và hôn lên bờ môi cô.

La Tử Hàm vẫn còn đê mê, hai tay ôm thật chặc lưng của hắn, kéo hắn dán sát tại trêи người của mìn

Đinh Nhị Cẩu dùng hai đầu gối mình, tách ra hai chân La Tử Hàm, cô không có phản kháng, cũng không nói gì, như là tùy ý hắn bài bố, lúc này hắn đã lén lút kéo khóa quần của mình, móc ra cây ƈôи ȶɦịt to, vội vã kéo rê cái đầu khấc đến nơi cái lổ hơi lỏm vào của khe thịt âʍ ɦộ, nhấn một cái, La Tử Hàm giật nẩy mình thì nguyên cái đầu khấc đã cắm vào đi qua cửa miệng ɦσα ɦuyệt của cô, nhưng rất may là làn vải cái qυầи ɭót bị ƈôи ȶɦịt đâm vào, đã căng ra chặn đứng lại không để cho thân cây ƈôи ȶɦịt tiến bước, khi đầu khấc chen chúc hết vào cửa miệng ɦσα ɦuyệt, La Tử Hàm thân thể run một cái, bỗng nhiên cô cúi đầu khóc nức nở, đột nhiên hắn thấy nước mắt La Tử Hàm rơi trêи mặt mình, trong lòng cũng đau xót, hối hận.

Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng ôm lấy La Tử Hàm, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ lên trêи làn nước mắt mằn mặn của cô, mặt hắn giờ đang đối mặt La Tử Hàm, nhẹ giọng nói:

– Tử Hàm! Xin lỗi, anh thật sự rất ưa thích em, vừa nhìn thấy em, anh liền không kềm được sự xúc động hưng phấn, nên anh không có biện pháp khống chế, em đừng tức giận, thấy em khóc, trong lòng anh đau lắm, Tử Hàm anh yêu em!

Nói xong hắn lại hôn lên đôi môi mềm La Tử Hàm một cái.

Đinh Nhị Cẩu vừa nói dứt lời, La Tử Hàm nước mắt càng nhiều, khuôn mặt của Đinh Nhị Cẩu cùng với mặt của cô đều thấm ướt, hắn ngẩng đầu giúp La Tử Hàm lau nước mắt, nhưng La Tử Hàm khóc rất đau lòng, nước mắt cứ mãi tuôn rơi, làm hắn luýnh quýnh, xúc động hắn mang theo giọng nói nghẹn ngào!

– Tử Hàm em nín đi, từ giờ anh sẽ không bao giờ để em vài thế khó xử, khiến em phải khóc thêm lần nữa, anh hứa.

La Tử Hàm bỗng nhiên vươn hai tay đem Đinh Nhị Cẩu ôm vào trong ngực cô, sau đó hai tay nâng lên mặt của hắn, hôn lên cái miệng của hắn, rồi từ từ nhú cái đầu lưỡi vào miệng hắn ʍút̼ quấn lấy đầu lưỡi hắn, làm Đinh Nhị Cẩu ngẩn người ra, hắn chưa từng nghĩ tới La Tử Hàm sẽ điên cuồng trong lúc tâm trí cô đang tỉnh táo lại như vậy, cũng không biết bọn họ hôn bao lâu, La Tử Hàm bỗng nhiên há miệng tại cắn một cái ở môi trêи của hắn:

– Á..đau…!

Đinh Nhị Cẩu kêu lên, hai mắt trợn to nhìn La Tử Hàm chẳng hiểu gì cả, cô bật cười,mà nước mắt lại cứ chảy ra:

– Oan gia, anh muốn em phải làm thế nào thì anh mới vừa lòng đây? Em đã vợ của người ta rồi.

Đinh Nhị Cẩu hôn lên nước mắt La Tử Hàm, dõng dạt nói:

– Anh muốn em làm bạn gái của anh dù chỉ là trong tư tưởng, chuyện này chỉ hai chúng ta biết mà thôi,anh nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho em, Tử Hàm hãy làm bạn gái của anh nhé!

