Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 270 : Không thể vãn hồi

Ngày đăng: 02:16 27/06/20

CHƯƠNG 221: KHÔNG THỂ VÃN HỒI.

Tình cảm của Vương Bạch Lệ đối với Đinh Nhị Cẩu từ trong tâm trí trôi qua nhè nhẹ rồi xuất hiện mạnh dần lên không biết tại sao, từ khi nhìn thấy hắn, chính cô cảm thấy một cảm giác ɖu͙ƈ vọng cùng với một sự an toàn chắn chắn sau này, do đó mới vừa bực tức hắn thì ngay bây giờ đã tan thành mây khói, bởi vì Vương Bạch Lệ tin tưởng Đinh Nhị Cẩu nhất định sẽ có năng lực làm chỗ dựa cho mình sau này, tuy rằng hắn đang háo sắc nhìn chằm chằm bộ ngực của mình, mặc dù mình ngượng ngùng nhưng lại vui thích, khi một người phụ nữ đang có cảm tình với một người đàn ông, khi nhìn thấy hắn ta ngưỡng mộ nhìn mình say đắm thì trong lòng người phụ nữ vô cùng tự hào về bản thân mình đã cuốn hút được đối phương, vì cho rằng đối phương đang yêu thích mình, nhưng nếu nhìn thấy một gã đàn ông mà mình chán ghét , hắn ta đang chăm chú nhìn mình thì người phụ nữ sẽ cho rằng đó là một tên sắc lang! Ngưỡng mộ cùng với chán ghét trong lòng chỉ là một ý niệm rối rắm triền miên…

Vương Bạch Lệ toàn tâm toàn ý đầu nhập vào công tác ở thị trấn, một lòng theo đuổi công việc với hy vọng được đề bạt trọng dụng, vì muốn lưu lại cảnh tươi đẹp hạnh phúc gia đình cùng với chồng nên bất đắc dĩ cố gắng, nhưng nội tâm của Vương Bạch Lệ lại chịu nhiều áp lực, mà loại này áp lực lại là không phải là tình cảm đơn thuần mà là xuất phát từ bản năng của con cái trong phương diện tình ɖu͙ƈ, chồng cô rất yếu đuối nhưng với tính cách cố chấp luôn muốn chứng minh năng lực của mình, hữu tâm vô lực, lúc thì uể oải, khi thì không phấn chấn, chính là dễ dàng sụp đổ, trong lúc đó Vương Bạch Lệ thì đang vào độ tuổi thành thục hổ lang, đành phải đem chuyện không thể thỏa mãn được ɖu͙ƈ vọng sinh lý chuyển hóa thành động lực trong công tác, liều mạng theo đuổi quyền lực hầu tìm quên sâu bên trong nội tâm với thân thể u oán trống trải tịch mịch.

Bình thường Vương Bạch Lệ có vẻ thanh lịch, ung dung, nhã nhặn lịch sự, nhưng ở sâu trong nội tâm, cô cũng khao khát đàn ông, khát vọng gặp được một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ đến xâm phạm mình, cô cũng rất cần đàn ông ca ngợi, cần đàn ông yêu thương, cần đàn ông tán tỉnh đến để thỏa mãn cô nỗi u oán trống trải về thể xác và tinh thần, còn chuyện quan hệ tình ɖu͙ƈ với bí thư thành ủy Chu Thông và bí thư thị trấn Điền Gia Lượng thì chỉ là một sự trao đổi giao dịch, xong việc là đường ai nấy đi không hề có một chút tình cảm lưu luyến gì cả…..

