Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Băng sơn mỹ nhân
Ngày đăng: 22:23 16/02/21
CHƯƠNG 625: BĂNG SƠN MỸ NHÂN.
Có một đạo lý Đinh Nhị Cẩu hiểu rất rõ ràng, hoàn cảnh làm việc mình ở TP Hồ Châu không thể nào so sánh được với tại Huyện Hải Dương, tại đây cơ hồ mò mẩm không biết gì, hơn nữa chẳng những phải làm tốt công tác của mình, mà còn phải làm một con chó săn cho Trọng Hải, đây là kinh nghiệm xương máu của Đinh Nhị Cẩu trong chốn quan trường, hắn trước đây vốn cho là bằng vào khả năng nhạy bén với sự cố gắng của mình thì cũng có thể thăng chức rất nhanh, nhưng hiện thực tàn khốc để cho hắn hiểu được, chính mình có cường thịnh cỡ nào cũng chỉ là một cái cây không có gốc rễ vững chắc, chính mình phải bám vào trêи cây đại thụ cứng rắn hơn so với chính mình, thì mới có thể dần dần làm bản thân mạnh lên được .
– Dương chủ nhiệm, anh công tác ở phòng giáo ɖu͙ƈ lâu chưa vậy?
Dương Hoa Thành nhìn qua chưa đến bốn mươi tuổi, sau khi qua một ngày tiếp xúc, Đinh Nhị Cẩu nhận thấy tình cảnh Dương Hoa Thành công tác ở phòng giáo ɖu͙ƈ này cũng không được tốt lắm …
– Uí trời, đừng nhắc nữa, từ khi tốt nghiệp đại học thì tôi đã vào công tác ở phòng giáo ɖu͙ƈ cho tới bây giờ.
Dương Hoa Thành thở dài nói ra .
– Vậy anh lão làng ở đây rồi, tôi vừa tới nơi này chưa quen với cuộc sống nơi đây, về sau còn phải nhờ Dương chủ nhiệm ủng hộ nhiều hơn a, khả năng tôi công tác ở đây cũng không lâu, cho nên ….. Dương chủ nhiệm hiểu ý của tôi chứ?
Phòng làm việc thanh tra giáo ɖu͙ƈ có Đinh Nhị Cẩu, Dương Hoa Thành còn thêm Trương Mẫn, và hai nhân viên nữa là Trần Hồng Sắc, Lương Trinh Minh, mấy người sau khi cơm cơm nước xong lại đi đến vũ trường uống chút rượu chơi, nhìn xem Trương Mẫn cùng Lương Trinh Minh hai người dường như đang tán tỉnh với nhau, Trần Hồng Sắc ngồi một mình uống rượu vang, Đinh Nhị Cẩu thì cùng Dương Hoa Thành ngồi sát nhau chung âm thầm nói xong nói chuyện.
Dương Hoa Thành sau khi nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, ánh mắt hắn sáng lên, Đinh Nhị Cẩu còn trẻ tuổi như vậy, có thể đến đây đảm nhiệm một chức vụ phó chủ nhiệm thanh tra phòng giao ɖu͙ƈ hồ khu, vấn đề này đã sớm làm cho Dương Hoa Thành cảm giác được, tiểu tử này tới đây chỉ là mạ vàng, phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ này Đinh Nhị Cẩu không thể nào là ngồi lâu, hôm nay chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, Đinh Nhị Cẩu đã lật bài ngữa cho mình biết ngọn nguồn.
Trước đây Dương Hoa Thành cũng từng là một người nhiệt huyết trong công tác, nhưng rất sớn hắn liền phát hiện, tất cả cố gắng của mình cũng không bằng một câu nói của lãnh đạo, vô luận chính mình cố gắng cỡ nào, cũng không thể nào lên chức nỗi, thậm chí vừa rồi cạnh tranh chức vụ chủ nhiệm văn phòng thì bị thua, lập tức đã bị đá văng ra khỏi văn phòng của phòng giáo ɖu͙ƈ Hồ Châu, bị điều tới tới phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ hồ khu làm phó chủ nhiệm.