La Tử Hàm không nói gì, ánh mắt âu yếm nhìn Đinh Nhị Cẩu, hai mắt hồng hồng, khuôn mặt ửng đỏ, hắn cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô, bọn họ cứ như vậy im lặng nhìn nhau, rất lâu sau đó, ngay lúc hắn đã trở nên không còn hy vọng La Tử Hàm đáp ứng thỉnh cầu của mình, thì La Tử Hàm nhẹ nhàng gật đầu, nói:

– Được, em sẽ làm bạn gái trong tâm trí của anh, Nhị Cẩu anh nhất định phải đối xử tốt với em, không được như hôm nay, làm tổn thương em, khiến cho em phải khóc vì thương tâm, anh hiểu chưa?

Đinh Nhị Cẩu rất vui và cao hứng:

– Tử Hàm là người tốt nhất, anh yêu em! Anh sẽ đối với em thật tốt đấy, không bao giờ chọc em tức giận nữa, em về sau cũng đừng khóc nữa, làm anh rất đau lòng, từ hôm nay trở đi, em sẽ là bạn gái của anh rồi.

La Tử Hàm tràn ngập tình yêu nhìn hắn, cô cúi người chuẩn bị kéo cái váy mặc vào người, hắn lưu luyến nhìn trêи cơ thể cô thêm một lần nữa, đôi bầu иɦũ ɦσα to với hai đầu núm иɦũ ɦσα màu nâu đỏ sưng cứng trương phồng, hình như là lại đang bắt đâù muốn ri rỉ sữa ra, phía dưới cái qυầи ɭót che khuất ở bẹn đùi, chính giữa cái khe âʍ ɦộ đang cắn nuốt hỏm vào một đường thằng của nếp vải qυầи ɭót, mé trêи nơi vị trí hạt le, nhô lên một chút u nhỏ như vẫn còn sung huyết ngượng ngùng ẩn nấp bên dưới cái qυầи ɭót mỏng.

Sau khi cả hai chuẩn bị gọn gàng lại quần áo, La Tử Hàm ngỏ ý muốn Đinh Nhị Cẩu cùng cô về lại nhà Nhị Đản để thăm đứa bé con cô………………..

…………………………………………………………………………….

Vừa vào trong nhà, Trần Nhị Đản thấy vợ mình đi cùng với Đinh Nhị Cẩu, hắn ta liền chạy đến gõ một cái trêи đỉnh đầu Đinh Nhị Cẩu rồi gào to

– Móa nó, cậu biến lâu nay, giờ về định dụ dỗ vợ tớ hay sao mà đi chung vậy?

Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ trong túi xuất ra xấp tiền, nghiêng ngả dí ra, Trần Nhị Đản lúc này mới buông tha cho hắn.

– Nhị Đản, đây là lễ gặp mặt cho con gái cậu, mau đưa tớ đi xem mặt đứa bé đi, xem thử nó có giống cậu không hay là giống ai khác!

Đinh Nhị Cẩu cười hi hi nói, nhưng dù là lời vô tình cũng làm La Tử Hàm đỏ mặt.

– Anh này, đúng là trong mồm chó không bao giờ nhả ra ngà voi được, nói cái gì bậy bạ không à!

La Tử Hàm định dùng tay đánh nhẹ Đinh Nhị Cẩu để trừng phạt hắn, nhưng vì có tật thì giật mình, nên lại cảm thấy không thích hợp, chồng mình đang đứng bên cạnh, làm như vậy thì giống như mình và Đinh Nhị Cẩu liếc mắt đưa tình quá.

Nằm trong tã lót cô bé rất dễ thương đẹp mặt, nhìn cô bé này kỹ thì thấy càng giống La Tử Hàm, cái miệng be bé, cái mũi nhỏ nhắn, rất là đáng yêu.

– Nhị Cẩu, cậu dù sao cũng có đi học, đứa bé này sinh ra đến giờ vẫn chưa có đặt tên, cậu giúp tớ đặt tên giùm với.

Trần Nhị Đản nói.

– Cái gì? Đứa bé sinh ra trong thời gian dài như vậy, có cái tên cũng chưa đặt à?

