Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 418 : Người giống người
Ngày đăng: 02:19 27/06/20
CHƯƠNG 365: NGƯỜI GIỐNG NGƯỜI
– Không giống bị sóng biển cuốn đi, tôi xem áo phao cứu sinh của bọn họ đều đang ở đây, giống như đã từng mặc qua, về sau cởi ra, có lẽ bọn chúng ngày hôm qua cũng lên đảo hoang này, cậu cố chú ý một chút , tôi kiểm tra rồi lên cạnh bờ ôm cây đợi thỏ, tìm chách bắt sống bọn chúng mang về khai thác !
Chu Hồng Kỳ vừa quan sát tình huống vừa phân tích .
– Vâng..
Vương Nhất nói xong thì quay đầu về phía đảo hoang.. .
– Hồng Kỳ .. không được rồi, bọn chúng đang tới!
Đột nhiên Vương Nhất dồn dập nói một hơi, hắn rụt mình trở về nằm sát bên trong cano, để đối phương không phát hiện được.
– Vậy cậu mau chuẩn bị, đợi bọn chúng tới gần, chúng ta sẽ hành động bắt người !
Chu Hồng Kỳ giật nhẹ Vương Nhất một cái, hai người liền lách vào ở bên trong , thân thể tận lực nằm thấp xuống, bí mật quan sát bên ngoài, hai tên bọn chúng đã đi đến rất gần, vẫn không có phát giác được nguy hiểm đang từng bước tới gần, bọn chúng vẫn còn trò chuyện với nhau rôm rả.
“Đòang..đòang….đòang…”
Đang lúc Chu Hồng Kỳ chuẩn bị tấn công thì ba tiếng nổ vang vọng trêи biển, những tia sáng chói mắt ngoằn ngèo như rắn, nổ vang giữa không trung, giống như tiếng pháo hoa nổ quanh quẩn trêи không giữa biển khơi…
Vương Nhất trông trêи không ngoài biển nở rộ tiếng súng báo hiệu, kϊƈɦ động gọi:
– Hồng Kỳ , đạn tín hiệu.. có người của bọn chúng tới!
Chu Hồng Kỳ liếc một cái qua lớp sương mù trêи không trung, trong lòng cô cũng là thật lo lắng, nhưng cô bất động thanh sắc bình thản nói:
– Bọn hắn sở dĩ phóng ra đạn tín hiệu, chứng minh còn chưa phát hiện ra chúng ta, cậu lập tức chạy đến mặt sau nổ máy cano đi, chúng ta sẽ phá vòng vây vượt thoát…………………………………………………………………………………..
………………………………………………………………………………………..
Rốt cục một lần nằm vùng dò xét hành động, Chu Hồng Kỳ và Vương Nhất bị bại lộ thân phận , vì vậy cô và hắn mở ra một con đường máu , chạy về phía đất liền, nhưng ngay lúc hai người sắp đến được khu vực tiếp ứng của lực lượng sở tại, một chân của Vương Nhất bị trúng đạn nát bấy, hắn cố đẩy Chu Hồng Kỳ lên xe, còn hắn thì đã bị chết dưới làn đạn bắn loạn, ngày đó hắn cũng đang mặc một bộ quần áo hiệu Versace, anh dũng hy sinh vì che chắn đạn cho cô .
Có thể nói Chu Hồng Kỳ đã đem hình bóng của người đàn ông này khắc vào sâu đậm ở bên trong tâm trí, nhưng đáng tiếc là ngay cả một tấm ảnh của Vương Nhất cô cũng không có, chỉ có thể là sâu đậm vùi ở trong lòng, cô cho rằng cả đời này, sẽ cứ như vậy mà tự trách mình với niềm đau khổ trôi qua, không ngờ tới tại trường huấn luyện cảnh sát thành phố Bạch Sơn cô đã gặp được Đinh Nhị Cẩu cực kỳ giống với Vương Nhất, vì vậy cô tìm cách tiếp cận với Đinh Nhị Cẩu, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người trăm mối vẫn không có cách nào giải vì cái gì mà Chu Hồng Kỳ đối với Đinh Nhị Cẩu lại xem trọng vô cùng.