– Đinh chủ nhiệm, tôi hiểu ý của cậu, ở phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ hồ khu này, mấy người kia ai cũng thuộc dạng đặc biết hết đấy …
Nói đến đây, Dương Hoa Thành nhìn thoáng qua đang Trần Hồng Sắc đang uống rượu cùng hai người kia:
– Trần Hồng Sắc là một mỹ nhân nhưng trời sanh tính tình lạnh lùng, cách đây chưa lâu vừa mới ly hôn, chồng nàng là giáo sư học viện kỹ thuật TP Hồ Châu, cả ngày xem trường học là gia đình, rất ít khi về nhà, nghe nói hai người cãi nhau đó là chuyện thường, bây giờ rốt cục hai người đều đã giải thoát rồi.
– Ai , mỗi gia đình đều có sự bất hạnh riêng của mình …
– Lương Trinh Minh là kẻ bất cần đời, trước đây công tác tại phòng giáo ɖu͙ƈ thị trấn, nhưng bởi vì có vấn đề tác phong trong sinh hoạt không tốt nên bị điều tới nơi đây, bản tính hắn vẫn không đổi, hiện tại lại đang tán tỉnh cùng Dương Mẫn, tôi đã cảnh cáo Trương Mẫn nhiều lần rồi, nhưng cô gái nhỏ vẫn không chịu nghe, người như Lương Trinh Minh mà lạo có thể dính vào, thật là khiến cho tôi lo lắng.
Dương Hoa Thành bất đắc dĩ nói .
– Nghe nói Dương chủ nhiệm cùng Trương Mẫn rất là quen thuộc?
– Đâu chỉ là rất quen thuộc, Trương Mẫn là cháu gái của tôi, trước đây nó dạy học ở nông thôn, trong nhà nói với tôi nhiều lần là nó dạy học quá cực khổ, hãy giúp nó điều đến thành phố, vốn việc này cũng là có thể được, ai mà không có cái thân thích nhờ vả? Nhưng năm trước bởi vì tranh giành chức vụ chủ nhiệm văn phòng giáo ɖu͙ƈ, tôi chẳng những không có thành công, trái lại còn bị trả thù đem tôi điều tới nơi này, liên đới Trương Mẫn cũng bị trôi nỗi dính theo tôi đến đây, ha ha còn Đinh chủ nhiệm, nói thật chức vụ chủ nhiệm là do trưởng phòng giáo ɖu͙ƈ kiêm nhiệm nắm giữ, cho nên cái chức phó chủ nhiệm bình thường đều là đưa lên cho có chứ chẳng có quyền hành gì.. tôi cũng không hiểu cậu như tuổi còn quá trẻ, tại làm sao lại đến nơi này vậy?
– Đâu cần phải hỏi, tôi cũng là giống anh, bị trả đũa đấy chứ. Đinh Nhị Cẩu uống cốc rượu nói ra .
“Ha ha ha . . .”
“Ha ha ha . . .”
Hai người tựa như là cùng cảnh ngộ nhìn nhau mà cười .
Một lát sau, mấy người lại uống chung mấy chén xong, thì bắt đầu khiêu vũ, bọn họ có hai nữ ba nam, cho nên, chỉ cần đứng lên khiêu vũ, thì là có một người đàn ông dư ra đứng bên cạnh chờ, Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng muốn nhảy , nhưng không ngờ tới là Dương Hoa Thành đầu têu nói:
– Tiểu Mẫn, cháu cùng lãnh đạo nhảy một bản đi”.
– Được rồi… được rồi, tôi vốn khiêu vũ không rành, nên chẳng cần tham dự, các người cứ vui đùa đi, Dương chủ nhiệm, anh cũng nhảy đi, tôi ở chỗ này ngồi chơi là được rồi.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ chối, thứ nhất là bởi vì hắn xác thực là nhảy không rành, thứ hai là đã nhìn thấy Lương Trinh Minh cùng với Trương Mẫn có tình ý, hắn cũng không muốn vừa tới liền cùng thuộc hạ của mình dây dưa gây mâu thuẫn .
