Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 1 : Đãi ngộ vượt mức

Ngày đăng: 22:25 16/02/21

CHƯƠNG 653: ĐÃI NGỘ VƯỢT MỨC.

Lúc nhận được điện thoại của Trịnh Hiểu Ngãi, Tưởng Văn Sơn đang ở trong nhà mình ăn điểm tâm, tuy ông ta phong lưu thành tánh, nhưng cũng không phải là mỗi đêm đều ở bên ngoài phong lưu kɧօáϊ hoạt, dù sao cũng đã có cháu gọi là ông nội, hơn nữa đi đêm nhiều thì có ngày gặp ma, vạn nhất bị đối thủ thăm dò ra quy luật hoạt động của mình, như vậy thì có thể phát sinh ra đại sự

Dù đã đề phòng cẩn thận, cuối cùng cũng đã xảy ra chuyện……

– Em chắc chắn chứ? Nghe được thông tin này từ đâu?

Tưởng Văn Sơn nhìn vợ mình đang đối diện, nàng đang ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành, cũng không có chú ý tới động tĩnh bên này của ông .

– Nghe ai nói có trọng yếu không? Nhưng nếu là anh không có thể làm cho hắn câm miệng, thì chắc là chúng ta ai cũng đều không sống yên lành được, anh tự mình xử lý d0i.

Nói xong Trịnh Hiểu Ngãi liền cúp điện thoại, đến phiên Tưởng Văn Sơn khó khăn, ông ta ăn vội cho xong, liền chạy tới văn phòng làm việc.

Nếu như nói tại trong chốn quan trường TP Hồ Châu, ai là bạn thân thiết của bí thư Tưởng Văn Sơn, nếu không phải là bí thư Uông Minh Hạo của ban kỷ luật thanh tra thành phố thì không ai có thể hơn, kỳ thật đây là một mối quan hệ vô cùng nguy hiểm, phải biết là trong một cái thành phố địa cấp thị thì bí thư ban kỷ luật thanh tra, có tác dụng là thanh tra giám sát sở hữu tất cả các hành vi không hợp pháp của các quan viên trong địa khu, nếu như không độc lập hoạt động riêng rẽ hoặc là tư tưởng độc lập, mà là ngã về phía một bên nào đó, giống như là tình trạng của Uông Minh Hạo bây giờ, thì sẽ không còn là thuần túy là một ban thanh tra giám sát tất cả mọi quan viên, mà là triệt để trở thành một cây đao cho bí thư Tưởng Văn Sơn, một cây đao dùng để gạt bỏ phe đối lập , việc này là một việc đáng sợ dường nào.

Cho nên khi một ê kíp bí thư kỷ ủy cùng bí thư thành ủy kết thành liên minh, thì không sớm thì muộn bí thư ban kỷ luật thanh tra cũng phải bị ly khai khỏi cái địa phương này, thượng cấp luôn muốn có sự cân bằng của ban kỷ luật thanh tra, không được hoàn toàn thiên về một bên nào cả, vì nếu là như vậy rất bất lợi với sự khống chế cục diện, đây là quy tắc ngầm mà mỗi người đều biết.

Uông Minh Hạo cũng biết, nhưng do ông chậm chạp không có dấu hiệu thay đổi, mà lúc này đây, Tưởng Văn Sơn lại gây cho ông thêm phiền toái, tuy ban kỷ luật thanh tra Hồ Khu cuối cùng cũng đã xác định là vụ Chu Hồng Quân tố cáo không có chứng cớ, cho nên không ghi lại trong báo cáo, nhưng điều này không có nghĩa là các báo cáo của ban kỷ luật thanh tra Hồ Khu lúc nào cũng giữ vững được bí mật, thậm chí, Uông Minh Hạo còn biết đến chuyện này so với Đinh Nhị Cẩu còn sớm hơn , nói cách khác từ lúc bên trong nội bộ của ban kỷ luật thanh tra Hồ Khu tranh luận có nên hay không đem chuyện này báo cáo, thì cũng đã có người âm thầm đem chuyện này nói cho Uông Minh Hạo biết rồi.

– Lão Uông, chuyện này lão phải giúp tôi xử lý cho tốt, thằng chó điên này, quả thực là hết muốn sống rồi.

Tưởng Văn Sơn ở phòng làm việc đang tiếp kiến với bí thư Uông Minh Hạo ban kỷ luật thanh tra thành phố.

– Bí thư, chuyện này giao cho tôi thì cũng được… chỉ là ban kỷ luật thanh tra làm việc cũng có chương trình, hơn nữa đã muốn làm, thì không thể lưu lại tay cầm , cho nên chuyện này phong hiểm không nhỏ nếu như tố cáo của hắn lên đến thượng diện, thì tôi cũng không thể che nỗi rồi.

Uông Minh Hạo cũng biết chuyện này tính nghiêm trọng, bây giờ mấu chốt là trong tay Chu Hồng Quân đến cùng có hay không vật chứng gì, hơn nữa loại vật này đối với bí thư Tưởng Văn Sơn thì lực sát thương ảnh hưởng đến bao nhiêu?

