Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 212 : Giăng một tấm lưới
Ngày đăng: 02:14 27/06/20
CHƯƠNG 165 : GIĂNG MỘT TẤM LƯỚI.
Chiếc xe Buick Enclave vừa mới dừng lại ở trước cửa khách sạn Dương Hải, đã nhìn thấy một người đàn bà ăn mặc rất thời trang từ trong khách sạn đi ra xe hơi, cô mặc bộ sườn xám trắng điểm nhẹ những đóa hoa mẫu đơn, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất, cái eo nhỏ nhắn lượn lờ nhẹ nhàng, khí chất ung dung đẹp đẽ.
Bộ sườn xám khéo léo ôm lấy vừa vặn thân thể, khiến cặp иɦũ ɦσα đầy đặn có vẻ càng thêm cao ngất, hai đóa mẫu đơn đỏ thẫm vừa vặn thiết kế tại nơi hai bầu иɦũ ɦσα, bên dưới xương sườn cái áo sườn xám bó chặt, sau đó kéo tới bờ ʍôиɠ mở rộng buông ra, phác hoạ thành hình vòng eo nhỏ xíu, trung gian chính giữa bờ ʍôиɠ mượt mà đẫy đà là cái khe ʍôиɠ thật sâu, vạt áo kéo dài đến đầu gối, cao cao xẻ tà thẳng đến giữa hai đùi, chỉ thấy lúc dáng người cô đi lại hai bầu иɦũ ɦσα khẽ run run sinh động, cái bụng hơi nhô lên một chút, hai chân đong đưa, phía trước cái mu hình tam giác cùng với hai miếng thịt ʍôиɠ phía sau lập loè khêu gợi, mị lực thành thục của người đàn này triễn lộ những nơi nhạy cảm không bỏ sót chỗ nào.
Cái sườn xám bằng gấm Tô Châu kéo căng kéo trêи cơ thể chín mọng, làm cái ʍôиɠ đít rất tròn vểnh lên, hai cái đùi ngọc tuyết trắng thon dài từ nơi tà xẻ lộ ra da thịt thập phần trắng nõn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống nổi lên mê người màu hồng phấn, bắp đùi đầy đặn như ẩn như hiện, phối hợp với đôi giày cao gót màu ngà sữa, ung dung đẹp đẽ gợi cảm chọc người.
Lương Tiên Hà, năm nay ngoài ba mươi hai rồi, nhưng nhìn giống như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, phong vận vẫn còn trẻ trung, đối mắt ẩm ướt có thần, lộ ra nét phong tình thành thục, cao nhã, cô cao hơn một mét bảy, có rất nhiều mỹ nữ chung quanh khu vực này đều so không bằng chiều cao của cô .
– Chủ nhiệm Lương, xin chào!
Trông thấy người đàn bà rất sành điệu này , Ngô Đồng Sơn liền bước xuống xe chào hỏi .
– Người đàn bà này tên là Lương Tiên Hà, chủ nhiệm nhà nghỉ công đoàn huyện Hải Dương, nghe nói quyền lực ngầm rất lớn, ở trong huyện rất nhiều quan viên có việc cần đều phải cậy nhờ đến cô ấy, một người mà có thể tồn tại ngang dọc một phương ở tại Bắc Kinh cũng không phải là đơn giản đâu.
Đinh Nhị Cẩu cùng với Đàm Khánh Hổ cố ý đi chậm lại một nhị , chờ cho Ngô Đồng Sơn bước tới chào hỏi với Lương Tiên Hà, lúc này Đàm Khánh Hổ mới giới thiệu về nhân vật nữ chủ nhiệm này cho Đinh Nhị Cẩu biết.
– Hì…xem ra huyện Hải Dương vẫn còn nhiều người tài giỏi.
– Trợ lý Đinh, ông nói những lời này thật sự là quá đúng, người đàn này tuyệt đối là một nhân tài.
Đàm Khánh Hổ phụ họa nói theo .