Nhưng từ khi Vương Bạch Lệ biết được Đinh Nhị Cẩu cứ luôn bị bị thằng trai trẻ này hồ nháo quấy rầy, đã không căm ghét hắn mà còn ngược lại kϊƈɦ phát thân thể cùng với sâu trong nội tâm khát vọng đã lâu, cũng không tránh khỏi những rung động…

Vương Bạch Lệ nhớ lại hôm đi cùng chủ tịch huyện ở trong nhà bếp, rỏ ràng là Đinh Nhị Cẩu đáng ghét đã cố tình lợi dụng tình thế dùng ƈôи ȶɦịt va chạm dưới háng cô để khiêu khích, nhưng vào buổi tối cô lại trằn trọc lăn qua, lộn lại khó có thể ngủ được, thật vất vả mới mơ màng nhắm mắt, trong giấc mơ chập chờn lại mơ thấy Đinh Nhị Cẩu quấy rầy xâm phạm cô, hắn hôn môi vuốt ve kϊƈɦ tình, sau đó dùng ƈôи ȶɦịt tiến vào va chạm với ɦσα ɦuyệt của cô, sáng sớm tỉnh lại mới phát hiện đó chỉ là một giấc mộng xuân, đưa tay sờ dưới âʍ ɦộ thì dịch nhờn đã thấm ra lầy lội không chịu nổi.

Vương Bạch Lệ lúc này trong nội tâm có một phần ngượng ngùng, một phần sung sướиɠ, một phần mập mờ, một phần kϊƈɦ thích, thậm chí một phần khát vọng, một phần kɧօáϊ cảm, cô có cảm giác được Đinh Nhị Cẩu đang nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve tay phải nhỏ bé mềm mại mảnh mai của cô, làm cô có điểm sợ hãi, cũng có chút xấu hổ, nhưng cũng không muốn cự tuyệt ngăn hắn lại, bởi vì sâu bên trong nội tâm của cô có một loại khát vọng đã lâu đang nảy mầm tràn đầy sức sống mãnh liệt….

Khi chạm vào làn da nóng ấm của chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ, Đinh Nhị Cẩu trong đầu “ong..ong” phát ra tiếng kêu mơ hồ, trái tim cũng cuồng loạn nhảy lên, ƈôи ȶɦịt lại không thể ức chế cương cứng lên, đẩy cái quần hắn nhô lên thật cao, ɖu͙ƈ vọng bùng nổ làm cho ƈôи ȶɦịt của hắn cứng rắn đến nỗi có chút phát đau, tuy rằng đã không phải là lần đầu tiên đùa bỡn Vương Bạch Lệ nhưng cảm giác vẫn làm cho Đinh Nhị Cẩu kϊƈɦ động không thôi.

Thấy Vương Bạch Lệ im lặng không nói gì, nhưng dù là tinh trùng đang chạy lên óc, Đinh Nhị Cẩu cũng không có quên, Vương Bạch Lệ có thể chỉ là đang nghỉ ngơi một chút mà thôi, nếu cứ ép buộc thì cô sẽ mau chóng thức tỉnh, hắn không muốn chính mình đắc ý vênh vào làm càn mà lại phạm vào thêm một sai lầm lớn nữa, hắn cảm nhận được thân thể của cô đang nóng hổi, nên bộ mặt hắn liền thay đổi thành sự quan tâm lo lắng.

– Uả…dì Bạch Lệ đã uống thuốc chưa? Sao người của dì lại nóng quá như vậy?

– Ừm.. dì uống thuốc rồi, không sao đâu…

– Hay là cháu đưa dì vào trong phòng nghỉ ngơi, chi bằng cháu lấy khăn ướt đắp trán cho dì hạ sốt nhé.

Đinh Nhị Cẩu thật tình lúc này cũng nóng nảy lo cho tình trạng của Vương Bạch Lệ, hắn nắm thật chặc tay phải của Vương Bạch Lệ, bàn tay còn lại nhẹ nhàng để trêи cái trán của cô như là thương lượng với một đứa trẻ.

– Không cần, chỉ là cảm sốt nhẹ hơi nóng một chút, thả dì ra..

Vương Bạch Lệ ngượng ngùng xấu hổ gắt giọng, liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu một cái, thân thể mềm mại hơi khẽ chấn động, miệng anh đào hơi hơi mở ra, đè nén hơi thở gấp khi tình cờ nhìn thấy dưới đũng quần của hắn đang nhô cao ƈôи ȶɦịt thật lớn như con quái vật mặc dù có cái quần dài che phủ.

