Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Tìm chỗ dựa
Ngày đăng: 22:17 16/02/21
CHƯƠNG 463: TÌM CHỖ DỰA.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Hạ Chấn Chấn đi vào bên trong gian phòng làm việc của chủ tịch huyện đưa một văn kiện, còn Đinh Nhị Cẩu vẫn đang say mê ngồi trêи ghế đọc mấy tờ nhân dân nhật báo, tuy Đinh Nhị Cẩu hiểu được ý của Hạ Chấn Chấn chỉ đơn giản là biểu hiện sự hiện hữu của vị trí thư ký của hắn, nhưng cách làm như thế này, thì sẽ không được lãnh đạo thưởng thức hài lòng đâu, nói cho cùng chính lãnh đạo bên trong kia mới là người quyết định gặp ai hoặc là từ chối ai chứ không phải là do người thư ký này định đoạt, ngươi không phải là người đại diện lãnh đạo, ngươi chỉ là một kẻ phục vụ, cho nên mới có vị trí thư ký, thằng thư ký Hạ Chấn Chấn này sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may, đây là điều chắc chắn…
– Bên ngoài là ai đang chờ vậy?
Vu Toàn Phương đang nhìn xem tài liệu văn bản hỏi, hôm nay lại hơi rỗi rảnh, không có nhiều người tới quấy rầy, cho nên Vu Toàn Phương ngược lại là có chút không quen.
– Dạ..là chủ tịch trấn Độc Sơn, Đinh Trường Sinh.
Hạ Chấn Chấn nhỏ giọng hồi đáp.
– Hắn đến lâu chưa vậy?
Vu Toàn Phương bất động thanh sắc hỏi .
– Dạ..cũng mới vừa đến chưa có bao lâu, đang ngồi ở bên ngoài xem báo chí.
Hắn không dám nói Đinh Nhị Cẩu đã tới thời gian rất lâu, Hạ Chấn Chấn trước đây công tác tại phòng nghiên cứu chánh sách, La Hương Nguyệt là lãnh đạo của hắn, cho nên đối với vị quyền chủ tịch huyện mới của mình, tính tình ra sao, hắn vẫn còn chưa biết, vì thế trả lời cũng là lập lờ nước đôi .
– Cho hắn vào đi.
Vu Toàn Phương buông cây bút ra nói , nhìn theo Hạ Chấn Chấn kéo cửa đi ra ngoài gọi Đinh Nhị Cẩu, Vu Toàn Phương như có điều suy nghĩ đến người thư ký mới của mình, xem ra vẫn là phải nhờ Hồ Giai Giai tìm tiếp một người thư ký mới … .
– Xin chào chủ tịch, em là chủ tịch trấn Độc Sơn, Đinh Trường Sinh đến gặp lãnh đạo để báo cáo công tác vừa qua.
Vừa bước vào cửa, Đinh Nhị Cẩu liền hướng đến phía vu Toàn Phương tỏ rõ thái độ, đi ở phía trước Hạ Chấn Chấn hơi bực mình, tại sao thằng này lại như vậy, ta còn chưa giới thiệu người cho lãnh đạo mà, ngươi gấp cái gì, bộ ta không có tồn tại sao?
– Ha ha… Tiểu Đinh, tôi nghe nói cậu ở tại trấn Độc Sơn làm nên khí thế ngất trời, đến bây giờ mới đến nói cho tôi biết… Tiểu Hạ rót cho chủ tịch trấn Đinh chén trà.
Vu Toàn Phương mặc dù không có đứng lên, nhưng trêи mặt đầy vẻ nhiệt tình khiến cho Đinh Nhị Cẩu đang trong tâm trạng lo lắng hơi chút nhẹ xuống, đừng có nhìn hắn ở ngoài cửa làm bộ xem báo , nhưng trong đầu đang suy nghĩ điều gì thì chỉ có trời mới biết được.
Hạ Chấn Chấn cũng giật mình, lãnh đọa của mình rõ ràng coi trọng thằng này như vậy, chính mình vừa rồi hình như là có chút quá đáng, chuyện đã qua, Hạ Chấn Chấn vẫn còn không biết Vu Toàn Phương đối với hắn đã có cái nhìn không hài lòng.
– Làm sao em dám trễ nãi như vậy chứ? Tại giờ bây giờ mới bắt đầu còn một số vân đề khó khăn, chứ nếu đã tốt rồi, thì em liền đến mời lãnh đạo bớt ra một chút thời gian đến trấn Độc Sơn viếng thăm khảo sát, để lên tinh thần cho tất cả mọi người, như vậy thì trong lòng chúng em cũng mới an tâm mà làm nhiệm vụ….