Lương Tiên Hà đang định đi ra ngoài có việc, chưa kịp đi đến xe hơi của mình thì vừa lúc trông thấy Ngô Đồng Sơn, trong nội tâm không nói ra được thành lời sự chán ghét , nhưng dù sao vẫn còn giữ mặt mũi cho Ngô Đồng Sơn nên không tiện tránh né.
– À… chủ nhiệm Ngô , là ông sao, sao rồi? Lại tới đón ông lão Vương phải không?
– Ưm..còn chuyện nào khác nữa, khi vừa xuống xe , nếu không gặp được chủ nhiệm Lương, thì tôi cũng sẽ tới thăm hỏi cô!
Chứng kiến nét mặt Lương Tiên Hà âm trầm không biểu lộ điều gì, nếu người bình thường chắc chắn sẽ biết khó mà lui, lo việc của mình đi, nhưng Ngô Đồng Sơn thì lại khác, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ đi theo Lương Tiên Hà rôm rả bắt chuyện, đúng lúc này Lương Tiên Hà đã đến bên cạnh xe của mình, đó là một chiếc Mercesdes-Benz C350 , bí thư huyện ủy chỉ mới vụng trộm ngồi vuốt chiếc Audi A6, người đàn bà này đã không hề kém cạnh gì cả.
– Được rồi, tôi còn có việc , xin đi trước nhé!
Lương Tiên Hà từ lúc chào, cho đến khi lên xe cũng chưa từng liếc nhìn Ngô Đồng Sơn , trực tiếp mở cửa xe, chiếc Mercesdes-Benz C350 không tiếng động chạy đi ra ngoà , rồi biến mất trong nắng ban mai .
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu cùng Đàm Khánh Hổ mới đi lên sóng va , mà Ngô Đồng Sơn sắc mặt vẫn không có một chút nào ra vẻ khó chịu, da mặt của Ngô Đồng Sơn quả thật là dày.
( cháp còn tiếp…)
( Định viết hết chap này nhưng…buồn ngủ quá, thôi mai tiếp nhé..!!! )( …tiếp theo chương 165…)
Ngay lúc bọn họ ba người cùng với lái xe ngồi cùng một chỗ trong khách sạn Dương Hải ăn điểm tâm sáng , tại khu Tây Thành Bắc Kinh cách không xa cục khiếu nại Bắc Kinh là một quán trọ nhỏ, Vương Gia Sơn ở bên trong nhà trọ, ngồi dưới đất run lẩy bẩy, lót trêи bề mặt là lớp gạch men sứ lạnh buốt, nhưng đành phải chịu đựng, đây là một nhà trọ nhỏ, trong phòng trống trơn không có thứ gì khác, ngay cả cái ghế ngồi cũng không có, Vương Gia Sơn lớn tuổi, không thể đứng lâu được.
Ông lão ngày hôm qua bị mang tới nơi này , đã qua 15 tiếng đồng hồ, chưa có hột cơm nào vào bụng
Trong tất cả văn phòng khiếu nại trêи cả nước đều có sự hợp tác ngầm với các băng nhóm xã hội đen, các băng nhóm này thường xuyên tự ăn mặc rách rưới, giống như là như là một người khiếu oan rất đáng thương, trà trộn thâm nhập vào trong những người dân đi khiếu oan, bọn chúng làm quen hỏi thăm những người dân đến từ nơi nào, sau khi nắm được thông tin nhân thân của những người khiếu oan, thì chúng trốn vào một góc khuất cách đó không xa, gọi điện thoại về cho các văn phòng khiếu oan ở địa phương, nếu như các phòng ban giải quyết khiếu nại địa phương xác nhận địa phận của mình đúng là có người như vậy, các băng nhóm đó liền thương lượng giá cả trong điện thoại, nếu đống ý với giá chúng đưa ra, thì bọn họ sẽ bắt giữ người dân khiếu oan lại để các văn phòng khiếu nại cử người đến đón về để tránh không gây lộn xộn ảnh hưởng tới tai các lãnh đạo cấp cao hơn ở trung ương.
Vương Gia Sơn chính vì như vậy mà bị mang tới nơi này.
