Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Ăn đậu hủ
Ngày đăng: 22:24 16/02/21
CHƯƠNG 626: ĂN ĐẬU HỦ.
Không hổ là băng sơn mỹ nhân, khi Đinh Nhị Cẩu nắm chặt tay Trần Hồng Sắc thì bàn tay của nàng lạnh buốt, không có một chút độ ấm nào, lúc ấy trong đầu Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ, bàn tay này và nắm tay một người chết cũng không có gì sai biệt lắm, nhưng hắn không tiện nói ra.
– Chị Trần, chỉ có bị cảm lạnh không vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi một câu lơ lững.
– Không có, sao vậy?
Trần Hồng Sắc trả lời, trêи mặt phảng phất có một tầng sương lạnh, nếu không phải vừa rồi Dương Hoa Thành nói cho hắn biết Trần Hồng Sắc mới vừa ly hôn, Đinh Nhị Cẩu nhất định không sẽ cùng một ngươi đàn bà lạnh như băng khiêu vũ, lúc này hắn cảm thấy mặc dù là vũ khúc đang chơi khúc nóng bỏng, hắn cũng không có khả năng đem người đàn bà làm nên ôn hòa được.
– Cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy tay của chị lạnh buốt, cho nên sợ chị bị bệnh, nếu thế thì chúng ta có thể về nhà sớm, miễn cho chị bị cảm lạnh.
Đinh Nhị Cẩu bình thản nói .
Trần Hồng Sắc mặt vẫn không cảm giác nói ra:
– Trước giờ tôi cứ như vậy , nếu như Đinh chủ nhiệm không muốn nhảy, cũng không sao cả.
Đinh Nhị Cẩu bị nàng cho nuốt cây gai, nhưng hắn là ai chứ ? Đâu có thể vì câu nói như thế mà buông tay, nếu thế thì sau này trong công việc sẽ khó mà hài hòa cùng nhau công tác, vì vậy tuy là hắn hối hận muốn chết khi mời nàng nhảy, hắn vẫn như cũ cầm chặt một tay Trần Hồng Sắc, tay kia nhẹ nhàng vịn ở bên hông Trần Hồng Sắc, trêи thảm trải sàn của phong khiêu vũ di động, biên độ không dám rất lớn, bởi vì hắn sợ dẫm ở chân của Trần Hồng Sắc.
………………………………………………………………………………………….
– Đinh chủ nhiệm, cậu thật sự là nhày không có rành sao?
Trần Hồng Sắc nhìn xem Đinh Nhị Cẩu đã đổ mồ hôi dầm dề hỏi, trước kia hắn có học qua khiêu vũ cùng Dương Phụng Tê, đã sớm đã bị quên béng mất rồi, lúc nhớ lúc không nên thân thể cứng ngắc, làm cho hắn càng tốn rất nhiều sức để thích ứng với bộ nhảy của Trần Hồng Sắc, nên nhanh chóng đuối sức, bất quá là bàn tay Trần Hồng Sắc thời gian dần trôi qua đã hơi âm ấm trở lại.
Lúc này đèn trong phòng đã bật sáng trở lại khi vũ điệu chấm dứt.
– Tôi nói rồi, tôi nhảy không rành, nhưng các người không tin ah.
Đinh Nhị Cẩu có chút khổ sở nói .
Trần Hồng Sắc lần này rõ rànglà đã nhoẻn miệng cười, hàm răng trắng noãn chỉnh tề đều tăm táp lộ ra trong miệng nàng, nụ cười là phi thường tuyệt đẹp đẹp, đối với một người trước sau như một lạnh như băng Trần Hồng Sắc mà nói, nụ cười này thật sự là quá hiếm hoi mà có, ngay cả Dương Hoa Thành khi thấy rõ ràng cũng không khỏi ngẩn ngơ, chuyện gì đã xảu ra với Trần Hồng Sắc đây? Chẳng lẽ sẽ đối với Đinh Trường Sinh, người phó chủ nhiệm mới tới này thú vị sao? Trong lòng của Dương Hoa Thành không hiểu gì cả.. .
– Không biết nhảy thì đừng có nhảy, cô gắng để làm gì?
Trần Hồng Sắc sắc mặt có chút ôn hòa nhẹ nhàng lại, nhưng nụ cười vừa thoáng qua, thì ngay lập tức nàng gở cánh tay của Đinh Nhị Cẩu ra, ý tứ rất đơn giản, nàng không muốn nhảy nữa, nhưng bàn tay của Đinh Nhị Cẩu thì không có ý muốn buông ra.