Cô muốn Đinh Nhị Cẩu theo bên cạnh mình như Vương Nhất trước kia, thậm chí cô có thể vận dụng quan hệ của cha mình đem Đinh Nhị Cẩu đưa vào đội đặc nhiệm giống như cô , trở thành một quân nhân , nhưng đáng tiếc là Đinh Nhị Cẩu đối với đề nghị của cô không có động lòng, thậm chí còn không cho là đúng.
Hôm nay là ngày Vương Nhất đi xa đã tròn ba năm rồi, Đinh Nhị Cẩu xuất hiện ở trong tầm mắt của cô cũng có mới gần một năm, cô không muốn chờ đợi thêm nữa, cho dù chỉ là một tấm hình để gửi niềm thương nhớ cũng tốt.
Hôm nay, Chu Hồng Kỳ vốn muốn tự mình tới gặp Đinh Nhị Cẩu, nhưng vừa vặn chị dâu của cô Tiếu Hàn muốn tới cơ sở phỏng vấn, vì vậy cô liền đem bộ quần áo hiệu Versace nhờ mang hộ đi qua tặng hắn .
Tiếng điện thoại di động chợt reo, phát tới một ảnh chụp của Đinh Nhị Cẩu, cô mở ra xem, trong nháy mắt Chu Hồng Kỳ che kín miệng của mình cô sợ mình sẽ khóc lớn, bởi vì cuối cùng cô đã lại gặp được Vương Nhất, giống nhau như vậy thật hiếm thấy trêи đời, tiếng khóc có thể không vang lên, nhưng nước mắt thì không giữ được, từng giọt..từng giọt tươm ra, mãi cho đến khi ướt cả màn hình điện thoại di động, cô đã khắc sâu Vương Nhất trong lòng như vậy .
– Chị Hồng Kỳ, có nhận được tấm ảnh của em chưa? Thấy thế nào?
Đinh Nhị Cẩu bấm số điện thoại của Chu Hồng Kỳ rồi nói .
Nhưng điện thoại mặc dù đã bấn nghe nhưng hoàn toàn im lặng không có thanh âm trả lời, Chu Hồng Kỳ lúc này không phải là không muốn trả lời, mà là cô nghẹn ngào nói không nên lời, cho nên Đinh Nhị Cẩu không thấy tiếng nói của cô liền tắt điện thoại đi, vì nghỉ rằng tín hiệu đang chập chờn….
Có một số việc chỉ có thể là chính mình thừa nhận, từ Thailand sau khi trở về, cha của Chu Hồng Kỳ không cho phép cô làm nhiệm vụ nguy hiểm này nữa, vì vậy ông ta điều động cô đến công tác ở bên cạnh mình, sắp xếp ở trung đoàn bộ bộ của đơn vị đặc nhiệm tỉnh Trung Nam, nhưng thực chất bên trong tinh thần Chu Hồng Kỳ có một loại không chịu thua, giống như là kỷ niệm với Vương Nhất vậy……………………………………………………………………………………
……………………………………………………………………………………….
Thường Hiểu Xuân sau khi nghe tin Hồ Giai Giai sẽ tiếp nhận đảm nhiệm làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Hải Dương, còn Thường Hiểu Xuân thì sẽ điều đến phòng quản lý nhà đất của huyện Hải Dương đảm nhiệm chức vụ thường vụ phó trưởng phòng, nếu ai sáng suốt xem xét thì cũng biết rõ Thường Hiểu Xuân đây là đi thay ca , bởi vì trưởng phòng nhà đất không đến một năm nữa sẽ về hưu .
Đinh Nhị Cẩu là cán bộ được cất nhắc trẻ tuổi nhất, đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, tiếp nhận luôn khối hậu cần từ Hồ Giai Giai chủ quản, chính điều này lại làm cho rất nhiều người không nghĩ tới…………..
Rất rõ ràng cảm xúc của Miêu Chấn Đông không tốt, vì vậy cho nên đối mặt với chủ tịch huyện, khuôn mặt cũng hắn lộ ra nụ cười gượng gạo, có thể nói rằng với vụ án này, Miêu Chấn Đông cũng không thể hoàn toàn biểu hiện ra hết được bản lĩnh của mình, vụ bắt được hai tên nghi phạm làm nổ tung chết người suy cho cùng là cũng nhờ vào Đinh Nhị Cẩu mèo mù đụng chuột chết bắt được, từ đó mới truy ra tất cả manh mối đều tập trung trêи người của Ngưu Nhị Đản, nhưng mãi đến bây giờ cũng không có bất kỳ một chút dấu vết về Ngưu Nhị Đản cả.