Đang lúc dùng điểm tâm, thì điện thoại di động Ngô Đồng Sơn reo vang.
– Chào ông, tôi là lão Lý đây!
Có vẻ đây là người rất quen của Ngô Đồng Sơn gọi đến.
– Ừ, tôi đang dùng cơm, mấy ông đợi lát nữa chúng tôi sẽ đi qua, cái gì? Làm gì mà nhiều tiền vậy lão Lý, chúng ta hợp tác cũng không phải là mới một ngày hay hai ngày, gặp mặt rồi nói chuyện sau vậy!
Ngô Đồng Sơn có vẻ bực bội khi cúp điện thoại.
– Cái đám Lý Hòa Phong đúng là đồ lưu manh , đã hợp tác giao tình hơn mấy năm, rõ ràng cũng chẳng nể nang ai, con mẹ nó chỉ biết có tiề , lão Đàm, có mang theo nhiều tiền từ phòng khiếu nại đi hay không?
– Cũng tạm được, chuyện gì vậy chủ nhiệm Ngô, đã xảy ra chuyện à?
Đàm Khánh Hổ lo lắng hỏi thăm, dù sao cũng là bởi vì chuyện kế hoạch hoá gia đình nên mới gây ra chuyện khiếu oan đấy, nếu lại để xảy ra thêm chuyện, nhất định hắn sẽ bị bị đuổi về vườn sớm.
– Vẫn có cách để giải quyết, nhưng lão Lý nói Vương Gia Sơn đã sắp đi vào cục khiếu nại trung ương, nếu ông ta lọt vào trong đó thì hậu quả ảnh hưởng đến chúng ta vô cùng, nhưng mà nhờ bọn hắn chặn lại được, nên đòi tiền công 5000 đồng, tôi cảm thấy là bọn này giống là đang móc túi của chúng ta vậy!
Ngô Đồng Sơn thở dài nói ra .
– 5000 đồng?
Đàm Khánh Hổ cũng lắp bắp kinh hãi .
– Đúng vậy, hết cách rồi, đến lúc gặp bọn chúng thì tính sau, ông lão Vương Gia Sơn vẫn còn trêи tay bọn chúng đấy!
Ngô Đồng Sơn nói xong, cầm lấy giấy ăn lau miệng đi ra ngoài , có thể là tiếp tục cùng lão Lý gì đó đàm phán .
– Chủ nhiệm Đàm, số tiền này của văn phòng khiếu nại huyện à?
– Làm gì có chuyện tốt như thế, văn phòng khiếu nại huyện cử người đi với chúng ta là may lắm rồi, tiền là từ ngân sách của thị trấn Lâm Sơn đấy, cậu suy nghĩ đi, số tiền này trong huyện sẽ thay chúng ta bỏ ra sao? Lão già Vương mỗi lúc lại tiến bộ hơn, mò đến cả cục khiếu nại, thật là hết biết!
Đàm Khánh Hổ tức giận đến cắn răng nghiến lợi .
– Còn lão Lý là ai vậy?
– Là một băng nhóm lưu manh ở Bắc Kinh, chuyên môn kiếm sống bằng cách như thế này đấy, hợp tác với chúng ta đã nhiều năm rồi, chỉ cần phát hiện ở huyện Hải Dương có người khiếu oan đến đây, hắn sẽ liên hệ cùng chúng ta, sau đó đem người dân khiếu oan khống chế lại, chờ chúng ta tới đón người.
– Đây có khác gì bắt cóc người rồi đòi tiền chuộc?
– Chính xác là gần giống như vậy, bình thường một ngày giam giữ thì tính tiền là 2000 đồng, do đó nên chúng ta vội vã chạy suốt đêm để tới đây đấy !
Đinh Nhị Cẩu có cảm giác đây là đạo lý luật pháp gì kỳ quặc vậy, vốn là chỉ nghĩ đến Bắc Kinh tìm cách để xử lý chuyện khiếu oan như thế nào, đâu ngờ rằng tại Bắc Kinh đã vì chuyện khiếu oan mà giăng sẵn tấm lưới chờ bọn hắn đến …lấy tiền là xong! .