– Chị Trần, tôi vốn cũng không muốn nhảy nữa, nhưng bây giờ tôi lại thay đổi chủ ý, chị có biết tại sao không?
– Không có hứng thú biết rõ.
Trần Hồng Sắc mặt không cảm giác nói ra .
Nói chuyện với một người đàn bà như vậy thật ra là rất chán, người ta đã có lời quan tâm chú ý đến, thì ít nhất mình cũng phải lịch sự hạ bậc thang nên mặt mũi cho người ta chứ, cứ khô khốc trả lời như vậy, khiến người ta cảm thấy mất mặt, nếu đổi lại là người bình thường, nhất định sẽ phẩy tay áo bỏ đi cho rồi, cứ như vậy thì Trần Hồng Sắc vô tình đã đắc tội với người.
Nhưng đây cũng là một loại phương thức mà Trần Hồng Sắc tự bảo vệ thân mình, nàng thà rằng đắc tội tất cả mọi người, mục đích cuối cùng là làm cho người ta cảm thấy nàng không phải là một người đàn bà tùy tiện dễ dãi, bởi vì nàng có tướng mạo xinh đẹp xuất chúng, thiên sinh lệ chất, lúc nàng còn có chưa ly hôn cũng đã có rất nhiều người đàn ông đeo đuổi tán tỉnh, trong những người này có cả các lãnh đạo của nàng, và cũng có những đồng nghiệp, cũng có một ít người giàu có hào phú mục đích tìm kiếm bao nuôi tình nhân.
Chồng của nàng là con gái của chiến hữu cha mình, lúc trước kết hôn thuần túy là vì thỏa mãn tâm nguyện của cha mẹ hai nhà, cho nên trong năm nay, khi cha của nàng vừa mất, bọn họ nhanh chóng làm thủ tục ly dị, cũng bởi vì mấy năm này trong cuộc sống hôn nhân bất hạnh, tình cảm của nàng bị hủy sạch, nàng không còn là cô gái xán lạn như ánh mặt trời năm xưa nữa, mà dần dần biến thành một người đàn bà lạnh giá, đây là nguyên nhân quá trình lột xác của Trần Hồng Sắc.
Thế nhưng mà hôm nay nàng gặp phải là một lãnh đạo vô lại, đồng chí Đinh Nhị Cẩu khi cùng đàn bà kết giao thì chưa từng có rơi qua hạ phong, cho nên cho dù là Trần Hồng Sắc cũng không có cho hắn, một người lãnh đạo mới này mặt mũi , hắn vẫn trơ trơ ra như gổ đá, tự mình biểu đạt ý của mình.
– Chị Trần, chị biết tôi vừa mới nhìn thấy cái gì không? Tôi vừa mới nhìn thấy nụ cười tươi đẹp nhất trêи thế giới này, chỉ tiếc là thời gian quá ngắn ngủi, còn chưa có kịp nhìn ngắm kỹ liền biến mất, nhưng cũng chứng tỏ một vấn đề, trong cuộc đời này cái gì đẹp đẽ thường chỉ thoáng qua ngắn ngủi, nhưng cuộc sống của con người sinh ra thì lại kéo dài, đại đa số trong thời gian sống của chúng ta trải qua đều là có những chuyện bất đắc dĩ không vừa ý mình, cái gì đẹp đẽ thì đến với mình quá ít, chị thấy giải thích của tôi đúng không?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thẳng vào mặt khuôn mặt Trần Hồng Sắc cách chưa đầy một gang tay nói, hơi men rượu từ miệng hai người thoang thoảng hòa quyện ngào ngạt làm cho lòng người lâng lâng…
– Đinh chủ nhiệm…tôi…
Thấy nàng chưa biết phải trả lời làm sao, thì đèn của khu vực sàn nhảy đã mờ dần để chuẩn bị vũ khúc khác khác tiếp theo, rất nhanh hắn nói tiếp,.
– Thôi bỏ đi! Ra..ra góc kia ít người, nhờ chị hướng dẫn lại tôi… điệu nhảy nhé.
Nói xong không để Trần Hồng Sắc phản ứng, hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng kéo đi….
