Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 213 : Quyền lực bên trong của lương hà tiên

Ngày đăng: 02:15 27/06/20

CHƯƠNG 166 : QUYỀN LỰC BÊN TRONG CỦA LƯƠNG HÀ TIÊN.

Trước kia những chuyện đi đêm như thế này Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn không biết, cũng không có cơ hội để biết, nhưng bây giờ thì khác, hắn chẳng những là người trong chốn quan trường, mà còn do chính Khấu Đại Bằng đích thân phái hắn đi, nếu đã tới nơi đây, thì ngoài cái lổ tai nghe, đôi mắt phải biết nhận xét cho rỏ ràng ngọn ngành.

Bởi vì lão Lý cho thời gian chờ đợi nhận người có hạn định, vì vậy ba người sau khi cơm nước xong, lật đật kêu tài xế lái xe đi đến quán trọ nhỏ………………..

– Lão Lý, ông tuyệt tình quá, hợp tác với chúng tôi cũng không phải là mới đây, chỉ có chút việc này mà còn móc túi tôi thêm một mớ tiền!

Vừa xuống xe, Ngô Đồng Sơn hướng về phía một người tuổi trung niên hét lên .

– Anh Ngô, chuyện này nếu như thấy tốn tiền, anh đến đây đón ông già đó về thì có ích lợi gì, cứ để lại ở đây, để cho anh em tôi đánh, khỏi mắc công sợ ông ta lần sau tới đây nữa!

Lý Hòa Phong nói với vẻ mặt rất nghiêm trang, Ngô Đồng Sơn biết việc hôm nay nhất định là phải tốn thêm tiền chứ không qua được, vì vậy chỉ ngón tay chỉ về phía trong quán trọ nhỏ, kêu Đinh Nhị Cẩu cùng Đàm Khánh Hổ vào trong đón nhận ông già, còn hắn và Lý Hòa Phong đi tới bên cạnh chiếc xe đậu sẵn nói chuyện.

Lúc ở trêи xe Đàm Khánh Hổ đã đem 7000 đồng tiền đưa cho Ngô Đồng Sơn , mà ngay lúc này, hắn móc ra đưa cho cho Lý Hòa Phong chỉ có 5000 đồng, ở trong túi quần hắn còn thừa lại 2000 đồng, chỉ có hắn tự mình biết .

Đinh Nhị Cẩu lần đầu tiên gặp được nhân vật truyền kỳ đi khiếu oan bền bỉ không mệt mỏi, đó là một ông lão tuổi già sức yếu, chỉ có đối mắt là sáng ngời có thần .

– Nhìn cái gì mà nhìn, cho lão một chút đồ ăn , mẹ kiếp, bọn lưu manh này thiếu đạo đức , cả một ngày không có cho lão ăn cái gì hết .

Ông lão bị như vậy mà tính tình vẫn còn dữ tợn , vừa thấy Đinh Nhị Cẩu nhìn mình , liền há miệng mắng.

Đinh Nhị Cẩu cũng đã từng là một thằng đói rách lăn lộn ngoài lề xã hội, nên mặt tỉnh bơ cười cười:

– Ông ơi! Vậy ông muốn ăn cái gì?

– Khác sạn Dương Hải bánh bao cũng không tệ, cho lão hai cái , với một chén cháo thịt là được.

– Hừ..đồ chết bầm, giờ mà còn nghĩ đến ăn, chờ xem , từ giờ cho đến khi về đến nhà, sẽ đễ cho ông nhịn đói luôn!

Đàm Khánh Hổ đúng lúc này vừa bứơc vào nghe thấy Vương Gia Sơn đang yêu cầu được ăn uống, hắn đang giận không chỗ phát tiế , vừa mới đau lòng xót dạ vì tốn hết 7000 đồng, cũng may đó là hắn còn không biết Ngô Đồng Sơn dã giấu diếm bỏ túi riêng hết 2000 đồng, nếu biết chuyện này nữa thì chẳng biết Đàm Khánh Hổ có tức tối đến hộc máu miệng hay không.

– Họ Đàm kia, con của tao chết trong tay bọn mày, giờ mày lại còn muốn búc tử tao cũng không thành vấn đề , gia đình chúng tao có thể đoàn tụ với nhau, tao ở dưới âm phủ sẽ chờ mày để thanh toán món nợ này , hừ,..mày ác quá đẻ con sẽ không có lổ đít đâu.

– Ông già mắc dịch, con của tôi lớn rồi , có ƈúƈ ɦσα đầy đủ , khiến ông phải thất vọng rồi.

– Haha… vậy thi chờ đến đời cháu trai của mày cũng sẽ bị quá báo.