Đinh Nhị Cẩu đúng là biết cách nhìn mặt mà nói chuyện, mới vừa rồi hắn còn cười nói, mới một cái chớp mắt, ngay lập tức sắc mặt lại ngưng trọng, hình như là đang muốn nói đến một chuyện rất trọng yếu gì đó, loại này là cách thông qua tâm tình của mình, điều động chuyển qua đến tâm tình của người khác, cách làm của hắn, cũng là bắt nguồn từ một quyển sách gọi là nghệ thuật biễu diễn của diễn viên đấy, lần nào thực hiện cũng đúng… .
– Như thế nào? Có áp lực sao?
Vu Toàn Phương chỉ cái ghế trước mặt, ra hiệu Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn là một mực cung kính đứng yên nơi đó, hai tay giao nhau ở trước bụng dưới , thanh âm trầm thấp rỏ ràng, trong lúc nói chuyện, hắn đã đem những chuyện trong thời gian vừa qua ở thôn Hoàng Thủy Loan nói ra hết, hắn tự mình thúc đẩy thôn Hoàng Thủy Loan kiến thiết gieo trồng các loại hoa, làm nguồn thu nhập chủ lực cho thôn dân như thế nào..v..v…
– Áp lực là có, nhưng chủ yếu vẫn là lực cản . . .
Đinh Nhị Cẩu liền kể lại chuyện xảy ra trong buổi họp thường ủy ở trấn nói sơ qua cho Vu Toàn Phương nghe, thật ra những chuyện này còn cần Đinh Nhị Cẩu báo cáo ư? Chính em gái của tình nhân là phó bí thư đảng ủy Lương Hà Hoa trấn Độc Sơn, sau cuộc họp thường ủy không đến nửa giờ, thì chuyện xảy ra làm sao Vu Toàn Phương đã biết hết, thậm chí biết rỏ còn hơn Đinh Nhị Cẩu nữa, nhưng khi đó ông không tiện có ý kiến, thật ra cũng cũng không muốn có ý kiến, mà ngược lại muốn nhìn một chút cái thằng thư ký của chủ tịch Huyện nhiệm kỳ sẽ đối phó làm cái gì bây giờ, thật không ngờ tiểu tử này lại mặc kệ tất cả, đứng ra tuyên bố ta làm ta tự chịu đấy, vốn là Vu Toàn Phương cho rằng sau này còn có trò vui để xem, nhưng là thật không ngờ là bí thư trấn Trương Nguyên Phòng lại ngưng chiến tranh, chuyện như thế này nằm ngoài sự dự liệu của ông.
– Hừ… không tưởng tượng nổi, chúng ta có ít cán bộ được dân chúng tin tưởng chính là như vậy, rõ ràng là chính mình không nghĩ đến thực tế làm tốt cho dân chúng, trông thấy người khác làm được , còn trăm phương ngàn kế quấy nhiễu , đây là tư tưởng gì ? Chính là sợ người khác làm thành công, sẽ lộ ra yếu kém của hắn, người như vậy rất là ích kỷ, chỉ là cán bộ ngồi một chỗ ăn bám, tôi muốn tiến hành làm cho con sâu tỉnh lại, như vậy đi, thời giàn này tôi tương đối bận rộn, qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi xuống trấn nhìn xem, nhưng Tiểu Đinh… cậu phải chú ý, dân chúng trong lòng đã bị thương một lần, lần này nhất định phải làm cho tốt công tác kiếm nguồn tiêu thụ, không thể để cho dân chúng chảy mồ hôi lại rơi lệ , nếu không tôi cũng không tha cho cậu đâu.
– Vâng, khi trở về thì đầu tiên em sẽ làm chuyện này, tranh thủ kiếm đơn đặt hàng, có thể chúng ta sẽ phát triển đơn đặt hàng nông nghiệp theo dạng bao tiêu sản phẩm, cô gắng đem sự phong hiểm của dân chúng hạ xuống đến mức thấp nhất.
– Đơn đặt hàng nông nghiệp bao tiêu sản phẩm? Ừ..tôi cũng có nghe qua trêи tin tức cái từ này, nhưng muốn phát triển rất khó, chẳng những sản phẩm phải có chất lượng, còn có dùng phân hữu cơ vô hại..v.v.. cậu còn trẻ, có sự bốc đồng cần thiết, chỉ cần có sáng kiến dám nghĩ dám làm, hi vọng sẽ có thành công, xem ra lúc trước huyện ủy đưa cậu phái đến trấn Độc Sơn vẫn là rất chính xác, trong thời gian ngắn như đã mở ra cục diện, tôi nghĩ chủ tịch Trọng cũng nhất định rất vui mừng.