Một lát sau, qua điệu nhảy tuy rằng cách quần áo, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn lập tức cũng cảm giác được đôi bầu иɦũ ɦσα của Trần Hồng dán thật chặc ở tại trêи người của mình, theo từ phía trêи hai bầu thịt mềm truyền tới một loại kiên đĩnh co dãn, làm cho trong lòng Đinh Nhị Cẩu không khỏi hơi hơi rung động, dưới tình huống này, Đinh Nhị Cẩu không khỏi trêи tay cũng bắt đầu thả lỏng, đồng thời, nương theo thời cơ, khiến cho lồng ngực của mình tại trêи bộ ngực đầy đặn kiên đĩnh của Trần Hồng Sắc đang bị cái áo sơ mi thật chặc bao quanh trêи hai иɦũ ɦσα ma sát…
Qua một lần xoay người, Đinh Nhị Cẩu đem cây ƈôи ȶɦịt dưới háng áp vào ép thật chặc ở tại trêи ʍôиɠ đít đang vễnh lên của Trần Hồng Sắc , hắn cũng cảm giác được sự co dãn mềm mại trêи ʍôиɠ đít nàng tràn ngập sức sống như xử nữ tuổi thanh xuân vậy, Đinh Nhị Cẩu không khỏi nhiệt huyết dâng lên, ƈôи ȶɦịt trở nên càng thêm kiên cường…
Trần Hồng Sắc cho tới bây giờ đã cách hơn hai năm không có gần gủi qua chồng nàng, đã lâu rồi mới cảm nhận lại được nam tính đấy, nàng cảm thấy trêи cái ʍôиɠ của mình có một cái đồ vật thô sáp lửa nóng truyền tới trong lòng một loạt cảm giác ấm áp, làm cho Trần Hồng Sắc cảm thấy toàn thân đều bị bỏng đến thoải mái lên, một cỗ xúc động nguyên thủy theo trong cơ thể Trần Hồng Sắc thăng lên, khiến cho nàng thở dài nhẹ một cái…
Đinh Nhị Cẩu không khỏi một trận tâm động, đôi tay cũng càng thêm ra sức ôm eo nhỏ Trần Hồng Sắc, đem thân thể Trần Hồng Sắc hướng về trong ngực của mình chèn ép, dưới sự trêu đùa của hắn, thuở ruộng bên dưới giữa hai chân của Trần Hồng Sắc khô hạn đã lâu, dần dần chậm rãi bắt đầu thấm ướt dù vẫn chưa có người khai khẩn.
Đinh Nhị Cẩu nhận thấy hạ thân mình mỗi lần đưa về phía trước nhấn một chút, cái ʍôиɠ của Trần Hồng Sắc bị chính mình ấn vào một chút, nhưng chỉ cần cái ʍôиɠ của mình vừa hơi nhấc lui ra, cái ʍôиɠ săn chắc củaTrần Hồng Sắc cũng theo mình phản bắn đuổi theo, để cho mình trước sau gì cũng dán thật chặc tại trêи ʍôиɠ đít nàng, loại cảm giác này, làm cho Đinh Nhị Cẩu mừng rỡ không thôi khi thấy Trần Hồng Sắc biến hóa…
Dù không biết là Đinh Nhị Cẩu vô tình hay cố ý, Trần Hồng Sắc cũng không có ngờ đến là bên dưới cái âʍ ɦộ của mình lại tự nhiên nóng lên khó chịu như vậy, cái cảm giá ươn ướt dinh dính dưới háng làm nàng vô cùng ngượng ngùng…
Đang tờ mờ thì ánh sáng của sàn nhảy bất chợt sáng lên khi kết thúc vũ điệu, Trần Hồng Sắc lúng túng, nàng có cảm giác như là Đinh Nhị Cẩu sẽ nhìn thấy xuyến thấu qua háng của mình mà biết nàng đã động tình vậy.
Che giấu cảm xúc của mình, nàng giật tay Đinh Nhị Cẩu ra, vội vã quay người vội vàng ra bước nhanh về chỗ ngồi, mới đi mấy bước, chợt nghe đến Trần Hồng Sắc ôi một tiếng, rồi ngồi xổm xuống, trêи khuôn mặt đẹp hơi hiện ra nét đau đớn, Đinh Nhị Cẩu trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng mau đi tới mấy bước trước mặt của Trần Hồng Sắc, ngồi chồm hổm xuống, ân cần nhìn Trần Hồng Sắc hỏi:
– Chị Trần sao vậy? Không có sao chứ.
Trần Hồng Sắc lắc lắc đầu, nói:
– Không có việc gì… không có việc gì, chỉ là vừa vừa không cẩn thận, bắp chân bị vướng góc nhọn của bức tượng đồng nhỏ để ở góc tường.