Ông lão miệng lưỡi cũng không vừa, đừng nhìn thấy lớn tuổi mà lầm, Đàm Khánh Hổ cùng lão già này hơn thua phân tranh cao thấp cũng khó mà chiếm được phần thắng.

– Thôi…thôi được rồi, chờ khi nào trở về đến nhà rồi hãy nói, chổ này không phải là nơi cãi nhau.

Đinh Nhị Cẩu nói xen vào can ngăn hai người .

– Ông…ông cứ chờ xem, khi trở về nhà tôi sẽ tính sổ với ông!

Đàm Khánh Hổ chỉ ngón tay vào mặt của Vương Gia Sơn nói xong thì quay người đi ra.

Khi trở lại khách sạn Dương Hải, Đinh Nhị Cẩu đi chậm lại ở cuối cùng cách khá xa với người trung gian là Vương Gia Sơn, hắn đang suy nghĩ tính cách làm sao để có thể đưa được ông lão Vương Gia Sơn về nhà an toàn , phía trước là Ngô Đồng Sơn cùng Đàm Khánh Hổ đang bước vào trong sảnh của khách sạn, thì vừa vặn nghe được tiếng dừng lại của xe hơi, hắn mới vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Lương Tiên Hà, cánh tay ngọc dùng sức đẩy mạnh cánh cửa xe ra, từ trêи xe bước xuống có lẽ vì có men rượu, nên chân trụ của cô đứng không vững, bị trượt té ngồi xuống, làm Đinh Nhị Cẩu giật mình, lật đật chạy tới định đỡ Lương Tiên Hà đứng dậy, thì người thiếu phụ này không nói tiếng nào, đột nhiên đẩy mạnh hắn ra, làm hắn ngơ ngác không hiểu vì mình đâu có làm gì sai.

– Chủ nhiệm…

– Không cần…tôi tự đứng..dậy được..

Chân chắc vừa bị trợt nên còn bị thốn đau, do đó khi Lương Tiên Hà vừa gượng đứng lên, thì cô hơi nhăn mặt chậm rãi ngồi lại xuống trêи mặt đất, ở bên trong làn váy của cái sườn xám, hai bắp chân non trắng nõn hờ hững dạng ra, một bức tranh hình ảnh sống động hiện ra rồi. .

Trời thần ơi! Người thiếu phụ xinh đẹp lúc này rõ ràng bày ra một tư thế ngồi vô cùng bất nhã , vô tình giúp cho hắn có cơ hội mở rộng tầm mắt đến nỗi bị kϊƈɦ động toàn thân như muốn run lên.

Lương Tiên Hà đang dựa vào bên hông chiếc xe hôi ngồi bệt xuống, cặp đùi đẹp thon dài hướng hai bên mở rộng ra, bên dưới gấu làn váy bị vạch căng lớn cực hạn, ở bên trong vô hạn phong cảnh dưới háng cơ hồ hoàn toàn đưa ra bên ngoài, bắp chân như ngó sen tuyết trắng sáng bóng, chói mắt, phối hợp lấy đối giày cao gót màu trắng sữa, quả thực mềm mại đáng yêu đến tận xương tủy.

Bởi vì Đinh Nhị Cẩu đang đứng, góc độ nhìn không thấy đủ, vì cái háng vẫn nằm hơi tận sâu bên trong nên vẫn bị cái sườn xám che chắn, hắn trong lòng thầm nghĩ chắc là chủ nhiệm Lương Tiên Hà đã quá say, khi liếc mắt qua nhìn thì thấy đôi mắt cô đang lim dim như không biết gì cảnh vật chúng quanh, vừa hay lúc này cũng vắng vẻ không thấy bóng người, không nhịn được nữa nên Đinh Nhị Cẩu giả vờ ngồi ngồi xổm xuống như là muốn giúp đỡ dìu cô đứng dậy…

“ Cái thằng này thật là hạ lưu vô sỉ mất dạy “ đôi mắt khẽ hé mở chủ nhiệm Lương Tiên Hà nhìn xem gã trai trẻ này đang giở trò hề, vừa bực bội tức giận vừa buồn cưới khi thấy cái đầu của Đinh Nhị Cẩu như là cúi sát xuống đất lăn lăm nhìn vào háng của mình.