– Đội trưởng Miêu, sao nét mặt không vui vậy? Trường công an Trần không hài lòng về cậu sao?
Trọng Hải nhìn Miêu Chấn Đông đang đứng đối diện nói đuà với hắn ta, trong hệ thống công an tại huyện Hải Dương thông qua chủ nhiệm văn phòng ủy ban Hồ Giai Giai, người cô tiến cử chính là Miêu Chấn Đông, Trọng Hải rất xem trọng người này.
– Tôi…à.. . . .
Miêu Chấn Đông thở dài một tiếng rồi không nói gì nữa, nhưng với giọng nói ngập ngừng như vậy, không thể qua mắt được Đinh Nhị Cẩu, đó là Miêu Chấn Đông với ý tứ trong phòng vẫn còn có người không tiện nói ra, Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm thằng Miêu Chấn Đông này tâm nhãn quá sâu xa, thậm chí ngay cả ngay cả Hồ Giai Giai là người tiến cử mà Miêu Chấn Đông vẫn không tin tưởng , chớ đừng nói chi là chính mình rồi, vì vậy hắn lui về phía sau một bước, ngang qua bên người Hồ Giai Giai, giật nhẹ tay áo của Hồ Giai Giai nói nhỏ.
– Chủ nhiệm Hồ , chừng nào thì chị rảnh để trao đổi về bàn giao khối hậu cần vậy?
– Hai người đang thầm thì chuyện gì đấy?
Trọng Hải bắt gặp Đinh Nhị Cẩu lui một bước, chụm đầu ghé bên lổ tai Hồ Giai Giai liền hỏi.
– Dạ em có chút chuyện bên khối hậu cần nên muốn hỏi ý kiến chủ nhiệm Hồ, hay là để bọn em đi ra ngoài nói , có việc gì cần thì lãnh đạo gọi em.
Nói xong hắn kéo áo Hồ Giai Giai, mở cửa đi ra phía ngoài .
Sau khi ra cửa, qua gian phòng của hắn Hồ Giai Giai trắng mặt tức giận liếc Đinh Nhị Cẩu:
– Em làm gì mà vội vã muốn bàn giao gấp vậy? Vậy thì buổi chiều sẽ bàn giao cho em, được chưa?
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói thêm, bất chợt nắm lấy hai bên bả vai Hồ Giai Giai đè cô ngồi lên cái ghế của hắn, sau đó rót cho Hồ Giai Giai một ly nước lọc, Hồ Giai Giai bây giờ là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, còn mình là phó chủ nhiệm , về sau còn rất nhiều chuyện cần Hồ Giai Giai ủng hộ, đặc biệt là ở bộ phận hậu cần, khi Hồ Giai Giai được đề cử lên làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban, cũng chứng minh cho thấy chủ tịch Trọng Hải tín nhiệm đối với cô như thế nào, hắn không muốn sinh ra mâu thuẫn vơi cô, bởi vì hắn thừa biết mối quan hệ của hắn và Hồ Giai Giai chỉ đơn giản là mối quan hệ xác thịt chứ không phải là tình cảm nam nữ, cô bây giờ hoàn toàn không có phụ thuộc bất cứ điều gì với hắn mà thậm chí còn ngược lại…
Đúng lúc này Hồ Giai Giai cũng hiểu được ý tứ vừa rồi của Đinh Nhị Cẩu, cái gọi là trao đổi bàn giao, bất quá là một cớ, cô nhớ tới tới vừa rồi tiếng thở dài của Miêu Chấn Đông, trong lòng cô có chút khó chịu, Miêu Chấn Đông này đang có ý gì?……………………………………………………………………………………..
………………………………………………………………………………
– Thưa chủ tịch , vụ án này không phải là tôi không cố hết sức, mà là do có muốn tiến hành thêm cũng chẳng được nữa, tôi chỉ là một đội trưởng hình sự, thật sự là không có cái quyền lực quyết định giám sát một người nào đó, cho nên tôi hi vọng lãnh đạo có thể ủng hộ tôi về chuyện này.
Quả nhiên, đợi cho Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai sau khi bước ra ngoài, Miêu Chấn Đông can đảm đem ý nghĩ của mình nói ra.
– Nếu tôi ủng hộ thì cậu có nắm chắc trong tay không vậy?
Trọng Hải hỏi ngược lại .