Vừa nói, một bên vươn tay ra, hướng về mình bắp chân nhỏ của mình sờ lên, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo bàn tay Trần Hồng Sắc thì vừa thấy cái tất chân mỏng màu da người thật chặc bao vây tại trêи chân nàng đã bị rách ra một cái khe nhỏ, một làn da thịt trắng như tuyết từ nơi đó bạo lộ ra, nhưng rất may là không có đổ máu, nhìn đến đây, Đinh Nhị Cẩu không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nói an ủi Trần Hồng Sắc vài câu, nhưng đôi mắt hắn vẫn không tránh khỏi liếc nhìn trêи cặp đùi, vừa nhìn thấy, lòng của Đinh Nhị Cẩu không khỏi phanh phanh nhảy dựng, lời an ủi Trần Hồng Sắc cũng quên nói, mà là đắm đuối nhìn giữa hai chân Trần Hồng Sắc.
Trần Hồng Sắc bởi vì mặc váy lại ngồi xổm xuống, khiến cho Đinh Nhị Cẩu không tốn sức chút nào, theo chính giữa trung gian cái váy nhìn đến phong cảnh giữa hai chân Trần Hồng Sắc, hắn thấy đôi tất chân cao màu da người dán thật chặc ở tại kia giữa háng nàng, hướng về nơi chỗ ẩn mật, từ vị trí này nhìn sang, dễ dàng nhìn đến cái âʍ ɦộ hơi hơi hở ra, dưới lớp tất chân màu da người bao bọc, đang tản ra một cái mùi ấm áp ngây ngấy, mũi chó của hắn rất nhạy cái mùi này, cái mùi đặc hữu của con cái khi đã động ɖu͙ƈ.
Đúng lúc này, Trần Hồng Sắc ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc mắt một cái, cử chỉ Trần Hồng Sắc, làm cho dây thần kinh xúc động Đinh Nhị Cẩu tỉnh lại, dưới tình huống này, Đinh Nhị Cẩu cũng cũng coi như là cơ trí, thoáng nhìn phía dưới chân nàng, hướng về vết rách tất chân Trần Hồng Sắc sờ lên, tại Trần Hồng Sắc ngẩng đầu lên trong nháy mắt, Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn cải biến tư thái, theo trong mắt lóe nóng cháy quang, đổi thành trêи mặt hiện ra thần sắc lo lắng, bộ dạng tràn đầy trìu mến tưởng thân thủ an ủi Trần Hồng Sắc.
Trần Hồng Sắc bởi vì chỉ lo chú ý tới chân mình có bị trầy xước hay không, ngay từ đầu đối với ánh mắt Đinh Nhị Cẩu không hề phát hiện, lúc nàng ngẩng đầu lên thì thấy được thần sắc Đinh Nhị Cẩu, lại nghĩ đến Đinh Nhị Cẩu là đang quan tâm đến mình, đối Đinh Nhị Cẩu nói:
– Chủ nhiệm, cám ơn cậu, tôi không sao đâu, làm cho cậu phải lo lắng.
Đinh Nhị Cẩu ở mặt ngoài vẫn không lộ ra điều gì, miệng nói:
– Chị Trần sao không cẩn thận như vậy, cũng may là chiếc tất bị rách mà không có đổ máu…
Trần Hồng Sắc cũng không biết lòng của Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ gì, nghe được Đinh Nhị Cẩu ân cần lời nói, phương tâm nàng chợt hơi ấm áp, tuy rằng cảm giác được bàn tay của Đinh Nhị Cẩu tại bắp chân của mình vuốt ve đã dần dần vượt ra khỏi phạm vi xem xét thương thế, nhưng Trần Hồng Sắc lại không đành lòng cự tuyệt hảo ý Đinh Nhị Cẩu, nếu Trần Hồng Sắc biết Đinh Nhị Cẩu là đang mượn cơ hội, trước lấy lời nói ân cần mà đả động tim của mình, bộ dạng tại trêи bắp chân của mình vuốt ve xem xét thương thế mà ăn đậu hủ, nhất định nàng sẽ một cước đem Đinh Nhị Cẩu đạp ra rất xa.
– Đinh chủ nhiệm, tôi hơi mệt mỏi, chúng ta quay trở về bàn đi…
Trần Hồng Sắc trêи mặt giờ đã hiện ra nét trấn tỉnh trở lại nói.
Lúc này đây, Đinh Nhị Cẩu ngược lại rất là ngoan ngoãn, nhanh chóng đem tay của mình rút trở về cũng không liếc nhìn Trần Hồng Sắc, cùng nàng đi về phía Dương Hoa Thành, bọn họ lại uống thêm vài ly rượu, rồi chia tay mỗi người tự quay trở về nhà.