Vu Toàn Phương cuối cùng đem thân phận của Đinh Nhị Cẩu điểm ra, vừa rồi Vu Toàn Phương thiếu chút nữa đã quên Đinh Nhị Cẩu từng là thư ký tin cậy của Trọng Hải, tiểu tử này đầu óc thông minh , không bám vào một khuôn mẫu rập khuôn , nếu hắn đã không có thời kỳ làm thư ký cho Trọng Hải, thì Vu Toàn Phương cũng muốn rút Đinh Nhị Cẩu triệu hồi về làm thư ký cho mình .
– Vâng, em sẽ nhất định đem các yếu tô mọi mặt cân nhắc kỹ, cam đoan sẽ không để cho thôn Hoàng Thủy Loan dân chúng chịu thiệt hại đâu.
– Ừ, nhưng cậu cũng phải nhớ, cậu là chủ tịch trấn Độc Sơn, chứ không phải là thôn trưởng Hoàng Thủy Loan, phát triển toàn cục kinh tế của trấn mới là trọng yếu nhất, sau khi mở ra được lổ hổng, về sau nếu thích hợp thì dàn trải rộng ra , như vậy mới có thể làm cho dân chúng trấn Độc Sơn đều có được cuộc sống tốt.
Bất kể người ngoài đánh giá như thế nào về Vu Toàn Phương , nhưng Đinh Nhị Cẩu cho rằng Vu Toàn Phương vẫn là người nhất định có năng lực lãnh đạo đấy, lần này đến đây nói chuyện, hắn nhận thấy có rất nhiều chuyện Vu Toàn Phương, kiến giải rất là hợp lý, nhưng thường thường lãnh đạo như vậy lại ưa trực tiếp chỉ huy, cho nên đối với việc mời chủ tịch huyện Vu Toàn Phương đi xuống trấn Độc Sơn điều tra nghiên cứu, đây cũng là chỗ mâu thuẫn của Đinh Nhị Cẩu, chủ tịch huyện đi xuống nhất định là có chỗ tốt, chính là trêи ủy ban huyện đã khẳng định công tác của mình làm là đúng, nhưng rủi đến lúc đó vị chủ tịch này hào hứng lên, lung tung phê, chỉ thị này nọ một trận, thì chính mình nên làm cái gì bây giờ? Chấp hành hay không chấp hành?
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Hạ Chấn Chấn đi vào bên trong gian phòng làm việc của chủ tịch huyện đưa một văn kiện, còn Đinh Nhị Cẩu vẫn đang say mê ngồi trêи ghế đọc mấy tờ nhân dân nhật báo, tuy Đinh Nhị Cẩu hiểu được ý của Hạ Chấn Chấn chỉ đơn giản là biểu hiện sự hiện hữu của vị trí thư ký của hắn, nhưng cách làm như thế này, thì sẽ không được lãnh đạo thưởng thức hài lòng đâu, nói cho cùng chính lãnh đạo bên trong kia mới là người quyết định gặp ai hoặc là từ chối ai chứ không phải là do người thư ký này định đoạt, ngươi không phải là người đại diện lãnh đạo, ngươi chỉ là một kẻ phục vụ, cho nên mới có vị trí thư ký, thằng thư ký Hạ Chấn Chấn này sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may, đây là điều chắc chắn…
– Bên ngoài là ai đang chờ vậy?
Vu Toàn Phương đang nhìn xem tài liệu văn bản hỏi, hôm nay lại hơi rỗi rảnh, không có nhiều người tới quấy rầy, cho nên Vu Toàn Phương ngược lại là có chút không quen.
– Dạ..là chủ tịch trấn Độc Sơn, Đinh Trường Sinh.
Hạ Chấn Chấn nhỏ giọng hồi đáp.
– Hắn đến lâu chưa vậy?
Vu Toàn Phương bất động thanh sắc hỏi .
– Dạ..cũng mới vừa đến chưa có bao lâu, đang ngồi ở bên ngoài xem báo chí.
Hắn không dám nói Đinh Nhị Cẩu đã tới thời gian rất lâu, Hạ Chấn Chấn trước đây công tác tại phòng nghiên cứu chánh sách, La Hương Nguyệt là lãnh đạo của hắn, cho nên đối với vị quyền chủ tịch huyện mới của mình, tính tình ra sao, hắn vẫn còn chưa biết, vì thế trả lời cũng là lập lờ nước đôi .
– Cho hắn vào đi.