– Thưa chủ tịch, nói thật nếu như ngày hôm ấy bắt lấy Trần Cương cùng Mã Minh thì xem như là đã nắm chặc, nhưng bây giờ thì một điểm nắm chặc cũng không có, chỉ hy vọng là tìm kiếm chút ít dấu vết, nếu như Ngưu Nhị Đản đã trốn ra nước ngoài thì hiện tại tệ lắm cũng đã đến Châu Phi rồi, còn nếu hắn bị giết để hủy đi chứng cớ, đoán chừng xương đã từ lâu bị nghiền thành tro rồi, cho nên vụ án này, tôi cho rằng, đã bỏ lỡ cơ hội cao nhất để bắt hung thủ thật sự đứng ở đằng sau .
– Bây giờ cậu nói như vậy thì nếu tôi có thể phê chuẩn cho cậu thực thi giám sát thì cũng không có hiệu quả ý nghĩa gì nữa, với lại tôi tin rằng chuyện giám sát này cậu đã làm rồi, giờ tới tìm tôi , bất quá là để bổ túc cho hợp pháp mà thôi, như thế nào? Có thu hoạch gì không?
-Dạ..vẫn tạm thời chưa có.
Câu trả lời này lời vừa ra khỏi miệng của Miêu Chấn Đông , thì tương đương với thừa nhận sự suy đoán của Trọng Hải, thật sự là suy đoán đã phái người giám sát Trịnh Tam Gia, không chỉ là ở là trụ sở của hắn, mà còn bao gồm điện thoại, nhưng kỳ quái là mấy ngày trôi qua rồi, Trịnh Tam Gia một chút động tĩnh đều không có, thậm chí không có chứng cớ là có biểu hiện rời khỏi huyện Hải Dương một bước .
– Hừm..về chuyện này xem như là tôi không biết, cũng chưa có nghe nói qua , cậu hãy đem người rút về đi , đừng để cho chuyện phức tạp thêm..
– Được rồi , thư chủ tịch, tôi có thể hỏi một vấn đề không?
– Cậu cứ nói.
Trọng Hải biết rõ thằng này là mặt phục nhưng tâm không phục, vì vậy ngẩng đầu nhìn Miêu Chấn Đông, để xem hắn nói cái gì đó…
– Không giống bị sóng biển cuốn đi, tôi xem áo phao cứu sinh của bọn họ đều đang ở đây, giống như đã từng mặc qua, về sau cởi ra, có lẽ bọn chúng ngày hôm qua cũng lên đảo hoang này, cậu cố chú ý một chút , tôi kiểm tra rồi lên cạnh bờ ôm cây đợi thỏ, tìm chách bắt sống bọn chúng mang về khai thác !
Chu Hồng Kỳ vừa quan sát tình huống vừa phân tích .
– Vâng..
Vương Nhất nói xong thì quay đầu về phía đảo hoang.. .
– Hồng Kỳ .. không được rồi, bọn chúng đang tới!
Đột nhiên Vương Nhất dồn dập nói một hơi, hắn rụt mình trở về nằm sát bên trong cano, để đối phương không phát hiện được.
– Vậy cậu mau chuẩn bị, đợi bọn chúng tới gần, chúng ta sẽ hành động bắt người !
Chu Hồng Kỳ giật nhẹ Vương Nhất một cái, hai người liền lách vào ở bên trong , thân thể tận lực nằm thấp xuống, bí mật quan sát bên ngoài, hai tên bọn chúng đã đi đến rất gần, vẫn không có phát giác được nguy hiểm đang từng bước tới gần, bọn chúng vẫn còn trò chuyện với nhau rôm rả.
“Đòang..đòang….đòang…”
Đang lúc Chu Hồng Kỳ chuẩn bị tấn công thì ba tiếng nổ vang vọng trêи biển, những tia sáng chói mắt ngoằn ngèo như rắn, nổ vang giữa không trung, giống như tiếng pháo hoa nổ quanh quẩn trêи không giữa biển khơi…
Vương Nhất trông trêи không ngoài biển nở rộ tiếng súng báo hiệu, kϊƈɦ động gọi:
– Hồng Kỳ , đạn tín hiệu.. có người của bọn chúng tới!