– Đúng đấy, để em cùng Trương Mẫn nhảy, chị Trần, hay là chị cùng phó chủ nhiệm mới nhảy đi, em biết chị nháy rất hay, chị bây giờ khiêu vũ cũng không có ai ghen hết mà.
Lương Trinh Minh cười đểu nói.
Trần Hồng Sắc lườm Lương Trinh Minh, nàng vẫn không có nói gì, Đinh Nhị Cẩu thấy rất rõ ràng, từ lúc ăn cơm đến bây giờ, Trần Hồng Sắc này nói không đến ba câu , thật là không hỗ danh là mỹ nhân lạnh lùng a, lúc này hắn mới chú ý quan sát nàng, Trần Hồng Sắc với mái tóc dài buông lơi, trêи khuôn mặt đẹp, lộ ra nét thanh xuân tịnh lệ phong tình, một đôi mắt ngập nước trong veo ba quang lưu động, nhưng trong ánh mắt ba lại là lạnh lùng bắn ra bốn phía, làm cho người ta không dám nhìn gần, vành tai khéo léo, đôi hơi mỏng, chiếc cằm nhỏ bé nhưng đầy đặn, khiến cho nàng thoạt nhìn tràn đầy một loại phong vận thanh xuân động lòng người.
Màu sáng bộ đồng phục công sở với đôi bầu иɦũ ɦσα kiêu ngạo đứng thẳng lấy, đem cái áo sơ mi đội cao lên, vạch lên một đường cong gò núi duyên dáng, do vạt áo sơ mi bỏ vào bên trong cái váy, khiến cho cái áo sơmi giống như kéo căng tại trêи bộ ngực tròn vo của nàng, tạo nên cảm giác một bộ ngực tràn đầy thành thục hết sức co dãn, tựa như là một đôi quả táo chín, để cho bất luận nam nhân nào chứng kiến từ nay về sau, đều sinh ra một loại xúc động nhịn không được muốn tiến lên cắn lấy một miếng.
– Hì… tôi khiêu vũ không tốt lắm, nếu chị Trần cho chút thể diện, hướng dẫn tôi chút nhé?
Đinh Nhị Cẩu cảm giác mình là nam nhân, có lẽ phải chủ động, hơn nữa Trần Hồng Sắc cũng là thuộc hạ của mình, chính mình ít nhất cũng phải biểu hiện hòa đồng, ít nhất là có tư cách của một lãnh đạo.
Trần Hồng Sắc không nói gì, đem chén rượu buông, trêи khuôn mặt trắng noãn, hai gò má hơi hơi ửng hồng vì men rượu, đứng lên chờ Đinh Nhị Cẩu , điều này làm cho Dương Hoa Thành và Lương Trinh Minh rất là kinh ngạc, đây quả thực là chuyện ngoài suy nghĩ, trước đây Trần Hồng Sắc đối với bất luận người nào cũng là không tỏ ra thân thiện, chớ đừng nói chi là cùng nam nhân trong cơ quan khiêu vũ, Lương Trinh Minh mới vừa rồi nói Trần Hồng Sắc vũ kỹ rất tốt chẳng qua là thổi phồng bậy bạ, bởi vì ai cũng chưa từng gặp qua Trần Hồng Sắc khiêu vũ.
– Tiểu Mẫn, em nói xem có phải là chị Trần Hồng Sắc vừa ý Đinh chủ nhiệm rồi hả?
Lương Trinh Minh ôm Trương Mẫn khiêu vũ chậm nói .
– Liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh đối với băng sơn mỹ nhân cũng có hứng thú?
Trương Mẫn bất động thanh sắc véo Lương Trinh Minh một cái.
– Ưm… nào có … anh chỉ rất là hiếu kỳ mà thôi, trong lòng của anh chỉ có một mình em thôi.
– Đừng nói lời dễ nghe như vậy, em cho anh kỳ hạn rồi, chừng nào thì ly hôn cùng với vợ anh?