………………………………………………………………………………………….
Không hổ là băng sơn mỹ nhân, khi Đinh Nhị Cẩu nắm chặt tay Trần Hồng Sắc thì bàn tay của nàng lạnh buốt, không có một chút độ ấm nào, lúc ấy trong đầu Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ, bàn tay này và nắm tay một người chết cũng không có gì sai biệt lắm, nhưng hắn không tiện nói ra.
– Chị Trần, chỉ có bị cảm lạnh không vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi một câu lơ lững.
– Không có, sao vậy?
Trần Hồng Sắc trả lời, trêи mặt phảng phất có một tầng sương lạnh, nếu không phải vừa rồi Dương Hoa Thành nói cho hắn biết Trần Hồng Sắc mới vừa ly hôn, Đinh Nhị Cẩu nhất định không sẽ cùng một ngươi đàn bà lạnh như băng khiêu vũ, lúc này hắn cảm thấy mặc dù là vũ khúc đang chơi khúc nóng bỏng, hắn cũng không có khả năng đem người đàn bà làm nên ôn hòa được.
– Cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy tay của chị lạnh buốt, cho nên sợ chị bị bệnh, nếu thế thì chúng ta có thể về nhà sớm, miễn cho chị bị cảm lạnh.
Đinh Nhị Cẩu bình thản nói .
Trần Hồng Sắc mặt vẫn không cảm giác nói ra:
– Trước giờ tôi cứ như vậy , nếu như Đinh chủ nhiệm không muốn nhảy, cũng không sao cả.
Đinh Nhị Cẩu bị nàng cho nuốt cây gai, nhưng hắn là ai chứ ? Đâu có thể vì câu nói như thế mà buông tay, nếu thế thì sau này trong công việc sẽ khó mà hài hòa cùng nhau công tác, vì vậy tuy là hắn hối hận muốn chết khi mời nàng nhảy, hắn vẫn như cũ cầm chặt một tay Trần Hồng Sắc, tay kia nhẹ nhàng vịn ở bên hông Trần Hồng Sắc, trêи thảm trải sàn của phong khiêu vũ di động, biên độ không dám rất lớn, bởi vì hắn sợ dẫm ở chân của Trần Hồng Sắc.
………………………………………………………………………………………….
– Đinh chủ nhiệm, cậu thật sự là nhày không có rành sao?
Trần Hồng Sắc nhìn xem Đinh Nhị Cẩu đã đổ mồ hôi dầm dề hỏi, trước kia hắn có học qua khiêu vũ cùng Dương Phụng Tê, đã sớm đã bị quên béng mất rồi, lúc nhớ lúc không nên thân thể cứng ngắc, làm cho hắn càng tốn rất nhiều sức để thích ứng với bộ nhảy của Trần Hồng Sắc, nên nhanh chóng đuối sức, bất quá là bàn tay Trần Hồng Sắc thời gian dần trôi qua đã hơi âm ấm trở lại.
Lúc này đèn trong phòng đã bật sáng trở lại khi vũ điệu chấm dứt.
– Tôi nói rồi, tôi nhảy không rành, nhưng các người không tin ah.
Đinh Nhị Cẩu có chút khổ sở nói .
Trần Hồng Sắc lần này rõ rànglà đã nhoẻn miệng cười, hàm răng trắng noãn chỉnh tề đều tăm táp lộ ra trong miệng nàng, nụ cười là phi thường tuyệt đẹp đẹp, đối với một người trước sau như một lạnh như băng Trần Hồng Sắc mà nói, nụ cười này thật sự là quá hiếm hoi mà có, ngay cả Dương Hoa Thành khi thấy rõ ràng cũng không khỏi ngẩn ngơ, chuyện gì đã xảu ra với Trần Hồng Sắc đây? Chẳng lẽ sẽ đối với Đinh Trường Sinh, người phó chủ nhiệm mới tới này thú vị sao? Trong lòng của Dương Hoa Thành không hiểu gì cả.. .
– Không biết nhảy thì đừng có nhảy, cô gắng để làm gì?
Trần Hồng Sắc sắc mặt có chút ôn hòa nhẹ nhàng lại, nhưng nụ cười vừa thoáng qua, thì ngay lập tức nàng gở cánh tay của Đinh Nhị Cẩu ra, ý tứ rất đơn giản, nàng không muốn nhảy nữa, nhưng bàn tay của Đinh Nhị Cẩu thì không có ý muốn buông ra.