Chu Hồng Kỳ liếc một cái qua lớp sương mù trêи không trung, trong lòng cô cũng là thật lo lắng, nhưng cô bất động thanh sắc bình thản nói:
– Bọn hắn sở dĩ phóng ra đạn tín hiệu, chứng minh còn chưa phát hiện ra chúng ta, cậu lập tức chạy đến mặt sau nổ máy cano đi, chúng ta sẽ phá vòng vây vượt thoát…………………………………………………………………………………..
………………………………………………………………………………………..
Rốt cục một lần nằm vùng dò xét hành động, Chu Hồng Kỳ và Vương Nhất bị bại lộ thân phận , vì vậy cô và hắn mở ra một con đường máu , chạy về phía đất liền, nhưng ngay lúc hai người sắp đến được khu vực tiếp ứng của lực lượng sở tại, một chân của Vương Nhất bị trúng đạn nát bấy, hắn cố đẩy Chu Hồng Kỳ lên xe, còn hắn thì đã bị chết dưới làn đạn bắn loạn, ngày đó hắn cũng đang mặc một bộ quần áo hiệu Versace, anh dũng hy sinh vì che chắn đạn cho cô .
Có thể nói Chu Hồng Kỳ đã đem hình bóng của người đàn ông này khắc vào sâu đậm ở bên trong tâm trí, nhưng đáng tiếc là ngay cả một tấm ảnh của Vương Nhất cô cũng không có, chỉ có thể là sâu đậm vùi ở trong lòng, cô cho rằng cả đời này, sẽ cứ như vậy mà tự trách mình với niềm đau khổ trôi qua, không ngờ tới tại trường huấn luyện cảnh sát thành phố Bạch Sơn cô đã gặp được Đinh Nhị Cẩu cực kỳ giống với Vương Nhất, vì vậy cô tìm cách tiếp cận với Đinh Nhị Cẩu, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người trăm mối vẫn không có cách nào giải vì cái gì mà Chu Hồng Kỳ đối với Đinh Nhị Cẩu lại xem trọng vô cùng.
Cô muốn Đinh Nhị Cẩu theo bên cạnh mình như Vương Nhất trước kia, thậm chí cô có thể vận dụng quan hệ của cha mình đem Đinh Nhị Cẩu đưa vào đội đặc nhiệm giống như cô , trở thành một quân nhân , nhưng đáng tiếc là Đinh Nhị Cẩu đối với đề nghị của cô không có động lòng, thậm chí còn không cho là đúng.
Hôm nay là ngày Vương Nhất đi xa đã tròn ba năm rồi, Đinh Nhị Cẩu xuất hiện ở trong tầm mắt của cô cũng có mới gần một năm, cô không muốn chờ đợi thêm nữa, cho dù chỉ là một tấm hình để gửi niềm thương nhớ cũng tốt.
Hôm nay, Chu Hồng Kỳ vốn muốn tự mình tới gặp Đinh Nhị Cẩu, nhưng vừa vặn chị dâu của cô Tiếu Hàn muốn tới cơ sở phỏng vấn, vì vậy cô liền đem bộ quần áo hiệu Versace nhờ mang hộ đi qua tặng hắn .
Tiếng điện thoại di động chợt reo, phát tới một ảnh chụp của Đinh Nhị Cẩu, cô mở ra xem, trong nháy mắt Chu Hồng Kỳ che kín miệng của mình cô sợ mình sẽ khóc lớn, bởi vì cuối cùng cô đã lại gặp được Vương Nhất, giống nhau như vậy thật hiếm thấy trêи đời, tiếng khóc có thể không vang lên, nhưng nước mắt thì không giữ được, từng giọt..từng giọt tươm ra, mãi cho đến khi ướt cả màn hình điện thoại di động, cô đã khắc sâu Vương Nhất trong lòng như vậy .
– Chị Hồng Kỳ, có nhận được tấm ảnh của em chưa? Thấy thế nào?
Đinh Nhị Cẩu bấm số điện thoại của Chu Hồng Kỳ rồi nói .
Nhưng điện thoại mặc dù đã bấn nghe nhưng hoàn toàn im lặng không có thanh âm trả lời, Chu Hồng Kỳ lúc này không phải là không muốn trả lời, mà là cô nghẹn ngào nói không nên lời, cho nên Đinh Nhị Cẩu không thấy tiếng nói của cô liền tắt điện thoại đi, vì nghỉ rằng tín hiệu đang chập chờn….