Chiếc xe Buick Enclave vừa mới dừng lại ở trước cửa khách sạn Dương Hải, đã nhìn thấy một người đàn bà ăn mặc rất thời trang từ trong khách sạn đi ra xe hơi, cô mặc bộ sườn xám trắng điểm nhẹ những đóa hoa mẫu đơn, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất, cái eo nhỏ nhắn lượn lờ nhẹ nhàng, khí chất ung dung đẹp đẽ.
Bộ sườn xám khéo léo ôm lấy vừa vặn thân thể, khiến cặp иɦũ ɦσα đầy đặn có vẻ càng thêm cao ngất, hai đóa mẫu đơn đỏ thẫm vừa vặn thiết kế tại nơi hai bầu иɦũ ɦσα, bên dưới xương sườn cái áo sườn xám bó chặt, sau đó kéo tới bờ ʍôиɠ mở rộng buông ra, phác hoạ thành hình vòng eo nhỏ xíu, trung gian chính giữa bờ ʍôиɠ mượt mà đẫy đà là cái khe ʍôиɠ thật sâu, vạt áo kéo dài đến đầu gối, cao cao xẻ tà thẳng đến giữa hai đùi, chỉ thấy lúc dáng người cô đi lại hai bầu иɦũ ɦσα khẽ run run sinh động, cái bụng hơi nhô lên một chút, hai chân đong đưa, phía trước cái mu hình tam giác cùng với hai miếng thịt ʍôиɠ phía sau lập loè khêu gợi, mị lực thành thục của người đàn này triễn lộ những nơi nhạy cảm không bỏ sót chỗ nào.
Cái sườn xám bằng gấm Tô Châu kéo căng kéo trêи cơ thể chín mọng, làm cái ʍôиɠ đít rất tròn vểnh lên, hai cái đùi ngọc tuyết trắng thon dài từ nơi tà xẻ lộ ra da thịt thập phần trắng nõn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống nổi lên mê người màu hồng phấn, bắp đùi đầy đặn như ẩn như hiện, phối hợp với đôi giày cao gót màu ngà sữa, ung dung đẹp đẽ gợi cảm chọc người.
Lương Tiên Hà, năm nay ngoài ba mươi hai rồi, nhưng nhìn giống như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, phong vận vẫn còn trẻ trung, đối mắt ẩm ướt có thần, lộ ra nét phong tình thành thục, cao nhã, cô cao hơn một mét bảy, có rất nhiều mỹ nữ chung quanh khu vực này đều so không bằng chiều cao của cô .
– Chủ nhiệm Lương, xin chào!
Trông thấy người đàn bà rất sành điệu này , Ngô Đồng Sơn liền bước xuống xe chào hỏi .
– Người đàn bà này tên là Lương Tiên Hà, chủ nhiệm nhà nghỉ công đoàn huyện Hải Dương, nghe nói quyền lực ngầm rất lớn, ở trong huyện rất nhiều quan viên có việc cần đều phải cậy nhờ đến cô ấy, một người mà có thể tồn tại ngang dọc một phương ở tại Bắc Kinh cũng không phải là đơn giản đâu.
Đinh Nhị Cẩu cùng với Đàm Khánh Hổ cố ý đi chậm lại một nhị , chờ cho Ngô Đồng Sơn bước tới chào hỏi với Lương Tiên Hà, lúc này Đàm Khánh Hổ mới giới thiệu về nhân vật nữ chủ nhiệm này cho Đinh Nhị Cẩu biết.
– Hì…xem ra huyện Hải Dương vẫn còn nhiều người tài giỏi.
– Trợ lý Đinh, ông nói những lời này thật sự là quá đúng, người đàn này tuyệt đối là một nhân tài.
Đàm Khánh Hổ phụ họa nói theo .
Lương Tiên Hà đang định đi ra ngoài có việc, chưa kịp đi đến xe hơi của mình thì vừa lúc trông thấy Ngô Đồng Sơn, trong nội tâm không nói ra được thành lời sự chán ghét , nhưng dù sao vẫn còn giữ mặt mũi cho Ngô Đồng Sơn nên không tiện tránh né.