– Chị Trần, tôi vốn cũng không muốn nhảy nữa, nhưng bây giờ tôi lại thay đổi chủ ý, chị có biết tại sao không?
– Không có hứng thú biết rõ.
Trần Hồng Sắc mặt không cảm giác nói ra .
Nói chuyện với một người đàn bà như vậy thật ra là rất chán, người ta đã có lời quan tâm chú ý đến, thì ít nhất mình cũng phải lịch sự hạ bậc thang nên mặt mũi cho người ta chứ, cứ khô khốc trả lời như vậy, khiến người ta cảm thấy mất mặt, nếu đổi lại là người bình thường, nhất định sẽ phẩy tay áo bỏ đi cho rồi, cứ như vậy thì Trần Hồng Sắc vô tình đã đắc tội với người.
Nhưng đây cũng là một loại phương thức mà Trần Hồng Sắc tự bảo vệ thân mình, nàng thà rằng đắc tội tất cả mọi người, mục đích cuối cùng là làm cho người ta cảm thấy nàng không phải là một người đàn bà tùy tiện dễ dãi, bởi vì nàng có tướng mạo xinh đẹp xuất chúng, thiên sinh lệ chất, lúc nàng còn có chưa ly hôn cũng đã có rất nhiều người đàn ông đeo đuổi tán tỉnh, trong những người này có cả các lãnh đạo của nàng, và cũng có những đồng nghiệp, cũng có một ít người giàu có hào phú mục đích tìm kiếm bao nuôi tình nhân.
Chồng của nàng là con gái của chiến hữu cha mình, lúc trước kết hôn thuần túy là vì thỏa mãn tâm nguyện của cha mẹ hai nhà, cho nên trong năm nay, khi cha của nàng vừa mất, bọn họ nhanh chóng làm thủ tục ly dị, cũng bởi vì mấy năm này trong cuộc sống hôn nhân bất hạnh, tình cảm của nàng bị hủy sạch, nàng không còn là cô gái xán lạn như ánh mặt trời năm xưa nữa, mà dần dần biến thành một người đàn bà lạnh giá, đây là nguyên nhân quá trình lột xác của Trần Hồng Sắc.
Thế nhưng mà hôm nay nàng gặp phải là một lãnh đạo vô lại, đồng chí Đinh Nhị Cẩu khi cùng đàn bà kết giao thì chưa từng có rơi qua hạ phong, cho nên cho dù là Trần Hồng Sắc cũng không có cho hắn, một người lãnh đạo mới này mặt mũi , hắn vẫn trơ trơ ra như gổ đá, tự mình biểu đạt ý của mình.
– Chị Trần, chị biết tôi vừa mới nhìn thấy cái gì không? Tôi vừa mới nhìn thấy nụ cười tươi đẹp nhất trêи thế giới này, chỉ tiếc là thời gian quá ngắn ngủi, còn chưa có kịp nhìn ngắm kỹ liền biến mất, nhưng cũng chứng tỏ một vấn đề, trong cuộc đời này cái gì đẹp đẽ thường chỉ thoáng qua ngắn ngủi, nhưng cuộc sống của con người sinh ra thì lại kéo dài, đại đa số trong thời gian sống của chúng ta trải qua đều là có những chuyện bất đắc dĩ không vừa ý mình, cái gì đẹp đẽ thì đến với mình quá ít, chị thấy giải thích của tôi đúng không?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thẳng vào mặt khuôn mặt Trần Hồng Sắc cách chưa đầy một gang tay nói, hơi men rượu từ miệng hai người thoang thoảng hòa quyện ngào ngạt làm cho lòng người lâng lâng…
– Đinh chủ nhiệm…tôi…
Thấy nàng chưa biết phải trả lời làm sao, thì đèn của khu vực sàn nhảy đã mờ dần để chuẩn bị vũ khúc khác khác tiếp theo, rất nhanh hắn nói tiếp,.
– Thôi bỏ đi! Ra..ra góc kia ít người, nhờ chị hướng dẫn lại tôi… điệu nhảy nhé.
Nói xong không để Trần Hồng Sắc phản ứng, hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng kéo đi….