Có một số việc chỉ có thể là chính mình thừa nhận, từ Thailand sau khi trở về, cha của Chu Hồng Kỳ không cho phép cô làm nhiệm vụ nguy hiểm này nữa, vì vậy ông ta điều động cô đến công tác ở bên cạnh mình, sắp xếp ở trung đoàn bộ bộ của đơn vị đặc nhiệm tỉnh Trung Nam, nhưng thực chất bên trong tinh thần Chu Hồng Kỳ có một loại không chịu thua, giống như là kỷ niệm với Vương Nhất vậy……………………………………………………………………………………
……………………………………………………………………………………….
Thường Hiểu Xuân sau khi nghe tin Hồ Giai Giai sẽ tiếp nhận đảm nhiệm làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Hải Dương, còn Thường Hiểu Xuân thì sẽ điều đến phòng quản lý nhà đất của huyện Hải Dương đảm nhiệm chức vụ thường vụ phó trưởng phòng, nếu ai sáng suốt xem xét thì cũng biết rõ Thường Hiểu Xuân đây là đi thay ca , bởi vì trưởng phòng nhà đất không đến một năm nữa sẽ về hưu .
Đinh Nhị Cẩu là cán bộ được cất nhắc trẻ tuổi nhất, đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, tiếp nhận luôn khối hậu cần từ Hồ Giai Giai chủ quản, chính điều này lại làm cho rất nhiều người không nghĩ tới…………..
Rất rõ ràng cảm xúc của Miêu Chấn Đông không tốt, vì vậy cho nên đối mặt với chủ tịch huyện, khuôn mặt cũng hắn lộ ra nụ cười gượng gạo, có thể nói rằng với vụ án này, Miêu Chấn Đông cũng không thể hoàn toàn biểu hiện ra hết được bản lĩnh của mình, vụ bắt được hai tên nghi phạm làm nổ tung chết người suy cho cùng là cũng nhờ vào Đinh Nhị Cẩu mèo mù đụng chuột chết bắt được, từ đó mới truy ra tất cả manh mối đều tập trung trêи người của Ngưu Nhị Đản, nhưng mãi đến bây giờ cũng không có bất kỳ một chút dấu vết về Ngưu Nhị Đản cả.
– Đội trưởng Miêu, sao nét mặt không vui vậy? Trường công an Trần không hài lòng về cậu sao?
Trọng Hải nhìn Miêu Chấn Đông đang đứng đối diện nói đuà với hắn ta, trong hệ thống công an tại huyện Hải Dương thông qua chủ nhiệm văn phòng ủy ban Hồ Giai Giai, người cô tiến cử chính là Miêu Chấn Đông, Trọng Hải rất xem trọng người này.
– Tôi…à.. . . .
Miêu Chấn Đông thở dài một tiếng rồi không nói gì nữa, nhưng với giọng nói ngập ngừng như vậy, không thể qua mắt được Đinh Nhị Cẩu, đó là Miêu Chấn Đông với ý tứ trong phòng vẫn còn có người không tiện nói ra, Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm thằng Miêu Chấn Đông này tâm nhãn quá sâu xa, thậm chí ngay cả ngay cả Hồ Giai Giai là người tiến cử mà Miêu Chấn Đông vẫn không tin tưởng , chớ đừng nói chi là chính mình rồi, vì vậy hắn lui về phía sau một bước, ngang qua bên người Hồ Giai Giai, giật nhẹ tay áo của Hồ Giai Giai nói nhỏ.
– Chủ nhiệm Hồ , chừng nào thì chị rảnh để trao đổi về bàn giao khối hậu cần vậy?
– Hai người đang thầm thì chuyện gì đấy?
Trọng Hải bắt gặp Đinh Nhị Cẩu lui một bước, chụm đầu ghé bên lổ tai Hồ Giai Giai liền hỏi.
– Dạ em có chút chuyện bên khối hậu cần nên muốn hỏi ý kiến chủ nhiệm Hồ, hay là để bọn em đi ra ngoài nói , có việc gì cần thì lãnh đạo gọi em.
Nói xong hắn kéo áo Hồ Giai Giai, mở cửa đi ra phía ngoài .
Sau khi ra cửa, qua gian phòng của hắn Hồ Giai Giai trắng mặt tức giận liếc Đinh Nhị Cẩu:
– Em làm gì mà vội vã muốn bàn giao gấp vậy? Vậy thì buổi chiều sẽ bàn giao cho em, được chưa?
