Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 269 : Khó nhịn được kích động

Ngày đăng: 02:15 27/06/20

CHƯƠNG 220: KHÓ NHỊN ĐƯỢC Kϊƈɦ ĐỘNG.

Đinh Nhị Cẩu hướng về phía nhà Vương Bạch Lệ đi tới, vừa tới nơi thì thấy Vương Bạch Lệ cũng vừa cúng kiến xong, đang ngồi chăm chú đốt vàng mã trước sân. hắn vội lên tiếng:

– Xin chào dì Bạch Lệ, nghe chú Khấu nói dì bệnh, nên cháu đến thăm dì nhưng không ngờ dì đang bận..

Ngoảnh đầu lên thì thấy Đinh Nhị Cẩu đang đứng ngoài cửa cổng sân nhà, Vương Bạch Lệ nét mặt thoáng lúng túng, nhưng rất mau bình thường trở lại, bước đến mở cổng.

– Trường Sinh đó à, xong việc rồi vào đi, hôm nay là ngày mất tròn năm của một người bạn của dì, nên bày ra chút ít mâm cúng mà thôi, dì không muốn phô trương nên cũng không cho ai biết.

Cô nhìn nhìn quanh ra phía ngoài, không gặp người chứng kiến , lập tức một bên quay đầu nhiệt tình nói ra:

– Vào nhà đi ..

Vẫn còn chút ít giấy vàng mã chưa cháy hết, Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn thì thấy còn sót lại hai chữ “ Chu Thông “….

Vương Bạch Lệ đã đóng cửa lại sau khi Đinh Nhị Cẩu vào trong nhà, cô đi xuống bếp bưng lên ly nước sâm uống mát có sẵn từ dưới bếp lên , sau đó nói với hắn:

– Trường Sinh ngồi xuống uống ly nước sâm đi, vẫn còn ấm nóng lắm đấy.

Chưa kịp ngồi xuống , Nhị Cẩu đưa hai tay đón ly nước, vừa lúc đó trong đầu của hắn đột nhiên thoáng qua nhớ lại chuyện vừa rồi vô tình phun súp lên ngực của Hồng Kỳ, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia sáng xấu xa, khi Vương Bạch Lệ đưa bàn tay trắng như ngọc tới, trong thời gian tiếp nhận cái ly Đinh Nhị Cẩu trong vòng một giây đồng hồ thì buông lỏng ra, dưới sự sắp xếp của Đinh Nhị Cẩu thì một việc ' ngoài ý muốn ' đã xảy ra, chỉ thấy cái ly nước sâm vẫn còn hơi nóng rơi xuống, đổ nước không xê dịch về phía cổ áo Vương Bạch Lệ, ly nước dội vào ở trước ngực Vương Bạch Lệ, văng tung tóe bọt nước lên hai bầu иɦũ ɦσα cao ngất cao ngất của cô.

– Á…

Một tiếng hét chấn động gào lên bên tai Đinh Nhị Cẩu, đồng thời Vương Bạch Lệ như là giống như bị chạm điện nhảy dựng lên, cô tức giận nói trách:

– Cháu làm gì vậy?

Ặc ! Chứng kiến mưu kế mình thực hiện được, trong lòng Đinh Nhị Cẩu mừng thầm, hắn sững sờ chốc lát, vội vàng giả bộ với dáng vẻ xấu hổ, lóng ngóng đưa tay ra với ý muốn giúp Vương Bạch Lệ lau nước trêи cổ áo, vừa nói:

– Dì Bạch Lệ xin lỗi…xin lỗi , để cháu lau nước cho dì.

– Um, bỏ tay cháu ra !

Ngay lúc bàn tay Đinh Nhị Cẩu dựa theo trong kế hoạch giả vờ giúp Vương Bạch Lệ lau nước đọng ở trước ngực cô, lúc bàn tay hắn sắp chạm đến đôi bầu иɦũ ɦσα đầy đặn, thì Vương Bạch Lệ lại cảnh giác quát lớn làm hắn giật mình .