Trương Mẫn không bỏ qua, hỏi tới.
Có một đạo lý Đinh Nhị Cẩu hiểu rất rõ ràng, hoàn cảnh làm việc mình ở TP Hồ Châu không thể nào so sánh được với tại Huyện Hải Dương, tại đây cơ hồ mò mẩm không biết gì, hơn nữa chẳng những phải làm tốt công tác của mình, mà còn phải làm một con chó săn cho Trọng Hải, đây là kinh nghiệm xương máu của Đinh Nhị Cẩu trong chốn quan trường, hắn trước đây vốn cho là bằng vào khả năng nhạy bén với sự cố gắng của mình thì cũng có thể thăng chức rất nhanh, nhưng hiện thực tàn khốc để cho hắn hiểu được, chính mình có cường thịnh cỡ nào cũng chỉ là một cái cây không có gốc rễ vững chắc, chính mình phải bám vào trêи cây đại thụ cứng rắn hơn so với chính mình, thì mới có thể dần dần làm bản thân mạnh lên được .
– Dương chủ nhiệm, anh công tác ở phòng giáo ɖu͙ƈ lâu chưa vậy?
Dương Hoa Thành nhìn qua chưa đến bốn mươi tuổi, sau khi qua một ngày tiếp xúc, Đinh Nhị Cẩu nhận thấy tình cảnh Dương Hoa Thành công tác ở phòng giáo ɖu͙ƈ này cũng không được tốt lắm …
– Uí trời, đừng nhắc nữa, từ khi tốt nghiệp đại học thì tôi đã vào công tác ở phòng giáo ɖu͙ƈ cho tới bây giờ.
Dương Hoa Thành thở dài nói ra .
– Vậy anh lão làng ở đây rồi, tôi vừa tới nơi này chưa quen với cuộc sống nơi đây, về sau còn phải nhờ Dương chủ nhiệm ủng hộ nhiều hơn a, khả năng tôi công tác ở đây cũng không lâu, cho nên ….. Dương chủ nhiệm hiểu ý của tôi chứ?
Phòng làm việc thanh tra giáo ɖu͙ƈ có Đinh Nhị Cẩu, Dương Hoa Thành còn thêm Trương Mẫn, và hai nhân viên nữa là Trần Hồng Sắc, Lương Trinh Minh, mấy người sau khi cơm cơm nước xong lại đi đến vũ trường uống chút rượu chơi, nhìn xem Trương Mẫn cùng Lương Trinh Minh hai người dường như đang tán tỉnh với nhau, Trần Hồng Sắc ngồi một mình uống rượu vang, Đinh Nhị Cẩu thì cùng Dương Hoa Thành ngồi sát nhau chung âm thầm nói xong nói chuyện.
Dương Hoa Thành sau khi nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, ánh mắt hắn sáng lên, Đinh Nhị Cẩu còn trẻ tuổi như vậy, có thể đến đây đảm nhiệm một chức vụ phó chủ nhiệm thanh tra phòng giao ɖu͙ƈ hồ khu, vấn đề này đã sớm làm cho Dương Hoa Thành cảm giác được, tiểu tử này tới đây chỉ là mạ vàng, phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ này Đinh Nhị Cẩu không thể nào là ngồi lâu, hôm nay chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, Đinh Nhị Cẩu đã lật bài ngữa cho mình biết ngọn nguồn.
Trước đây Dương Hoa Thành cũng từng là một người nhiệt huyết trong công tác, nhưng rất sớn hắn liền phát hiện, tất cả cố gắng của mình cũng không bằng một câu nói của lãnh đạo, vô luận chính mình cố gắng cỡ nào, cũng không thể nào lên chức nỗi, thậm chí vừa rồi cạnh tranh chức vụ chủ nhiệm văn phòng thì bị thua, lập tức đã bị đá văng ra khỏi văn phòng của phòng giáo ɖu͙ƈ Hồ Châu, bị điều tới tới phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ hồ khu làm phó chủ nhiệm.