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói thêm, bất chợt nắm lấy hai bên bả vai Hồ Giai Giai đè cô ngồi lên cái ghế của hắn, sau đó rót cho Hồ Giai Giai một ly nước lọc, Hồ Giai Giai bây giờ là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, còn mình là phó chủ nhiệm , về sau còn rất nhiều chuyện cần Hồ Giai Giai ủng hộ, đặc biệt là ở bộ phận hậu cần, khi Hồ Giai Giai được đề cử lên làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban, cũng chứng minh cho thấy chủ tịch Trọng Hải tín nhiệm đối với cô như thế nào, hắn không muốn sinh ra mâu thuẫn vơi cô, bởi vì hắn thừa biết mối quan hệ của hắn và Hồ Giai Giai chỉ đơn giản là mối quan hệ xác thịt chứ không phải là tình cảm nam nữ, cô bây giờ hoàn toàn không có phụ thuộc bất cứ điều gì với hắn mà thậm chí còn ngược lại…
Đúng lúc này Hồ Giai Giai cũng hiểu được ý tứ vừa rồi của Đinh Nhị Cẩu, cái gọi là trao đổi bàn giao, bất quá là một cớ, cô nhớ tới tới vừa rồi tiếng thở dài của Miêu Chấn Đông, trong lòng cô có chút khó chịu, Miêu Chấn Đông này đang có ý gì?……………………………………………………………………………………..
………………………………………………………………………………
– Thưa chủ tịch , vụ án này không phải là tôi không cố hết sức, mà là do có muốn tiến hành thêm cũng chẳng được nữa, tôi chỉ là một đội trưởng hình sự, thật sự là không có cái quyền lực quyết định giám sát một người nào đó, cho nên tôi hi vọng lãnh đạo có thể ủng hộ tôi về chuyện này.
Quả nhiên, đợi cho Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai sau khi bước ra ngoài, Miêu Chấn Đông can đảm đem ý nghĩ của mình nói ra.
– Nếu tôi ủng hộ thì cậu có nắm chắc trong tay không vậy?
Trọng Hải hỏi ngược lại .
– Thưa chủ tịch, nói thật nếu như ngày hôm ấy bắt lấy Trần Cương cùng Mã Minh thì xem như là đã nắm chặc, nhưng bây giờ thì một điểm nắm chặc cũng không có, chỉ hy vọng là tìm kiếm chút ít dấu vết, nếu như Ngưu Nhị Đản đã trốn ra nước ngoài thì hiện tại tệ lắm cũng đã đến Châu Phi rồi, còn nếu hắn bị giết để hủy đi chứng cớ, đoán chừng xương đã từ lâu bị nghiền thành tro rồi, cho nên vụ án này, tôi cho rằng, đã bỏ lỡ cơ hội cao nhất để bắt hung thủ thật sự đứng ở đằng sau .
– Bây giờ cậu nói như vậy thì nếu tôi có thể phê chuẩn cho cậu thực thi giám sát thì cũng không có hiệu quả ý nghĩa gì nữa, với lại tôi tin rằng chuyện giám sát này cậu đã làm rồi, giờ tới tìm tôi , bất quá là để bổ túc cho hợp pháp mà thôi, như thế nào? Có thu hoạch gì không?
-Dạ..vẫn tạm thời chưa có.
Câu trả lời này lời vừa ra khỏi miệng của Miêu Chấn Đông , thì tương đương với thừa nhận sự suy đoán của Trọng Hải, thật sự là suy đoán đã phái người giám sát Trịnh Tam Gia, không chỉ là ở là trụ sở của hắn, mà còn bao gồm điện thoại, nhưng kỳ quái là mấy ngày trôi qua rồi, Trịnh Tam Gia một chút động tĩnh đều không có, thậm chí không có chứng cớ là có biểu hiện rời khỏi huyện Hải Dương một bước .
– Hừm..về chuyện này xem như là tôi không biết, cũng chưa có nghe nói qua , cậu hãy đem người rút về đi , đừng để cho chuyện phức tạp thêm..
– Được rồi , thư chủ tịch, tôi có thể hỏi một vấn đề không?
– Cậu cứ nói.
Trọng Hải biết rõ thằng này là mặt phục nhưng tâm không phục, vì vậy ngẩng đầu nhìn Miêu Chấn Đông, để xem hắn nói cái gì đó…