– À… chủ nhiệm Ngô , là ông sao, sao rồi? Lại tới đón ông lão Vương phải không?
– Ưm..còn chuyện nào khác nữa, khi vừa xuống xe , nếu không gặp được chủ nhiệm Lương, thì tôi cũng sẽ tới thăm hỏi cô!
Chứng kiến nét mặt Lương Tiên Hà âm trầm không biểu lộ điều gì, nếu người bình thường chắc chắn sẽ biết khó mà lui, lo việc của mình đi, nhưng Ngô Đồng Sơn thì lại khác, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ đi theo Lương Tiên Hà rôm rả bắt chuyện, đúng lúc này Lương Tiên Hà đã đến bên cạnh xe của mình, đó là một chiếc Mercesdes-Benz C350 , bí thư huyện ủy chỉ mới vụng trộm ngồi vuốt chiếc Audi A6, người đàn bà này đã không hề kém cạnh gì cả.
– Được rồi, tôi còn có việc , xin đi trước nhé!
Lương Tiên Hà từ lúc chào, cho đến khi lên xe cũng chưa từng liếc nhìn Ngô Đồng Sơn , trực tiếp mở cửa xe, chiếc Mercesdes-Benz C350 không tiếng động chạy đi ra ngoà , rồi biến mất trong nắng ban mai .
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu cùng Đàm Khánh Hổ mới đi lên sóng va , mà Ngô Đồng Sơn sắc mặt vẫn không có một chút nào ra vẻ khó chịu, da mặt của Ngô Đồng Sơn quả thật là dày.
( cháp còn tiếp…)
( Định viết hết chap này nhưng…buồn ngủ quá, thôi mai tiếp nhé..!!! )( …tiếp theo chương 165…)
Ngay lúc bọn họ ba người cùng với lái xe ngồi cùng một chỗ trong khách sạn Dương Hải ăn điểm tâm sáng , tại khu Tây Thành Bắc Kinh cách không xa cục khiếu nại Bắc Kinh là một quán trọ nhỏ, Vương Gia Sơn ở bên trong nhà trọ, ngồi dưới đất run lẩy bẩy, lót trêи bề mặt là lớp gạch men sứ lạnh buốt, nhưng đành phải chịu đựng, đây là một nhà trọ nhỏ, trong phòng trống trơn không có thứ gì khác, ngay cả cái ghế ngồi cũng không có, Vương Gia Sơn lớn tuổi, không thể đứng lâu được.
Ông lão ngày hôm qua bị mang tới nơi này , đã qua 15 tiếng đồng hồ, chưa có hột cơm nào vào bụng
Trong tất cả văn phòng khiếu nại trêи cả nước đều có sự hợp tác ngầm với các băng nhóm xã hội đen, các băng nhóm này thường xuyên tự ăn mặc rách rưới, giống như là như là một người khiếu oan rất đáng thương, trà trộn thâm nhập vào trong những người dân đi khiếu oan, bọn chúng làm quen hỏi thăm những người dân đến từ nơi nào, sau khi nắm được thông tin nhân thân của những người khiếu oan, thì chúng trốn vào một góc khuất cách đó không xa, gọi điện thoại về cho các văn phòng khiếu oan ở địa phương, nếu như các phòng ban giải quyết khiếu nại địa phương xác nhận địa phận của mình đúng là có người như vậy, các băng nhóm đó liền thương lượng giá cả trong điện thoại, nếu đống ý với giá chúng đưa ra, thì bọn họ sẽ bắt giữ người dân khiếu oan lại để các văn phòng khiếu nại cử người đến đón về để tránh không gây lộn xộn ảnh hưởng tới tai các lãnh đạo cấp cao hơn ở trung ương.
Vương Gia Sơn chính vì như vậy mà bị mang tới nơi này.
Đang lúc dùng điểm tâm, thì điện thoại di động Ngô Đồng Sơn reo vang.