Sau khi biết được Vương Bạch Lệ bây giờ rất cảnh giác với hắn, xem ra người đàn bà này thật không đơn giản, không phải dễ dàng muốn đụng chạm lúc nào thì đụng, Đinh Nhị Cẩu âm thầm nghĩ vậy, trêи mu bàn tay hắn đã bị Vương Bạch Lệ đánh mạnh trúng vào, giật mình nên hắn thoáng một phát rụt nhanh bàn tay trở về.

Trông thấy trước ngực Vương Bạch Lệ loang lổ ẩm ướt một khoảng, bên trong cái áo sơ mi trắng tinh, màu đen cái nịt ngực cứ như ẩn như hiện dưới ánh mắt hắn, nhất là khi chứng kiến cái áo sơ mi ướt nhẹp dính sát vào hai bầu иɦũ ɦσα cao ngất, lộ ra hình ảnh rất no đủ tròn trịa, hắn vừa vụng trộm thưởng thức bộ ngực Vương Bạch Lệ bị thấm nước mờ mờ ảo ảo, vừa giả bộ tự trách nói.

– Xin lỗi dì Bạch Lệ, cháu vụng về quá.

Vương Bạch Lệ vẫn còn tiếp tục loay hoay dùng khăn giấy lau nước trêи áo, tựa như không nghe đến lời phân bua của Đinh Nhị Cẩu, thực tế là trong nội tâm cô có chút bực bội , nên không muốn nghe lời thanh minh của Đinh Nhị Cẩu, vì cô thừa hiểu lần ở trong gian nhà bếp, hắn đã lợi dụng tình thế cố ý đụng chạm vào thân thể của mình, cho nên đến lần này thì không nhịn được nữa.

Vào lúc này Đinh Nhị Cẩu đang ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, vì hầu như không phải là lần đầu tiên hắn đụng chạm trêи thân thể của Vương Bạch Lệ, chẳng nói đâu xa, mới vừa rồi khi chủ tịch huyện Trọng Hải xuống thôn, ở trong gian nhà bếp hắn đã đưa cây ƈôи ȶɦịt ngay vào giữa háng của Vương Bạch Lệ, dù là còn cách lớp quần, nhưng hắn cũng cảm nhận được sự hưởng ứng của cô, thế mà bây giờ thì quay quắt 180 độ như chưa từng có việc gì xảy ra…

Nhìn thấy Vương Bạch Lệ với điệu bộ bất bình, hắn chợt xấu hổ không chịu nổi, kèm theo là lo sợ, bởi vì chính mình dùng một chút thủ đoạn mà đắc tội với Vương Bạch Lệ, tự làm khó cho mình về chuyện công tác chỉ vì ham muốn tầm thường nhìn trộm chút ít mà ngăn trở con đường chính trị đang đi thẳng tắp, nếu như Vương Bạch Lệ ngăn trở chuyện vào Đảng của hắn, vậy thì chuyện làm ăn này lỗ nặng lắm rồi.

Vương Bạch Lệ đang nhăn mày vẻ mặt khó chịu, Đinh Nhị Cẩu trong lúc bất ngờ cũng không biết làm như thế nào để vãn hồi lại chuyện này, cục diện khó xử làm hắn lúng túng, lúc này hắn giống như là một học tròn bị phạm lỗi vậy, không biết làm sao chỉ cúi đầu đứng im một chỗ , chờ đợi Vương Bạch Lệ xử lý ..

Sau khi Vương Bạch Lệ lau xong, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt trách cứ trừng mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:

– Cháu sao vậy ! Làm đổ đầy nước lên người dì rồi!

Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt lúng túng chịu tội tự trách mình:

– Cháu không phải cố ý…

Bởi vì người đàn bà này tính khí thất thường không biết đối phó làm sao, Đinh Nhị Cẩu phản ứng có chút lo lắng , ngay cả lời nói cũng không được mạch lạc.

Vương Bạch Lệ thấy thái độ Đinh Nhị Cẩu có vẻ chân thành nên cô nhìn hắn chằm chằm nói:

– Hừ.. nếu lần này cháu dám cố ý thì dì quyết không tha cho cháu đâu !

Nghe Vương Bạch Lệ nói với thái độ đe dọa , trong lòng Đinh Nhị Cẩu âm thầm không phục mắng lén “ lần trước làm cho dì sướиɠ rồi, vậy mà giờ lại còn mắng cháu, thật là phụ lòng tốt người ta..”