Vu Toàn Phương buông cây bút ra nói , nhìn theo Hạ Chấn Chấn kéo cửa đi ra ngoài gọi Đinh Nhị Cẩu, Vu Toàn Phương như có điều suy nghĩ đến người thư ký mới của mình, xem ra vẫn là phải nhờ Hồ Giai Giai tìm tiếp một người thư ký mới … .
– Xin chào chủ tịch, em là chủ tịch trấn Độc Sơn, Đinh Trường Sinh đến gặp lãnh đạo để báo cáo công tác vừa qua.
Vừa bước vào cửa, Đinh Nhị Cẩu liền hướng đến phía vu Toàn Phương tỏ rõ thái độ, đi ở phía trước Hạ Chấn Chấn hơi bực mình, tại sao thằng này lại như vậy, ta còn chưa giới thiệu người cho lãnh đạo mà, ngươi gấp cái gì, bộ ta không có tồn tại sao?
– Ha ha… Tiểu Đinh, tôi nghe nói cậu ở tại trấn Độc Sơn làm nên khí thế ngất trời, đến bây giờ mới đến nói cho tôi biết… Tiểu Hạ rót cho chủ tịch trấn Đinh chén trà.
Vu Toàn Phương mặc dù không có đứng lên, nhưng trêи mặt đầy vẻ nhiệt tình khiến cho Đinh Nhị Cẩu đang trong tâm trạng lo lắng hơi chút nhẹ xuống, đừng có nhìn hắn ở ngoài cửa làm bộ xem báo , nhưng trong đầu đang suy nghĩ điều gì thì chỉ có trời mới biết được.
Hạ Chấn Chấn cũng giật mình, lãnh đọa của mình rõ ràng coi trọng thằng này như vậy, chính mình vừa rồi hình như là có chút quá đáng, chuyện đã qua, Hạ Chấn Chấn vẫn còn không biết Vu Toàn Phương đối với hắn đã có cái nhìn không hài lòng.
– Làm sao em dám trễ nãi như vậy chứ? Tại giờ bây giờ mới bắt đầu còn một số vân đề khó khăn, chứ nếu đã tốt rồi, thì em liền đến mời lãnh đạo bớt ra một chút thời gian đến trấn Độc Sơn viếng thăm khảo sát, để lên tinh thần cho tất cả mọi người, như vậy thì trong lòng chúng em cũng mới an tâm mà làm nhiệm vụ….
Đinh Nhị Cẩu đúng là biết cách nhìn mặt mà nói chuyện, mới vừa rồi hắn còn cười nói, mới một cái chớp mắt, ngay lập tức sắc mặt lại ngưng trọng, hình như là đang muốn nói đến một chuyện rất trọng yếu gì đó, loại này là cách thông qua tâm tình của mình, điều động chuyển qua đến tâm tình của người khác, cách làm của hắn, cũng là bắt nguồn từ một quyển sách gọi là nghệ thuật biễu diễn của diễn viên đấy, lần nào thực hiện cũng đúng… .
– Như thế nào? Có áp lực sao?
Vu Toàn Phương chỉ cái ghế trước mặt, ra hiệu Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn là một mực cung kính đứng yên nơi đó, hai tay giao nhau ở trước bụng dưới , thanh âm trầm thấp rỏ ràng, trong lúc nói chuyện, hắn đã đem những chuyện trong thời gian vừa qua ở thôn Hoàng Thủy Loan nói ra hết, hắn tự mình thúc đẩy thôn Hoàng Thủy Loan kiến thiết gieo trồng các loại hoa, làm nguồn thu nhập chủ lực cho thôn dân như thế nào..v..v…
– Áp lực là có, nhưng chủ yếu vẫn là lực cản . . .
Đinh Nhị Cẩu liền kể lại chuyện xảy ra trong buổi họp thường ủy ở trấn nói sơ qua cho Vu Toàn Phương nghe, thật ra những chuyện này còn cần Đinh Nhị Cẩu báo cáo ư? Chính em gái của tình nhân là phó bí thư đảng ủy Lương Hà Hoa trấn Độc Sơn, sau cuộc họp thường ủy không đến nửa giờ, thì chuyện xảy ra làm sao Vu Toàn Phương đã biết hết, thậm chí biết rỏ còn hơn Đinh Nhị Cẩu nữa, nhưng khi đó ông không tiện có ý kiến, thật ra cũng cũng không muốn có ý kiến, mà ngược lại muốn nhìn một chút cái thằng thư ký của chủ tịch Huyện nhiệm kỳ sẽ đối phó làm cái gì bây giờ, thật không ngờ tiểu tử này lại mặc kệ tất cả, đứng ra tuyên bố ta làm ta tự chịu đấy, vốn là Vu Toàn Phương cho rằng sau này còn có trò vui để xem, nhưng là thật không ngờ là bí thư trấn Trương Nguyên Phòng lại ngưng chiến tranh, chuyện như thế này nằm ngoài sự dự liệu của ông.