– Chào ông, tôi là lão Lý đây!
Có vẻ đây là người rất quen của Ngô Đồng Sơn gọi đến.
– Ừ, tôi đang dùng cơm, mấy ông đợi lát nữa chúng tôi sẽ đi qua, cái gì? Làm gì mà nhiều tiền vậy lão Lý, chúng ta hợp tác cũng không phải là mới một ngày hay hai ngày, gặp mặt rồi nói chuyện sau vậy!
Ngô Đồng Sơn có vẻ bực bội khi cúp điện thoại.
– Cái đám Lý Hòa Phong đúng là đồ lưu manh , đã hợp tác giao tình hơn mấy năm, rõ ràng cũng chẳng nể nang ai, con mẹ nó chỉ biết có tiề , lão Đàm, có mang theo nhiều tiền từ phòng khiếu nại đi hay không?
– Cũng tạm được, chuyện gì vậy chủ nhiệm Ngô, đã xảy ra chuyện à?
Đàm Khánh Hổ lo lắng hỏi thăm, dù sao cũng là bởi vì chuyện kế hoạch hoá gia đình nên mới gây ra chuyện khiếu oan đấy, nếu lại để xảy ra thêm chuyện, nhất định hắn sẽ bị bị đuổi về vườn sớm.
– Vẫn có cách để giải quyết, nhưng lão Lý nói Vương Gia Sơn đã sắp đi vào cục khiếu nại trung ương, nếu ông ta lọt vào trong đó thì hậu quả ảnh hưởng đến chúng ta vô cùng, nhưng mà nhờ bọn hắn chặn lại được, nên đòi tiền công 5000 đồng, tôi cảm thấy là bọn này giống là đang móc túi của chúng ta vậy!
Ngô Đồng Sơn thở dài nói ra .
– 5000 đồng?
Đàm Khánh Hổ cũng lắp bắp kinh hãi .
– Đúng vậy, hết cách rồi, đến lúc gặp bọn chúng thì tính sau, ông lão Vương Gia Sơn vẫn còn trêи tay bọn chúng đấy!
Ngô Đồng Sơn nói xong, cầm lấy giấy ăn lau miệng đi ra ngoài , có thể là tiếp tục cùng lão Lý gì đó đàm phán .
– Chủ nhiệm Đàm, số tiền này của văn phòng khiếu nại huyện à?
– Làm gì có chuyện tốt như thế, văn phòng khiếu nại huyện cử người đi với chúng ta là may lắm rồi, tiền là từ ngân sách của thị trấn Lâm Sơn đấy, cậu suy nghĩ đi, số tiền này trong huyện sẽ thay chúng ta bỏ ra sao? Lão già Vương mỗi lúc lại tiến bộ hơn, mò đến cả cục khiếu nại, thật là hết biết!
Đàm Khánh Hổ tức giận đến cắn răng nghiến lợi .
– Còn lão Lý là ai vậy?
– Là một băng nhóm lưu manh ở Bắc Kinh, chuyên môn kiếm sống bằng cách như thế này đấy, hợp tác với chúng ta đã nhiều năm rồi, chỉ cần phát hiện ở huyện Hải Dương có người khiếu oan đến đây, hắn sẽ liên hệ cùng chúng ta, sau đó đem người dân khiếu oan khống chế lại, chờ chúng ta tới đón người.
– Đây có khác gì bắt cóc người rồi đòi tiền chuộc?
– Chính xác là gần giống như vậy, bình thường một ngày giam giữ thì tính tiền là 2000 đồng, do đó nên chúng ta vội vã chạy suốt đêm để tới đây đấy !
Đinh Nhị Cẩu có cảm giác đây là đạo lý luật pháp gì kỳ quặc vậy, vốn là chỉ nghĩ đến Bắc Kinh tìm cách để xử lý chuyện khiếu oan như thế nào, đâu ngờ rằng tại Bắc Kinh đã vì chuyện khiếu oan mà giăng sẵn tấm lưới chờ bọn hắn đến …lấy tiền là xong! .