Nhưng trêи mặt vẫn là lúng túng áy náy , nhận lỗi nói:

– Thật sự là cháu vô ý, dì không sao chớ? Có nóng lắm không?

Vương Bạch Lệ chú ý quan sát thấy Đinh Nhị Cẩu nói lời xin lỗi với thái độ rất chân thành , Vương Bạch Lệ cũng ý thức được chính mình bởi vì nổi giận cũng là do xấu hổ khi nhớ lại những lần hắn dù vô tình hay cố ý cứ đụng chạm đến cơ thể của mình , dù sao thì nam nữ hữu biệt, huống chi hiện tại hắn là cháu nuôi của mình, cho nên trong tâm trí phản ứng phòng bị đột nhiên dâng lên, cô không khỏi đối với hắn sinh ra một cảm giác khó chịu.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng có chút không nên, cũng có thể nguyên nhân cuối cùng là do mình đưa tay chụp lại không được nhanh nên ly sâm mới rớt xuống , không nên như vậy mà trách cứ hắn, nghĩ như vậy nên Vương Bạch Lệ liền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dần dần hòa hoãn lại nhìn hắn cất giọng:

– Được rồi, xem như không có gì , coi như là dì không cẩn thận , không trách cháu đâu.

Nghe được Vương Bạch Lệ nói thế , trong lòng Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhỏm , từ từ trầm tĩnh lại, trêи mặt đầy áy náy giờ đã giãn ra tươi cười nói ra:

– Dì Bạch Lệ, dì đã khỏe lại chưa, nghe nói dì bệnh nên cháu đến thăm..

– Ừ, dì khỏe lại rồi, cũng không có gì nghiêm trọng.

Vương Bạch Lệ cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực mình, lúc này trước bộ ngực vẫn còn hơi mờ, cái áo sơ mi kề sát trêи đôi bầu иɦũ ɦσα rất tròn bởi vì bị nước vẫn còn hơi ẩm ướt , bên trong cái nịt ngực màu đen hằn lên rỏ ràng, chỉ nhìn thoáng qua khiến Vương Bạch Lệ trêи mặt liền ửng đỏ nhàn nhạt, không nói gì thêm nữa, ngồi xuống ở trêи ghế sa lon.

– Dì Bạch Lệ, nghe nói vừa rồi chủ nhiệm Thường Hiểu Xuân đến tìm dì nói chuyện phải không?

Vì muốn tránh đi giữa hai người bởi vì một ly nước sâm mà sinh ra khoảng cách, Đinh Nhị Cẩu chủ động dời đi chủ đề hỏi.

Vương Bạch Lệ nghe được Đinh Nhị Cẩu vấn đề này , ngẩng đầu hướng nhìn hắn đi, ánh mắt sâu kín quan sát hắn, dịu giọng lại hỏi:

– Vậy mới vừa rồi là do nghe tin ông ta gặp dì, nên cháu lo lắng làm tay chân lóng ngóng như vậy sao?

Vương Bạch Lệ sở dĩ hỏi như vậy , cũng là muốn hạ xuống bậc thang hòa hoãn ngượng ngùng giữa hai người.

Đinh Nhị Cẩu nghe được Vương Bạch Lệ nêu ra vấn đề, cũng liền hiểu được, vội vàng gật đầu nở nụ cười nói:

– Đúng, đúng cháu có chút lo lắng, dù sao cháu cũng biết tin chủ nhiệm Thường đến gặp dì là vì hỏi chuyện về cháu nên mới..căng thẳng như thế.

Hai người tạm thời tránh né được chuyện ngượng ngùng vừa rồi, trêи mặt của Vương Bạch Lệ rốt cục cũng đã mỉm cười nói:

– Chủ nhiệm Thường cũng là người quen biết dì , nên cháu không cần khẩn trương như vậy, chẳng lẽ cháu không có nghe tin tức gì?

Đinh Nhị Cẩu giả bộ ngơ ngác nói:

– Tin tức gì vậy? Có chuyện gì, thì dì cứ nói thoải mái nhanh đi..

