Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Hai cô cháu

Ngày đăng: 22:25 16/02/21

 

– Tiểu Đinh, lần này bí thư Lưu tuyển cho em đi đến khu Long Cảng, thì cũng biết bí thư Lưu đối với em rất coi trọng đấy, sau khi đến nhận chức, nhất định phải làm công tác cho thật tốt, lãnh đạo ở trêи kỳ vọng vào em ngươi rất lớn, hy vọng là em mạnh dạn đi đầu trong công tác, tranh thủ đem khu Long Cảng công tác đẩy về phía trước tiến thêm một bước.

– Đường trưởng phòng, chị nói quá lời, em cũng là làm việc dưới sự lãnh đạo ở trêи, nói thật em còn trẻ quá, nên thật sự là không biết có thể làm tốt công việc này hay không, em chỉ có thể nói là sẽ hết sức nỗ lực để hoàn thành công tác.

– Được, làm hết sức là tốt rồi, mọi thứ chỉ sợ làm làm không hết mình thôi, đối với trêи phòng tổ chức nếu em còn có yêu cầu khác, thì có thể nói ra, trêи phòng tổ chức sẽ tận lực giải quyết cho em.

– Vâng.. không có, cám ơn Đường trưởng phòng.

– Vậy thì tốt, bây giờ em trở về mau chóng cùng đơn vị cũ làm bàn giao, ngày mai chị sẽ cho người khác đưa em đi nhậm chức.

Đường Linh Linh nói xong, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được, đây là hạ lệnh trục khách, vì vậy hắn liền cáo từ đi ra khỏi phòng tổ chức cán bộ tân Hồ Khu.

Vừa vừa ra khỏi cửa, lại gặp phải một người quen, chỉ có điều Đinh Nhị Cẩu đang cúi đầu đi đường, không có nhìn thấy rõ ràng, mãi đến khi nghe tiếng người kêu, hắn mới giật mình, vừa rồi khi Đường Linh Linh kêu hắn trở về cơ quan tranh thủ bàn giao, hắn vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện tối hôm qua hình như là đã cùng Trịnh Hiểu Ngãi đề cập qua chuyện ai sẽ tiếp nhận văn phòng thanh tra giáo ɖu͙ƈ, chỉ có điều không biết nàng đến cùng có đồng ý như vậy hay không.

– Đinh Trường Sinh… Đinh Trường Sinh?

Một tiếng lanh lảnh gọi giật ngược lại Đinh Nhị Cẩu .

– Là em à… tại sao em lại ở chỗ này?

Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn lại, người gọi thì ra là cô bé mà hắn đã cứu qua lúc trước ở Hồ Châu đó là Đường Tình Tình.

– Đúng ra là em phải hỏi tại sao anh lại ở chỗ này, em nhớ từng nghe qua là anh làm cái gì đó ở phòng thanh tra giao ɖu͙ƈ cơ mà, bất quá em rất kỳ quái là phó chủ nhiệm tại sao không đi đến trường của em thanh tra, đã sớm nghe nói anh sau khi đến, liền đem đội ngũ giáo viên ở Hồ Khu sửa trị quá mức, chúng em cũng ngóng trông anh đại giá quang lâm trường học của mình, như thế nào lại không có động tĩnh gì cả?

Đường Tình Tình với cái miệng nhỏ liếng thoáng không để yên, dù sao nghe qua trong lời nói không có gì mà tán tụng, ngoại trừ tựa như là chế nhạo châm biếm… .

– Ai da, sao lại chế nhạo anh như thế, tốt xấu gì anh cũng là ân nhân cứu mạng của em, đối xử với ân nhân như thế ấy ư, không lấy thân báo đáp thì thôi, rõ ràng còn dám nói năng lỗ mãng, đại nhân nhà của em là ai, kêu đến đây gặp anh để lý luận cái coi.

– Anh….anh . . .

Đường Tình Tình đang định muốn phản bác, đúng lúc này thang máy mở cửa ra, đi ra ngoài lại là trường phòng Đường Linh Linh mà Đinh Nhị Cẩu vừa mới gặp.

Nàng vừa mới ra đã gặp Đường Linh Linh.

– Ồ kìa Tình Tình, cháu đến đây làm gì vậy?

Đường Linh Linh vô cùng thân thiện hỏi.

– Vâng cháu mới đến, à đúng rồi … Đinh Trường Sinh, anh không phải là nói muốn tìm đại nhân nhà em đấy sao, đây này..đó là cô của em đấy, anh đến gặp lý luận gì thì lý luận đi a.

Đường Tình Tình đem vẻ mặt quái quỷ đem Đường Linh Linh đẩy tới chắn giữa hai người.

– Cái gì? Sao trùng hợp như vậy, ưm…à.. Đường trưởng phòng, em có chút việc, xin đi trước.

– ừ.. đi thong thả nhé.

. Đường Linh Linh nhìn qua liền biết cô cháu gái này lại đang trêu cợt người.

– Tình Tình, đến cùng chuyện gì xảy ra vậy?Cháu tại sao lại biết hắn?

Đường Linh Linh liền hỏi.