Một lát sau, qua điệu nhảy tuy rằng cách quần áo, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn lập tức cũng cảm giác được đôi bầu иɦũ ɦσα của Trần Hồng dán thật chặc ở tại trêи người của mình, theo từ phía trêи hai bầu thịt mềm truyền tới một loại kiên đĩnh co dãn, làm cho trong lòng Đinh Nhị Cẩu không khỏi hơi hơi rung động, dưới tình huống này, Đinh Nhị Cẩu không khỏi trêи tay cũng bắt đầu thả lỏng, đồng thời, nương theo thời cơ, khiến cho lồng ngực của mình tại trêи bộ ngực đầy đặn kiên đĩnh của Trần Hồng Sắc đang bị cái áo sơ mi thật chặc bao quanh trêи hai иɦũ ɦσα ma sát…
Qua một lần xoay người, Đinh Nhị Cẩu đem cây ƈôи ȶɦịt dưới háng áp vào ép thật chặc ở tại trêи ʍôиɠ đít đang vễnh lên của Trần Hồng Sắc , hắn cũng cảm giác được sự co dãn mềm mại trêи ʍôиɠ đít nàng tràn ngập sức sống như xử nữ tuổi thanh xuân vậy, Đinh Nhị Cẩu không khỏi nhiệt huyết dâng lên, ƈôи ȶɦịt trở nên càng thêm kiên cường…
Trần Hồng Sắc cho tới bây giờ đã cách hơn hai năm không có gần gủi qua chồng nàng, đã lâu rồi mới cảm nhận lại được nam tính đấy, nàng cảm thấy trêи cái ʍôиɠ của mình có một cái đồ vật thô sáp lửa nóng truyền tới trong lòng một loạt cảm giác ấm áp, làm cho Trần Hồng Sắc cảm thấy toàn thân đều bị bỏng đến thoải mái lên, một cỗ xúc động nguyên thủy theo trong cơ thể Trần Hồng Sắc thăng lên, khiến cho nàng thở dài nhẹ một cái…
Đinh Nhị Cẩu không khỏi một trận tâm động, đôi tay cũng càng thêm ra sức ôm eo nhỏ Trần Hồng Sắc, đem thân thể Trần Hồng Sắc hướng về trong ngực của mình chèn ép, dưới sự trêu đùa của hắn, thuở ruộng bên dưới giữa hai chân của Trần Hồng Sắc khô hạn đã lâu, dần dần chậm rãi bắt đầu thấm ướt dù vẫn chưa có người khai khẩn.
Đinh Nhị Cẩu nhận thấy hạ thân mình mỗi lần đưa về phía trước nhấn một chút, cái ʍôиɠ của Trần Hồng Sắc bị chính mình ấn vào một chút, nhưng chỉ cần cái ʍôиɠ của mình vừa hơi nhấc lui ra, cái ʍôиɠ săn chắc củaTrần Hồng Sắc cũng theo mình phản bắn đuổi theo, để cho mình trước sau gì cũng dán thật chặc tại trêи ʍôиɠ đít nàng, loại cảm giác này, làm cho Đinh Nhị Cẩu mừng rỡ không thôi khi thấy Trần Hồng Sắc biến hóa…
Dù không biết là Đinh Nhị Cẩu vô tình hay cố ý, Trần Hồng Sắc cũng không có ngờ đến là bên dưới cái âʍ ɦộ của mình lại tự nhiên nóng lên khó chịu như vậy, cái cảm giá ươn ướt dinh dính dưới háng làm nàng vô cùng ngượng ngùng…
Đang tờ mờ thì ánh sáng của sàn nhảy bất chợt sáng lên khi kết thúc vũ điệu, Trần Hồng Sắc lúng túng, nàng có cảm giác như là Đinh Nhị Cẩu sẽ nhìn thấy xuyến thấu qua háng của mình mà biết nàng đã động tình vậy.
Che giấu cảm xúc của mình, nàng giật tay Đinh Nhị Cẩu ra, vội vã quay người vội vàng ra bước nhanh về chỗ ngồi, mới đi mấy bước, chợt nghe đến Trần Hồng Sắc ôi một tiếng, rồi ngồi xổm xuống, trêи khuôn mặt đẹp hơi hiện ra nét đau đớn, Đinh Nhị Cẩu trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng mau đi tới mấy bước trước mặt của Trần Hồng Sắc, ngồi chồm hổm xuống, ân cần nhìn Trần Hồng Sắc hỏi:
– Chị Trần sao vậy? Không có sao chứ.
Trần Hồng Sắc lắc lắc đầu, nói:
– Không có việc gì… không có việc gì, chỉ là vừa vừa không cẩn thận, bắp chân bị vướng góc nhọn của bức tượng đồng nhỏ để ở góc tường.