Vương Bạch Lệ thấy Đinh Nhị Cẩu tò mò muốn biết thông tin với dáng vẻ khát khao nôn nóng thì nghĩ thầm “ dù sao chuyện này cơ bản đã sắp xếp xong rồi, sớm muộn cũng phải cho hắn biết , thuận tiện thăm dò một chút ý nghĩ của hắn cũng tốt “vì vậy cô dứt khoát nói ra:

– Vậy cháu có nghĩ là muốn thuyên chuyển công tác đi nơi khác không vậy?

Đinh Nhị Cẩu nghe Vương Bạch Lệ hỏi như vậy, nét mặt liền lộ ra vẻ khó xử nói:

– Ai dà, chuyện này chú Khấu cũng có nơi sơ qua cho cháu biết, vấn đề đây không phải là cháu muốn ay không muốn, công tác ở đâu thì cháu nghe theo tổ chức và lãnh đạo sắp xếp.

Vương Bạch Lệ gật đầu nói:

– Điều này dì biết, nhưng dì muốn biết trong lòng cháu rốt cuộc là có nguyện ý đi hay không?

– Dì Bạch Lệ, cháu nói thật , hiện bây giờ cháu đang ở thị trấn dù mang chức danh trợ lý cho dì, nhưng công việc chính của cháu là luôn trực tiếp ở dưới thôn, nếu lên làm thư ký cho chủ tịch huyện thì nhất định là có tương lai hơn so với ở lại thị trấn này, nhưng nếu như phải đi lên trêи huyện làm việc, thì chức vụ và quyền lực phải hơi chút lớn hơn hiện tại bây giờ , bằng không thì cháu cũng chẳng muốn đi.

Đinh Nhị Cẩu chân thật nói ra ý tưởng ở trong lòng mình cho Vương Bạch Lệ nghe, cũng là muốn thăm dò Vương Bạch Lệ , xem thử mình có phải là chắc chắn được đến huyện Hai Dương làm thư ký cho chủ tịch huyện .

Nghe Đinh Nhị Cẩu nói , Vương Bạch Lệ mỉm cười trả lời:

– Trường Sinh , dì cũng nói thật cho cháu biết, để chuẩn bị công tác sắp tới của cháu được thuận tiện hơn, dì đã sắp xếp xong việc kết nạp Đảng cho cháu rồi, chủ tịch huyện Trọng Hải đã quyết định muốn sắp xếp cho cháu làm thư ký của ông ấy, cháu cứ yên tâm đi , tuyệt đối sẽ không để cho cháu thất vọng , bởi vì bí thư Khấu Đại Bằng cùng ý nghĩ với dì là nhất trí với quyết định đề bạt cháu đến huyện công tác, đối với sự an bài này , cháu có đồng ý không?

Nghe qua những lới này, Đinh Nhị Cẩu liền biết mình được cất nhắc tới huyện đi làm thư ký là sự tình ván đã đóng thuyền rồi, cũng không cần ở trước mặt Vương Bạch Lệ giả vờ nữa, cực kỳ mừng rỡ nói ra:

– Thật vậy sao dì Bạch Lệ?

Vương Bạch Lệ gặp Đinh Nhị Cẩu điệu bộ phấn khích, liếc mắt nhìn hắn nói .

– Bộ cháu thấy dì giống nói đùa với cháu lắm à?

Đinh Nhị Cẩu trêи mặt nở nụ cười hưng phấn, có chút kϊƈɦ động nói không ra lời , ấp úng :

– Vậy… vậy thì lúc nào thì có thể đi vậy?

Thấy hắn vui mừng như vậy, Vương Bạch Lệ trong lòng cũng thở dài một hơi , dù sao chỉ cần thằng này cam tâm tình nguyện lên trêи huyện làm, thì sau này trong công tác mới có thể hết lòng mà làm việc, nếu như trong lòng của hắn không muốn đi , đưa hắn lên đó thì chẳng qua cũng là do không có chó nên bắt mèo ăn phân, đến lúc đó trong công tác chỉ là ứng phó, thì là quá uồng phí với khả năng của hắn.