Vừa rồi có uống một ít rượu mạnh khi tiếp khách, nên khi vừa bước ra khỏi xe , bị hơi chóng mặt nên trợt chân té ngã là thật, khi cô đứng dậy thì chân bị thốn nên từ từ khụy xuống cũng là thật, còn lim dim đôi mắt như say rượu là giả, vì lúc đó nhìn thoáng qua thì thấy Đinh Nhị Cẩu hình như rất là quan tâm đến mình, nhưng nơi mà hắn quan tâm nhất là chính giữa hai đùi cùa cô, thật ra khi vừa tiếp xúc với không khí thoáng đãng thì chủ nhiệm Lương Tiên Hà đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại rồi, chỉ có Đinh Nhị Cẩu mê gái là không chú ý nhận biết mà thôi.

Trông thấy hành động của thằng này như thế thì cô đã hình dung ra nhân phẩm của hắn rồi, Lương Tiên Hà xấu hổ giận dữ nhưng rồi lại cảm thấy hơi vui vui với tư thế kỳ cục của hắn, nhưng đồng thời một cảm giác kϊƈɦ thích khó có thể nói nên lời từ bên dưới háng của mình như chậm rãi lan ra, điều này chẳng lẽ đúng như là một quyển sách đã nói qua “Mỗi người đều có trạng thái khát vọng trở về với ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy, nhưng bởi vì sự đạo đức của thế tục làm hạn chế đi những loại ɖu͙ƈ vọng đang ẩn tàng …” hay sao?

Bên trong cái váy, hai cái đùi lười biếng tuyết trắng với đường cong không hề có một tia khuyết điểm nhỏ nhặt tựa như khiêu khích đang tách rộng thêm ra, nhìn xem thấy phong cảnh bên dưới cái sươn xám của Lương Tiên Hà , Đinh Nhị Cẩu miệng đắng lưỡi khô nuốt nước bọt ừng ực, rồi lại phát hiện ra cặp đùi câu hồn của chủ nhiệm Lương Tiên Hà đang dần dần dần chậm chạp khép kín trở lại, hắn mặc kệ tất cả, vội vàng phủ phục sát trêи mặt đất, cố gắng truy tìm cái hang thần bí chết người.

Sâu bên trong, ở sát bẹn đùi của chủ nhiệm Lương Tiên Hà lại thật đẫy đà ,cái qυầи ɭót màu hồng nhạt viền tơ lụa nổi bật phảng phất sự thanh xuân tươi trẻ, từ hai chân dần dần khép lại, bẹn đùi ép lại hai bên mép lớn của âʍ ɦộ, hắn cuối cùng thấy được ngay trung tâm chính giữa cái qυầи ɭót hồng nhạt , cái âʍ ɦộ bị đè nén hai bên, ngay tại khe hở ở chính giữa bí bách căng phồng u lồi ra một miếng thịt non nở nang mê người câu hồn đoạt phách, thật sự là vô hạn phong quang, khi hai bên mép qυầи ɭót lòa xòa vài sợi l.ông đen mịn lô nhô lú đầu vươt ra bên ngoài.

Lúc này trò hề của Đinh Nhị Cẩu tuy hết sức hèn mọn bỉ ổi hạ lưu, nhưng lại ẩn ẩn làm cho chủ nhiệm Lương Tiên Hà lại một loại cảm giác chưa từng bao giờ có , vừa hơi ngượng ngùng, lại tí ti chờ mong…

Bất chợt, Đinh Nhị Cẩu nghe một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đối với hắn tựa như sấm sét giữa trời quang:

– Nhìn đã đủ chưa?

Đinh Nhị Cẩu hoảng sợ vội vàng lồm cồm đứng dậy vài phần khó xử , thuận miệng lắp bắp trả lời:

– Đủ…đủ rồi!

– Vậy thì biến đi chứ tôi kêu bảo vệ đến bây giờ!

Hai mắt hắn tròn xoe như không hiểu điều gì đã xảy ra khi thấy người đàn bà này lúc này chẳng có vẻ gì là say rượu cả, cô đứng dậy phủi đất ở ʍôиɠ rồi ngoay ngoắt tỉnh queo đi vào trong khách sạn, để cho Đinh Nhị Cẩu một mình đứng lặng, xấu hổ không biết chui vào chỗ nào mà trốn.

– Chủ nhiệm Lương, cô đã trở lại, chúng tôi đêm nay ở lại nơi này một đêm, ngày mai mới trở về , nhờ chủ nhiệm sắp xếp giùm.