Trong lúc này đầu của Đinh Nhị Cẩu tính toán rất nhanh, hắn vội buông tay ra ngay sau khi nghe Vương Bạch Lệ nói , vì hắn đã biết khi một người đàn bà có thân phận, có địa vị thường thường đều sẽ trở mặt nhanh như là lật sách, điển hình như là thiếu tá đơn vị Trung Nam Hải Chu Hồng Kỳ và tiếp nối giờ là chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ.

Bất quá là Đinh Nhị Cẩu lúc này không biết là trong cơ thể của Vương Bạch Lệ đang xao động giống như những cơn sóng vỗ gào thét, sôi trào lan khắp thân thể của cô, không rõ vì sao, bụng dưới của cô lại phát ra một trận khô nóng khó chịu, Vương Bạch Lệ phải làm bộ làm bộ dường như không có việc gì xảy ra, nhưng bên trong sinh lý thân thể của cô lại bắt đầu phản ứng, bên dưới cái âʍ ɦộ đã bắt đầu dinh dính dịch nhờn ở trêи cái khe thịt, thân thể bắt đầu mềm yếu, ɦσα ɦuyệt ngứa ngáy khó nhịn, ở sâu trong nội tâm rục rịch xôn xao khát vọng càng ngày càng mãnh liệt, xem ra Vương Bạch Lệ lúc này một khi bị khêu màu xuân tình, sẽ giống như một cơn hồng thủy tràn ra, như là mồi lửa đốt củi, không thể vãn hồi.

Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy trêи cái cổ trắng như tuyết của Vương Bạch Lệ hiện đang ửng đỏ rịn đổ mồ hôi, từng giọt nước như băng đẹp mắt, đọng ở trêи làn da mịn theo chập chờn theo từng hơi thở của Vương Bạch Lệ rồi mới lăn dài rơi xuống, có giọt mồ hôi nồng ấm nhiểu vào trêи mu bàn tay Đinh Nhị Cẩu, ánh mắt dõi theo dung nhan xinh đẹp Vương Bạch Lệ, ngửi trêи người cô hương thơm thoang thoảng pha lẫn vị mồ hôi nồng nồng làm Đinh Nhị Cẩu động lòng, hắn cơ hồ là không kiềm hãm được đưa ra hai tay, đem Vương Bạch Lệ ôm vào trong lòng.

Vừa mới bị Đinh Nhị Cẩu ôm lấy, Vương Bạch Lệ thân mình run lên một cái, đôi bầu иɦũ ɦσα no đủ cao ngất, dính sát thật chặc đè nặng trong ngực Đinh Nhị Cẩu đến mức thay đổi hình dáng.

– Ừm… tiểu trứng thối, thành thật một chút, đừng có một tấc lại muốn tiến một thước đấy ! Cháu định làm gì vậy?

Vương Bạch Lệ đột nhiên giựt mình tỉnh lại, thất kinh, bàn tay phải gắt gao đè lại đôi tay của Đinh Nhị Cẩu , tay trái thì giơ lên vừa muốn đánh hắn một bạt tai.

Đinh Nhị Cẩu lúc này nói rất chân tình:

– Dì muốn đánh cháu thì cứ đánh đi, có câu “ chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu “ huống hồ là là bị chính dì đánh, cháu cũng cảm thấy mỹ mãn không hối tiếc! Sức khỏe dì đang không tốt mà lại chỉ có một mình ở nhà, cháu chỉ thấy thương cảm cho sự cô đơn của dì nên dằn lòng không được, chỉ muốn ôm dì vào lòng để an ủi chia sẻ với dì, chứ không có mục đích gì khác..

Vương Bạch Lệ thấy hắn đúng là thuộc loại dạng người vừa làm người ta thích, lại vừa làm cho người ta tức, dở khóc dở cười ! …bàn tay định đánh hắn liền ngừng lại ở giữa không trung, không biết là có nên tát xuống mặt hắn không?