Đinh Nhị Cẩu cảm thấy quả thật là potay với thằng Nhị Đản này, đã có đứa bé bảo bối, chào đời ra trong thời gian dài như vậy, làm sao mà vẫn chưa có tên

– Tạm thời nó cũng cócái tên, gọi là Xú Ny, cái tên này thật sự là khó nghe muốn chết, nhưng cha chồng của em thì lại nói làtên xấu thì dễ nuôi, cho nên mọi người hiện tại cũng gọi con bé là XúNy.

La Tử Hàm chậm rãi nói xong, tự mình ôm lấy côbé giơ lên trêu đùa.

– Vậy thì thế này,cậu họ Trần, vậy đặt tên cho cô bé là Trần Kiến Ngôn đi, đương nhiên, tớchỉ là gợi ýthôi, còn đặt tên này hay không là do vợ chồng cậu.

Đinh Nhị Cẩu vội vàng tìm cho mình đường lui, miễn sao về sau,có gì vợ chồng Trần Nhị Đản đừng có đổ thừa trách nhiệm do mình là được rồi.

– Em thấy cái tên này tốt vô cùng, tốt lắm, từ giờ trở đi đừng có ai gọi là Xú Nynữa là em vui rồi, chúng ta sẽ gọi đứa bé là tiểu Ngôn!

Thật ra cái tên này, Trần Nhị Đản nghe qua cũng chẳng hiểu có tốt xấu gì không, nhưng vì là Đinh Nhị Cẩu đặt tên cho con mình nênLa Tử Hàm rất thích.

– Bớ Nhị Đản, Đinh Nhị Cẩu có ở nhà của cháu không?

Ba người đang bàn luận về ý nghĩa cái tên, thì ngoài sân truyền tới tiếng người hỏi.

– Đinh Đại Khuê sao lại đến đây, quả là khó hiểu, ông ta có bao giờ thèm bước chân đến nhà mình,chắc là biết Nhị Cẩu giờ làm chủ nhiệm đã trở về, mới đến đây tìm.

Trần Nhị Đản mỉa mai, cũng không có lên tiếng trả lời.

– Nếu ông ta tìm tớ, thì tớ cũng ra gặp mặt một chút, hôm nay trở về nhà, tớ cũng muốn gặp mặt ông ta đấy, vừa rồi lãnh đạo trêи thị trấn có nói là ông ta than phiền về công việc của tớ làm không công bằngvới các thôn khác chỉ biết ưu tiên thôn Lệ Viên, để tớ cho ông ta một chút ít bài học cho chừa cái thói lẻo mép.

Đinh Nhị Cẩu vươn tay sờ lênđôi má bầu bỉnh của đứa bé rồi đi ra ngoài, nhưng Trần Nhị Đản thì cứ đứng imtại chỗ cũng không có nhúc nhích.

La Tử Hàm nhìn thấyĐinh Nhị Cẩu vừa bước ra ngoài, cô liền nhấc chân đá cho Trần Nhị Đản một cước, thấp giọng nói:

– Anh ngốc quá, mau đi ra theo gặptrưởng thôn, đứa nhỏ còn chưa có hộ khẩu, hộ khẩu của em thì cũng không có ở đây, nhờNhị Cẩu nói giùm một tiếng với trưởng thôn, nhanh đi.

Trần Nhị Đản nghe La Tử Hàm nói, lật đật đứng lên chạy nhanh ra ngoài.

– Cậu, cháu đang muốn tìm cậu đây, đi đâu mà tới nơi này!

Đinh Nhị Cẩu như là nói mỉa vớiĐinh Đại Khuê. Thật ra thì cùng là họ Đinh với nhau, bọn họ có quan hệ họ hàng xa, nhưng vì trước đây Đinh Đại Khuê khinh thường gia đình Đinh Nhị Cẩu nên ít khi qua lại, tựa như là người dưng nước lã, nên tuy rằng không nói ra gia đìnhĐinh Nhị Cẩu cũng xem như là không có người họ hàng này, bây giờ Đinh Nhị Cẩu đã có vị thế nên hắn ung dung gọi Đinh Đại Khuê theo trật tự trong họ, mà không sợ ông ta coi thường khinh bỉ mình là “ thấy người sang bắt quàng làm họ. “

Đinh Đại Khuê khi nhìnthấy Đinh Nhị Cẩu gọi mình bằng cậu, ông ta rất muốn tát hắn, thằng cháu mất dạy này dám đến nhà mình, nhìn lén mợ của hắn tắm rửa, ông hận rằng không thể móc mắt của hắn được.