– Khục, còn không phải do lần kia đi chơi dã ngoại cùng Cố Hiểu Manh, lúc đó bọn cháu gặp kẻ bắt cóc, cũng nhờ có Đinh Trường Sinh đã cứu chúng cháu.

– Cái gì ? Cháu…cháu… lúc ấy cũng có mặt sao?

Đường Linh Linh chấn động, đoạn thời gian trước, vụ án bắt cóc đã làm huyên náo xôn xao, tuy nhiên Cố Thanh Sơn chưa nói một câu gì, nhưng là theo người trong nghề biết được, Cố Hiểu Manh con gái của Cố Thanh Sơn suýt chút nữa bị người cưỡng hϊế͙p͙, nàng không nghĩ tới lần đó cũng có đứa cháu gái ruột mình rõ ràng cũng đã có mặt ở hiện trường, nhưng khi chuyện qua đi, vì cái gì mà không có ai nói cho nàng biết?

– Đúng là lần đó a, cũng đâu có gì, bây giờ không sao, bác Cố đang điều tra chuyện này rồi, cô không cần quan tâm đến.

Đường Linh Linh biết mình hôm nay đây là nói lỡ miệng, nếu không thì cô của mình vẫn còn không biết, nên không khỏi có chút hối hận .

– Nha đầu chết tiệt kia, cẩn thận nói ra mau, lúc ấy đến cùng chuyện gì xảy ra?

Đường Linh Linh đã quên mất chính mình định đi ra ngoài làm cái gì, lại nắm tay dắt lấy Đường Tình Tình quay trở lại lên trêи lầu vào trong phòng làm việc của mình .

Sau khi nghe Đường Linh Linh trước trước sau sau đem sự tình kể rõ, Đường Linh Linh mới thở phào một cái

– Nói như vậy nếu không có gặp được Đinh Trường Sinh, các ngươi chính là dử nhiều lành ít?

– Vâng… cháu chạy thoát ra ngoài, nhưng nếu không gặp được Đinh Trường Sinh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt trở về, nếu thế thì Hiểu Manh lại càng thảm rồi, lúc cháu gặp được Hiểu Manh, nàng đã bị lột sạch quần áo ra rồi, nếu không phải Trường Sinh kịp thời đuổi tới, chắc chắn là bị chúng cưỡng hϊế͙p͙ rồi.

Đường Tình Tình hồi tưởng lại chuyện lúc đó, hiện tại vẫn còn kinh hãi không thôi .

– Con nha đầu này, phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không nói cho cô biết.

– Cô à… cháu sợ cô lo lắng cho cháu, ngàn vạn lần cô cũng đừng nói cho ba mẹ cháu biết, nếu không cháu chết chắc.

Đường Tình Tình năn nỉ nói .

– Hừ, chuyện này cô phải nói cho cha mẹ cháui biết, chứ lại để cho cháu lại tiếp tục ra ngoài chơi, nếu đụng phải chuyện như vậy nữa thì làm sao bây giờ?

Đường Linh Linh sắc mặt bất thiện nói .

– Ai da, cô bình thường là người hiểu cháu nhất, cháu van cầu cô, nếu ba mẹ cháu biết được, chắc chắn là sẽ không để cho cháu ở lại chỗ này rồi, đến lúc đó cô muốn gặp được cháu thì khó khăn lắm, cháu không muốn đi nước ngoài đâu, cháu xin cô đấy có được hay không.

Đường Tình Tình ôm chặt cổ của Đường Linh Linh làm nũng nói.

– Được rồi….được rồi, cô đáp ứng cháu, đã lớn như vậy, chả có một chút đứng đắn gì cả, còn chuyện cháu cùng với tiểu Cổ thì thế nào rồi?

Đường Linh Linh hỏi.

– Đừng nhắc đến hắn, phiền lắm, lúc nào cũng giống như trẻ con, bao giờ mới trưởng thành được, cháu phục hắn luôn rồi, không học vấn, không nghề nghiệp , thiếu gia ăn chơi.

Đường Tình Tình thở dài nói ra .

– Như thế nào? Xào xáo rồi hả?

Đường Linh Linh quan tâm nói .

– Cũng không có, chẳng qua là cháu cảm thấy không thích hợp, không muốn nói đến nữa, cùng nam nhân như vậy nói chuyện, chả có ý nghĩa gì cả, lúc nào cũng chỉ là ăn cái gì, mặc cái gì, nếu không thì là đi chơi ở đâu, cô nghĩ thử xem, trừ những thứ đó ra, hắn còn biết chuyện gì khác sao?

– Đây không phải là thật tốt sao, sau này trong sinh hoạt cuộc sống cháu không phải lo gì hết, nếu muốn cái gì mà không được, cô còn muốn được như vậy chứ, nhưng chả có một người đàn ông nào nguyện ý cùng với cô cả.

Đường Linh Linh như là chua chát nói ra .

– Úc, nguyên lai thì cô cũng muốn như vậy ư? Được rồi, tiểu Cổ cháu nhường lại cho cô , hôm nào cháu sẽ giật dây cho cô.

– Nha đầu chết tiệt kia, nói lung tung, xem cô xé nát miệng của cháu.

Đường Linh Linh thoáng cái nhéo lấy cái miệng nhỏ của Đường Tình Tình tại trêи mặt bàn.