– Về chuyện lúc nào đi , dì bây giờ cũng không biết chính xác, bởi vì dì không có quyền lực điều động, chuyện này là do chủ tịch huyện tự mình làm, bất quá dì tin rằng chủ tịch huyện đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, rất nhanh có lẽ sẽ có quyết định từ trêи huyện xuống.

Đinh Nhị Cẩu phảng phất lâng lâng có cảm giác thấy mình sắp sữa lên trêи huyện công tác, từ một chức vụ hư danh trợ lý thị trấn, đùng một cái trực tiếp được cất nhắc lên làm thư ký của chủ tịch huyện , đây không chỉ là chức vụ tăng lên, trọng yếu hơn một điểm là hắn từ một nhân vật nhỏ bé bị mọi người sai khiến, lập tức sẽ biến hóa nhanh chóng trở thành một nhân vật của một người có nhiều quyền lực trêи huyện, cái loại cảm giác một tay che trời, mới suy nghĩ đến hắn đã cảm thấy phấn khích không thôi , Đinh Nhị Cẩu không che giấu chút nào mình bây giờ đang kϊƈɦ động hưng phấn, hướng về phía Vương Bạch Lệ mặt mày hớn hở.

Thấy điệu bộ của Đinh Nhị Cẩu bị kϊƈɦ động khó nhịn, Vương Bạch Lệ mỉm cười nói tiếp.

– Dì cũng mong cháu mau lên huyện công tác, để còn quay về hổ trợ thị trấn, hy vọng sau này sẽ có thay đổi cục diện khác với hiện nay .

Nghe được Vương Bạch Lệ đối với mình có sự kỳ vọng , Đinh Nhị Cẩu khiêm tốn hì hì vừa cười vừa nói:

– Dì à, quá để mắt đề cao cháu rồi, sức mạnh của một người cũng sẽ không thay đổi được cục diện , vẫn phải cần dì cùng với ủy ban thị trấn toàn diện phối hợp mới được .

Vương Bạch Lệ nghe lời nói của Đinh Nhị Cẩu, nói ra:

– Trường Sinh, dì rất tin tưởng năng lực của cháu, cứ yên tâm đi, công tác ở trêи huyện, nếu trong sinh hoạt có gặp gì khó khăn, cứ báo cho dì biết, dì nhất định sẽ hổ trợ giúp cho cháu.

Cảm động nên Đinh Nhị Cẩu đột nhiên cầm tay Vương Bạch Lệ nắm thật chặt, bàn tay của cô khá nhỏ mềm mại, lúc này lại rất nóng, cảm nhận được trong lòng bàn tay nhỏ ấm áp, trong lòng Đinh Nhị Cẩu tim nhảy loạn xao động bất thường.

Đinh Nhị Cẩu cười nói:

– Có dì nói những lời này cháu rất an tâm.

Nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn nắm thật chặc bàn tay Vương Bạch Lệ , cô bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô, nơi vị trí đó vẫn còn lộ ra một mảng lớn hơi ẩm của nước, hai bầu иɦũ ɦσα tràn đầy no tròn nhấp nhô dưới cái nịt ngực màu đen, lúc này mới cô mới ý thức được xuân sắc đã tiết lộ ra ngoài.

Hơi thở trai trẻ của giống đực không ngừng truyền vào mũi cô, ở sâu trong nội tâm không ngờ cô lại có một khát vọng đối với Đinh Nhị Cẩu, mà chính giữa hai chân kia thời gian gần đây cũng trống vắng vì không có bí thư Điền Gia Lượng cày cấy trêи cái âʍ ɦộ, lại không ngờ ngưa ngứa bỗng nhiên lại muốn ri rỉ ra dịch nhờn làm Vương Bạch Lệ bất ngờ bối rối….

Thật ra Vương Bạch Lệ cũng không phải là gỗ đá, huống chi thời gian gần đây hai người có những hành vi mập mờ nếu dùng từ cấm kỵ thì để hình dung tuyệt đối không phải là cường điệu quá đà giữa dì và cháu, cô tất nhiên là biết Đinh Nhị Cẩu này là thằng háo sắc luôn chủ ý đến mình mỗi khi có cơ hội gần gủi thân cận…..