– Đinh chủ nhiệm, tôi hiểu ý của cậu, ở phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ hồ khu này, mấy người kia ai cũng thuộc dạng đặc biết hết đấy …
Nói đến đây, Dương Hoa Thành nhìn thoáng qua đang Trần Hồng Sắc đang uống rượu cùng hai người kia:
– Trần Hồng Sắc là một mỹ nhân nhưng trời sanh tính tình lạnh lùng, cách đây chưa lâu vừa mới ly hôn, chồng nàng là giáo sư học viện kỹ thuật TP Hồ Châu, cả ngày xem trường học là gia đình, rất ít khi về nhà, nghe nói hai người cãi nhau đó là chuyện thường, bây giờ rốt cục hai người đều đã giải thoát rồi.
– Ai , mỗi gia đình đều có sự bất hạnh riêng của mình …
– Lương Trinh Minh là kẻ bất cần đời, trước đây công tác tại phòng giáo ɖu͙ƈ thị trấn, nhưng bởi vì có vấn đề tác phong trong sinh hoạt không tốt nên bị điều tới nơi đây, bản tính hắn vẫn không đổi, hiện tại lại đang tán tỉnh cùng Dương Mẫn, tôi đã cảnh cáo Trương Mẫn nhiều lần rồi, nhưng cô gái nhỏ vẫn không chịu nghe, người như Lương Trinh Minh mà lạo có thể dính vào, thật là khiến cho tôi lo lắng.
Dương Hoa Thành bất đắc dĩ nói .
– Nghe nói Dương chủ nhiệm cùng Trương Mẫn rất là quen thuộc?
– Đâu chỉ là rất quen thuộc, Trương Mẫn là cháu gái của tôi, trước đây nó dạy học ở nông thôn, trong nhà nói với tôi nhiều lần là nó dạy học quá cực khổ, hãy giúp nó điều đến thành phố, vốn việc này cũng là có thể được, ai mà không có cái thân thích nhờ vả? Nhưng năm trước bởi vì tranh giành chức vụ chủ nhiệm văn phòng giáo ɖu͙ƈ, tôi chẳng những không có thành công, trái lại còn bị trả thù đem tôi điều tới nơi này, liên đới Trương Mẫn cũng bị trôi nỗi dính theo tôi đến đây, ha ha còn Đinh chủ nhiệm, nói thật chức vụ chủ nhiệm là do trưởng phòng giáo ɖu͙ƈ kiêm nhiệm nắm giữ, cho nên cái chức phó chủ nhiệm bình thường đều là đưa lên cho có chứ chẳng có quyền hành gì.. tôi cũng không hiểu cậu như tuổi còn quá trẻ, tại làm sao lại đến nơi này vậy?
– Đâu cần phải hỏi, tôi cũng là giống anh, bị trả đũa đấy chứ. Đinh Nhị Cẩu uống cốc rượu nói ra .
“Ha ha ha . . .”
“Ha ha ha . . .”
Hai người tựa như là cùng cảnh ngộ nhìn nhau mà cười .
Một lát sau, mấy người lại uống chung mấy chén xong, thì bắt đầu khiêu vũ, bọn họ có hai nữ ba nam, cho nên, chỉ cần đứng lên khiêu vũ, thì là có một người đàn ông dư ra đứng bên cạnh chờ, Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng muốn nhảy , nhưng không ngờ tới là Dương Hoa Thành đầu têu nói:
– Tiểu Mẫn, cháu cùng lãnh đạo nhảy một bản đi”.
– Được rồi… được rồi, tôi vốn khiêu vũ không rành, nên chẳng cần tham dự, các người cứ vui đùa đi, Dương chủ nhiệm, anh cũng nhảy đi, tôi ở chỗ này ngồi chơi là được rồi.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ chối, thứ nhất là bởi vì hắn xác thực là nhảy không rành, thứ hai là đã nhìn thấy Lương Trinh Minh cùng với Trương Mẫn có tình ý, hắn cũng không muốn vừa tới liền cùng thuộc hạ của mình dây dưa gây mâu thuẫn .