Nhưng tình thế giờ đả đảo lộn trật tự, mới qua một thời gian, thằng này đã leo lên chức vụ chủ nhiệm khu vực ( chủ nhiệm liên thôn ), coi như là chức vụ trêm mình một cấp, thắng nàythật sự là không thể xem thường, không biết là hắn ăn cứt chó gì mà gặp vận may đến như thế.

– Cậu nghe nói cháu hôm nay mới trở về nhà, có chút chuyệnđịnh bàn với cháu, vậy đến nhà cháu ăn cơm đi, mợ cháu ở nhà đều đã chuẩn bị thức ăn xong rồi.

– Trưởng thônđể khi khác đi, nhà cháu cũng chuẩn bị cơm ăn cho Nhị Cẩu rồi.

Từ phía sau Trần Nhị Đản bước ra nói.

Đinh Đại Khuê nhìn thoáng qua Trần Nhị Đản, không nói gì chỉtrừng mắt một cái,Trần Nhị Đản đúng là một loại người vô dụng, vừa thấyĐinh Đại Khuê có hành động như vậy, Trần Nhị Đản sợ sệt im re, không có dám nói thêm nữa lời, bởi vì vậy mà La Tử Hàm làm sao coi trọng hắn được.

– Thôi đi Nhị Đản, trưởng thôn tìm tớbàn chuyện làm ăn , đợi lát nữa tớ vềsẽ cùng cậu uống rượu sau.

Đinh Nhị Cẩu xoay mặt nói với Trần Nhị Đản.

Đinh Nhị Cẩu trong lời nói rất rõ ràng, tôi và ônggặp nhau chỉ làbàn chuyện làm ăn chứ không có chuyện gì khác, lẽ ra dù sao Đinh Đại Khuê với Đinh Nhị Cẩu cũng là quan hệ họ hàng, tình nghĩa họ hàng phai lạt từ khiĐinh Đại Khuê lên làm trưởng thôn, đồng thời Đinh Nhị Cẩu cũng có nghe nói, lúc lũ lụt đất đá trôi trong thôn đã làm chết mười một người, nhà nước cấp trợ cấp cho mỗi người bị chết là một ngàn năm trăm đồng, nhưng Đinh Đại Khuê chỉ đưa choĐinh Nhị Cẩu một ngàn đồng, nói cách khác là tham ô tiền cha mẹĐinh Nhị Cẩu chết hết hai ngàn đồng, cho nên Đinh Nhị Cẩu vẫn đối với Đinh Đại Khuê vẫn mang oán hận, nhưng lại không có chứng cớ nên chẳng làm gì được ông ta……………………………………..

………………………………………………………………………………….

Tại nhà của Đinh Đại Khuê.

Vừa vào sân, thấy Chân Mỹ Lệ đang đứng ở bậc thềm chính trong nhà, Đinh Nhị Cẩu liềnlên tiếng:

– Mợ, bữa nay đãi cháu ăn cái gì vậy?

– Hừm, có phải hay không ngửi được mùi mợ làm làm thức ăn ngon thì mới chịu tới đây!

Đinh Nhị Cẩu mắng thầm, con bà nó…Chân Mỹ Lệ giữ thể diện cho chồng mình nên nói như vậy,rõ ràng là Đinh Đại Khuê mời mình đến, vậy mà dám nói là mình ngửi được mùi thức ăn nên tới, có ngửi mùi là ngửi mùi trêи cơ thể của mợ đó..

Đinh Nhị Cẩu ánh mắt lại lén lút nhìn trộm trêи thân thể Chân Mỹ Lệ, không khỏi lại nghĩ tới đêm đó hắn nhìn thấy một thân thể trắng bóng, còn có ở giữa hai chân một bộ lông đen thật dài đen nhánh đẫm nước, dính sát vào cái âʍ ɦộ cao hơn bình thường, người đàn bà này, tuyệt đối đúng là một vưu vật hiếm có ở vùng nông thôn .