Từ trêи người Đinh Nhị Cẩu truyền tới hơi thở và mùi vị của người đàn ông trẻ tuổi, cảm thụ được sự ôm ấp ấm áp khỏe mạnh của hắn giống như là một liều thuốc kϊƈɦ thích mê hoặc, cảm động khi thoáng nghe qua nghe lời hắn nói, Vương Bạch Lệ không kiềm hãm được đầu ngửa ra sau, vươn cái cổ tuyết trắng hiện ra ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu , cô khẽ nhẹ giọng lắp bắp không thành lời:

– Trường Sinh…

Chỉ nghe qua hai tiếng ngâm nga rất nhỏ nhẹ của Vương Bạch Lệ, cũng khiến cho Đinh Nhị Cẩu xem như là âm thanh tuyệt vời rung động nhất trong lòng của hắn kiếp này khó quên, đúng là một khắc ghi tâm.

Không tự chủ, hắn đưa bàn tay ra, những ngón tay run rẩy chạm lên làn da nõn nà trêи cổ Vương Bạch Lệ, cảm nhận được từ chỗ những đầu ngón tay truyền tới sự mềm mại, do dự hắn lại rút bàn tay trở, rồi ngập ngừng lại đưa tới, lần này trực tiếp dùng cả bàn tay vuốt ve trêи cổ Vương Bạch Lệ, bàn tay hắn cũng nóng rực chẳng khác gì cơ thể của cô bây giờ.

Bàn tay Đinh Nhị Cẩu dọc theo cổ Vương Bạch Lệ hướng về phía trêи mặt, như làn gió mát lướt qua gò má của cô, một ngón tay chạm nhẹ lên bờ môi mọng thật mềm mại, tinh tế ấm áp hương thơm.

– Hãy hôn dì….

Sự tình chuyển tiếp đột ngột như là không thể vãn hồi làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng mất bình tĩnh, hắn hơi sửng sờ như chết lặng, cúi đầu trưng cầu nhìn Vương Bạch Lệ như muốn hỏi:

– Dì Bạch Lệ…

Vương Bạch Lệ đang mê say, đây là lời vô nghĩa tự đáy lòng thốt ra theo bản năng mà cả đời này nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được mình lại có thể phát ra như vậy.

– Um.. không cần hỏi, chỉ cần làm, không cần nói, được không?

– Vâng.

Đinh Nhị Cẩu ngoan ngoãn gật đầu, đem môi mình áp lên đôi má hồng, rồi hôn lên bờ môi mọng ấm áp của cô, môi miệng chạm nhau giống như nguồn điện chạm vào hóa lửa, từng đợt kɧօáϊ cảm tuyệt vời nở rộ hướng về bên trong thân thể hai người.

Giờ phút này, thời gian giống như trốn chạy, một phần địa cầu tựa là đình chỉ chuyển động, trong chớp mắt chỉ còn hai sinh mệnh ở nơi này quấn quít, cái hôn này chính là vĩnh hằng mãi mãi không quên.

Tiếng thở dốc, tiếng ʍút̼ nước miếng, tiếng nhịp đập con tim, tất cả đều giao hội hòa quyện, lúc này đầu lưỡi của Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng đột phá hàm răng Vương Bạch Lệ , tùy ý tìm kiếm bên trong khoang miệng ấm áp mềm mại của cô, áp lực nhiều năm xuân tâm manh động bừng bừng phấn khích, Vương Bạch Lệ đưa ra cái lưỡi hương diễm ngọt ngào, dây dưa ʍút̼ lưỡi cùng hắn thay cho lời lẽ giao tiếp, đôi mắt cô khép hờ, cái miệng anh đào khẽ nhếch lên, cảm nhận hai đầu lưỡi đang quấn quít mang đến cho cô sự kϊƈɦ thích ám muội giữa hai dì cháu.

Đinh Nhị Cẩu để hai bàn tay ấn lên cái áo sơ mi trắng Vương Bạch Lệ đối với cặp иɦũ ɦσα đầy đặn hồn nhẹ nhàng vuốt ve nắn bóp, Vương Bạch Lệ tận lực hưởng thụ đôi tay thành thạo cuồng dã của hắn, lúc này cho dù cách lớp vải quần cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ý chí chiến đấu sục sôi quái vật lớn cứng rắn ở dưới háng hắn đang chống vững bên dưới lổ rún của mình, Vương Bạch Lệ vừa thở hổn hển, vừa rù rì nói:

– Ôm dì… vào trong phòng đi!