Vừa thấy Lương Tiên Hà bước vào , Ngô Đồng Sơn vội vàng đi xẹt tới, đừng tưởng Lương Tiên Hà đã hơn 30 tuổi rồi, nhưng nét mặt nhìn vẫn còn rất trẻ mà tưởng lầm, con của cô đã được mười tuổi rồi, đang học tại ngôi trường tiểu học 81 nổi danh ở Bắc Kinh, trường học nếu là con của người bình thường thì không có thể vào học được, nhưng chủ nhiệm Lương Tiên Hà chỉ là một chủ nhiệm nhà nghỉ công đoàn thuộc huyện Hải Dương, tiền thân của khác sạn Dương Biển, mà có thể đem con của mình đưa được vào trường này học, thì cũng hiểu được quyền lực bên trong của cô tầm cỡ như thế nào, còn nghe đồn rằng trong huyện rất nhiều con của các lãnh đạo đi đến Bắc Kinh học , bât cứ là lên đại học hay là trung học , chủ nhiệm Lương Tiên Hà đều có thể lo được , đương nhiên vì vậy, các lãnh đạo huyện có thể chỉ huy được Lương Tiên Hà cũng không có bao nhiêu người.

– Chủ nhiệm Ngô, đây không phải là lần đầu tiên ông tới , tự mình cũng có thể đi đi gặp tiếp tân nhờ sắp xếp không được sao , tôi còn có việc bận đấy!

– Chủ nhiệm Lương, tôi ở đây chờ là vì có chuyện tìm cô!

– Có Chuyện gì?

Lương Tiên Hà liếc mắt nhìn thoáng qua Ngô Đồng Sơn, cũng không có ngừng bước chân lại , mà là đi thẳng về phía thang máy.

Đợi cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại khi Lương Tiên Hà cùng Ngô Đồng Sơn bước vào trong, thì Đinh Nhị Cẩu mới chậm rãi đi vào cùng với Đàm Khánh Hổ và Vương Gia Sơn hướng về phía cái thang máy khác……………………….

……………………………………………………………………………….. .

– Con của tôi năm nay sắp thi tốt nghiệp trung học, chủ nhiệm Lương có thể giúp giùm tôi một việc!

– Haha…tôi chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ của nhà nghỉ công đoàn huyện, thì có thể giúp được ông cái gì?

– Tôi nhờ cô có thể hay không lo giùm hộ khẩu cho thằng bé ở Bắc Kinh để học, bao nhiêu tiền thì không thành vấn đề.

– Cái gì? Ông cho rằng nhập hộ khẩu ở Bắc Kinh dễ dàng như vậy sao, bộ ông tưởng rằng đây là đang ở huyện Hải Dương à!

Lương Tiên Hà nghe được Ngô Đồng Sơn khẩn cầu, không tránh khỏi haha cười lớn.

– Hì… chuyện này đối với người khác nhất định là rất khó, nhưng đối với chủ nhiệm Lương chỉ dễ dàng như là một bữa ăn sáng thôi mà!

Hai người vừa nói chuyện cho đến khi thang máy lên đến lầu mười ba văn phòng làm việc, Ngô Đồng Sơn đi theo sau lưng Lương Tiên Hà bước vào phòng làm việc của cô, nhìn thấy phía trước cặp ʍôиɠ đầy đặn đong đưa bó chặt trong cái sườn xám vễnh cao lên , Ngô Đồng Sơn chật vật nuốt nước bọt một cái , ánh mắt nhìn hai cái ʍôиɠ thịt như không muốn rời xa.

– Ông Ngô, chắc ông cũng biết , trong giai đoạn này xử lý hộ khẩu có phần hơi nguy hiểm, dù cho ông có bỏ ra tiền ra đi nữa, cũng không chắc gì có thể hoàn thành, vì thế cho nên, tôi cũng không dám cam kết bất cứ điều gì với ông!

– Cô Lương , tôi chẳng cần cam kết gì cả, vì tôi chỉ có một đứa con trai, chỉ mong sắp xếp xong xuôi cho nó, tôi có chết cũng mới an lòng.

– Được, tôi sẽ thử giúp ông xem sao!

Ngô Đồng Sơn ngồi ở trêи ghế sa lon, nhìn liếc qua Lương Tiên Hà đang ngồi vắt chéo chân ở phía đối diện, hắn đem một cái bao bì phong thư đè ở trêи mặt bàn, vẫn không quên liếc trộm một cái bên dưới cái sườn xám hơi xốc lên cao, một phần màu hồng nhạt của cái qυầи ɭót lấp ló thành hình hạt đào nhỏ, lớp vải tơ đang bao bọc hờ hững cái cửa miệng ɦσα ɦuyệt đang nằm núp ở bên dưới hai bắp chân của cô đang đè lên giấu kín, như trêu ghẹo đôi mắt ɖâʍ tà của hắn.

Lương Tiên Hà thoáng qua không nói chuyện .

– Chủ nhiệm Lương , đây là mười vạn, nếu không đủ cứ nói, tôi sau này sẽ đưa tiếp!