– Hừ… không tưởng tượng nổi, chúng ta có ít cán bộ được dân chúng tin tưởng chính là như vậy, rõ ràng là chính mình không nghĩ đến thực tế làm tốt cho dân chúng, trông thấy người khác làm được , còn trăm phương ngàn kế quấy nhiễu , đây là tư tưởng gì ? Chính là sợ người khác làm thành công, sẽ lộ ra yếu kém của hắn, người như vậy rất là ích kỷ, chỉ là cán bộ ngồi một chỗ ăn bám, tôi muốn tiến hành làm cho con sâu tỉnh lại, như vậy đi, thời giàn này tôi tương đối bận rộn, qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi xuống trấn nhìn xem, nhưng Tiểu Đinh… cậu phải chú ý, dân chúng trong lòng đã bị thương một lần, lần này nhất định phải làm cho tốt công tác kiếm nguồn tiêu thụ, không thể để cho dân chúng chảy mồ hôi lại rơi lệ , nếu không tôi cũng không tha cho cậu đâu.
– Vâng, khi trở về thì đầu tiên em sẽ làm chuyện này, tranh thủ kiếm đơn đặt hàng, có thể chúng ta sẽ phát triển đơn đặt hàng nông nghiệp theo dạng bao tiêu sản phẩm, cô gắng đem sự phong hiểm của dân chúng hạ xuống đến mức thấp nhất.
– Đơn đặt hàng nông nghiệp bao tiêu sản phẩm? Ừ..tôi cũng có nghe qua trêи tin tức cái từ này, nhưng muốn phát triển rất khó, chẳng những sản phẩm phải có chất lượng, còn có dùng phân hữu cơ vô hại..v.v.. cậu còn trẻ, có sự bốc đồng cần thiết, chỉ cần có sáng kiến dám nghĩ dám làm, hi vọng sẽ có thành công, xem ra lúc trước huyện ủy đưa cậu phái đến trấn Độc Sơn vẫn là rất chính xác, trong thời gian ngắn như đã mở ra cục diện, tôi nghĩ chủ tịch Trọng cũng nhất định rất vui mừng.
Vu Toàn Phương cuối cùng đem thân phận của Đinh Nhị Cẩu điểm ra, vừa rồi Vu Toàn Phương thiếu chút nữa đã quên Đinh Nhị Cẩu từng là thư ký tin cậy của Trọng Hải, tiểu tử này đầu óc thông minh , không bám vào một khuôn mẫu rập khuôn , nếu hắn đã không có thời kỳ làm thư ký cho Trọng Hải, thì Vu Toàn Phương cũng muốn rút Đinh Nhị Cẩu triệu hồi về làm thư ký cho mình .
– Vâng, em sẽ nhất định đem các yếu tô mọi mặt cân nhắc kỹ, cam đoan sẽ không để cho thôn Hoàng Thủy Loan dân chúng chịu thiệt hại đâu.
– Ừ, nhưng cậu cũng phải nhớ, cậu là chủ tịch trấn Độc Sơn, chứ không phải là thôn trưởng Hoàng Thủy Loan, phát triển toàn cục kinh tế của trấn mới là trọng yếu nhất, sau khi mở ra được lổ hổng, về sau nếu thích hợp thì dàn trải rộng ra , như vậy mới có thể làm cho dân chúng trấn Độc Sơn đều có được cuộc sống tốt.
Bất kể người ngoài đánh giá như thế nào về Vu Toàn Phương , nhưng Đinh Nhị Cẩu cho rằng Vu Toàn Phương vẫn là người nhất định có năng lực lãnh đạo đấy, lần này đến đây nói chuyện, hắn nhận thấy có rất nhiều chuyện Vu Toàn Phương, kiến giải rất là hợp lý, nhưng thường thường lãnh đạo như vậy lại ưa trực tiếp chỉ huy, cho nên đối với việc mời chủ tịch huyện Vu Toàn Phương đi xuống trấn Độc Sơn điều tra nghiên cứu, đây cũng là chỗ mâu thuẫn của Đinh Nhị Cẩu, chủ tịch huyện đi xuống nhất định là có chỗ tốt, chính là trêи ủy ban huyện đã khẳng định công tác của mình làm là đúng, nhưng rủi đến lúc đó vị chủ tịch này hào hứng lên, lung tung phê, chỉ thị này nọ một trận, thì chính mình nên làm cái gì bây giờ? Chấp hành hay không chấp hành?