Vừa nói, một bên vươn tay ra, hướng về mình bắp chân nhỏ của mình sờ lên, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo bàn tay Trần Hồng Sắc thì vừa thấy cái tất chân mỏng màu da người thật chặc bao vây tại trêи chân nàng đã bị rách ra một cái khe nhỏ, một làn da thịt trắng như tuyết từ nơi đó bạo lộ ra, nhưng rất may là không có đổ máu, nhìn đến đây, Đinh Nhị Cẩu không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nói an ủi Trần Hồng Sắc vài câu, nhưng đôi mắt hắn vẫn không tránh khỏi liếc nhìn trêи cặp đùi, vừa nhìn thấy, lòng của Đinh Nhị Cẩu không khỏi phanh phanh nhảy dựng, lời an ủi Trần Hồng Sắc cũng quên nói, mà là đắm đuối nhìn giữa hai chân Trần Hồng Sắc.
Trần Hồng Sắc bởi vì mặc váy lại ngồi xổm xuống, khiến cho Đinh Nhị Cẩu không tốn sức chút nào, theo chính giữa trung gian cái váy nhìn đến phong cảnh giữa hai chân Trần Hồng Sắc, hắn thấy đôi tất chân cao màu da người dán thật chặc ở tại kia giữa háng nàng, hướng về nơi chỗ ẩn mật, từ vị trí này nhìn sang, dễ dàng nhìn đến cái âʍ ɦộ hơi hơi hở ra, dưới lớp tất chân màu da người bao bọc, đang tản ra một cái mùi ấm áp ngây ngấy, mũi chó của hắn rất nhạy cái mùi này, cái mùi đặc hữu của con cái khi đã động ɖu͙ƈ.
Đúng lúc này, Trần Hồng Sắc ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc mắt một cái, cử chỉ Trần Hồng Sắc, làm cho dây thần kinh xúc động Đinh Nhị Cẩu tỉnh lại, dưới tình huống này, Đinh Nhị Cẩu cũng cũng coi như là cơ trí, thoáng nhìn phía dưới chân nàng, hướng về vết rách tất chân Trần Hồng Sắc sờ lên, tại Trần Hồng Sắc ngẩng đầu lên trong nháy mắt, Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn cải biến tư thái, theo trong mắt lóe nóng cháy quang, đổi thành trêи mặt hiện ra thần sắc lo lắng, bộ dạng tràn đầy trìu mến tưởng thân thủ an ủi Trần Hồng Sắc.
Trần Hồng Sắc bởi vì chỉ lo chú ý tới chân mình có bị trầy xước hay không, ngay từ đầu đối với ánh mắt Đinh Nhị Cẩu không hề phát hiện, lúc nàng ngẩng đầu lên thì thấy được thần sắc Đinh Nhị Cẩu, lại nghĩ đến Đinh Nhị Cẩu là đang quan tâm đến mình, đối Đinh Nhị Cẩu nói:
– Chủ nhiệm, cám ơn cậu, tôi không sao đâu, làm cho cậu phải lo lắng.
Đinh Nhị Cẩu ở mặt ngoài vẫn không lộ ra điều gì, miệng nói:
– Chị Trần sao không cẩn thận như vậy, cũng may là chiếc tất bị rách mà không có đổ máu…
Trần Hồng Sắc cũng không biết lòng của Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ gì, nghe được Đinh Nhị Cẩu ân cần lời nói, phương tâm nàng chợt hơi ấm áp, tuy rằng cảm giác được bàn tay của Đinh Nhị Cẩu tại bắp chân của mình vuốt ve đã dần dần vượt ra khỏi phạm vi xem xét thương thế, nhưng Trần Hồng Sắc lại không đành lòng cự tuyệt hảo ý Đinh Nhị Cẩu, nếu Trần Hồng Sắc biết Đinh Nhị Cẩu là đang mượn cơ hội, trước lấy lời nói ân cần mà đả động tim của mình, bộ dạng tại trêи bắp chân của mình vuốt ve xem xét thương thế mà ăn đậu hủ, nhất định nàng sẽ một cước đem Đinh Nhị Cẩu đạp ra rất xa.
– Đinh chủ nhiệm, tôi hơi mệt mỏi, chúng ta quay trở về bàn đi…
Trần Hồng Sắc trêи mặt giờ đã hiện ra nét trấn tỉnh trở lại nói.
Lúc này đây, Đinh Nhị Cẩu ngược lại rất là ngoan ngoãn, nhanh chóng đem tay của mình rút trở về cũng không liếc nhìn Trần Hồng Sắc, cùng nàng đi về phía Dương Hoa Thành, bọn họ lại uống thêm vài ly rượu, rồi chia tay mỗi người tự quay trở về nhà.
………………………………………………………………………………………….