– Đúng đấy, để em cùng Trương Mẫn nhảy, chị Trần, hay là chị cùng phó chủ nhiệm mới nhảy đi, em biết chị nháy rất hay, chị bây giờ khiêu vũ cũng không có ai ghen hết mà.
Lương Trinh Minh cười đểu nói.
Trần Hồng Sắc lườm Lương Trinh Minh, nàng vẫn không có nói gì, Đinh Nhị Cẩu thấy rất rõ ràng, từ lúc ăn cơm đến bây giờ, Trần Hồng Sắc này nói không đến ba câu , thật là không hỗ danh là mỹ nhân lạnh lùng a, lúc này hắn mới chú ý quan sát nàng, Trần Hồng Sắc với mái tóc dài buông lơi, trêи khuôn mặt đẹp, lộ ra nét thanh xuân tịnh lệ phong tình, một đôi mắt ngập nước trong veo ba quang lưu động, nhưng trong ánh mắt ba lại là lạnh lùng bắn ra bốn phía, làm cho người ta không dám nhìn gần, vành tai khéo léo, đôi hơi mỏng, chiếc cằm nhỏ bé nhưng đầy đặn, khiến cho nàng thoạt nhìn tràn đầy một loại phong vận thanh xuân động lòng người.
Màu sáng bộ đồng phục công sở với đôi bầu иɦũ ɦσα kiêu ngạo đứng thẳng lấy, đem cái áo sơ mi đội cao lên, vạch lên một đường cong gò núi duyên dáng, do vạt áo sơ mi bỏ vào bên trong cái váy, khiến cho cái áo sơmi giống như kéo căng tại trêи bộ ngực tròn vo của nàng, tạo nên cảm giác một bộ ngực tràn đầy thành thục hết sức co dãn, tựa như là một đôi quả táo chín, để cho bất luận nam nhân nào chứng kiến từ nay về sau, đều sinh ra một loại xúc động nhịn không được muốn tiến lên cắn lấy một miếng.
– Hì… tôi khiêu vũ không tốt lắm, nếu chị Trần cho chút thể diện, hướng dẫn tôi chút nhé?
Đinh Nhị Cẩu cảm giác mình là nam nhân, có lẽ phải chủ động, hơn nữa Trần Hồng Sắc cũng là thuộc hạ của mình, chính mình ít nhất cũng phải biểu hiện hòa đồng, ít nhất là có tư cách của một lãnh đạo.
Trần Hồng Sắc không nói gì, đem chén rượu buông, trêи khuôn mặt trắng noãn, hai gò má hơi hơi ửng hồng vì men rượu, đứng lên chờ Đinh Nhị Cẩu , điều này làm cho Dương Hoa Thành và Lương Trinh Minh rất là kinh ngạc, đây quả thực là chuyện ngoài suy nghĩ, trước đây Trần Hồng Sắc đối với bất luận người nào cũng là không tỏ ra thân thiện, chớ đừng nói chi là cùng nam nhân trong cơ quan khiêu vũ, Lương Trinh Minh mới vừa rồi nói Trần Hồng Sắc vũ kỹ rất tốt chẳng qua là thổi phồng bậy bạ, bởi vì ai cũng chưa từng gặp qua Trần Hồng Sắc khiêu vũ.
– Tiểu Mẫn, em nói xem có phải là chị Trần Hồng Sắc vừa ý Đinh chủ nhiệm rồi hả?
Lương Trinh Minh ôm Trương Mẫn khiêu vũ chậm nói .
– Liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh đối với băng sơn mỹ nhân cũng có hứng thú?
Trương Mẫn bất động thanh sắc véo Lương Trinh Minh một cái.
– Ưm… nào có … anh chỉ rất là hiếu kỳ mà thôi, trong lòng của anh chỉ có một mình em thôi.
– Đừng nói lời dễ nghe như vậy, em cho anh kỳ hạn rồi, chừng nào thì ly hôn cùng với vợ anh?
Trương Mẫn không bỏ qua, hỏi tới.