– Lão cứ nghĩ biện pháp để cho hắn câm miệng lại.

Tưởng Văn Sơn dò xét Uông Minh Hạo rồi nói ra .

– Bí thư …chuyện này chỉ sợ không dễ làm, nếu như người tố cáo tại trong tay ban kỷ luật thanh tra xảy ra ra án mạng, thượng cấp của ban kỷ luật thanh tra cũng sẽ chú ý mà hỏi đến đấy, tôi sợ đến lúc đó sẽ có phiền toái hơn.

Uông Minh Hạo cho rằng Tưởng Văn Sơn muốn giết người diệt khẩu, trong nội tâm không khỏi khẽ run sợ .

– Ặc … ai nói là kêu lão diệt khẩu, ý tôi là lão tự mình đi gặp hắn thương lượng , hỏi qua thử xem hắn muốn cái gì, có yêu cầu gì, chỉ cần có thể thỏa mãn hắn , về sau đó sẽ từ từ nghĩ đến biện pháp giải quyết hắn.

– Ừ..được rồi.

Uông Minh Hạo đứng dậy nói ra .

…………………………………………………………………………………………..

Sáng ngày hôm sau, Đinh Nhị Cẩu đã đi đến phòng tổ chức cán bộ, hôm nay là ngày hắn đi nhậm chức, hắn muốn đến sớm một chút , nhưng cũng không thể đến quá sớm, làm cho người ta có một loại cảm giác là hắn không dằn lòng nổi, cho nên hắn chỉ canh đến sớm hơn tầm năm phút đồng hồ, thời gian cũng vừa vặn .

Ngày hôm qua trưởng phòng Đường Linh Linh đã nói hôm nay sẽ có người khác tiễn đưa Đinh Nhị Cẩu đi tiếp quản, nhưng khi gần đến giờ lên đường, Đường Linh Linh đột nhiên cải biến chủ ý, nàng muốn đích thân tiễn đưa Đinh Nhị Cẩu đi nhậm chức, kỳ thật đưa quan viên đi nhậm chức, cũng không có một cái tiêu chuẩn nào, mọi người tuân theo cũng chỉ là một ước định mà thành quy củ, nhưng là quy củ thì thường thường chính là dùng để phá hư, giống như là hôm nay Đinh Nhị Cẩu đi nhậm chức , rõ ràng chỉ cần phái một cái phó phòng đã là đủ cho hắn có mặt mũi rồi, không ai nghĩ tới trưởng phòng vậy mà tự thân xuất mã.

– Đường trưởng phòng, chị tự mình đi đưa tiễn, em thật sự là rất cảm động, xin cám ơn.

Đinh Nhị Cẩu từ trong thâm tâm thật lòng nói ra, thông thường theo chức vụ người đưa tiễn là gì thì cũng có thể thấy được ngươi này đây trong mắt là lãnh đạo cấp đang nằm ở vị trí nào, cho nên Đường Linh Linh hôm nay tự mình đưa hắn đi, không thể nghi ngờ chính là công khai biểu thị với các lãnh đạo ở khu Long Cảng là Đinh Trường Sinh là do bí thư Lưu Thành An tự mình tuyển chọn , lại là do trưởng phòng tổ chức tự mình đưa tới, chính các ngươi tự nhìn xem mà hiểu là được .

– Thật ra là chị còn phải cám ơn em, cám ơn em đã cứu được Tình Tình một mạng, Tình Tình là cháu gái của chị, cha mẹ của nó đều ở nước ngoài, nếu là thật xảy ra chuyện gì với nó, thì chị sẽ rất là có lỗi với anh trai và chị dâu của mình.

– Chút chuyện này cũng đâu có gì, do em vô tình đi qua thôi mà, xin mời Đường trưởng phòng.

Đường Linh Linh đương nhiên là muốn ngồi xe của nàng để đi, cho nên Đinh Nhị Cẩu không có lái xe của mình, hắn mời Đường Linh Linh lên xe, rồi tự mình đi theo lên cùng xe của Đường Linh Linh.

Dọc trêи đường đi, thỉnh thoảng trong lúc trò chuyện Đường Linh Linh nở nụ cười, thanh âm giống như chuông bạc rất là dễ nghe, nguyên lai là vẻ mặt nghiêm trang xinh đẹp lập tức như đã hòa tan, thay vào đó là cái cảm giác loại xuân về hoa nở.

Nhưng khi hắn nhớ tới ngày hôm qua một thoáng nhìn thấy cái âʍ ɦộ của Đường Linh Linh, cái kia phồng to, với phần xương hông rộng rãi, cùng với trung tâm giải đất hai bên mép ngoài cao cao nhô lên, nơi chính giữa cái rãnh mương kia hãm sâu đi xuống, thì một ngọn lửa vô hình tự phần bụng của hắn chậm rãi bay lên, cái loại ɖu͙ƈ niệm này một khi bành trướng thì rất khó để mà vãn hồi .

Đinh Nhị Cẩu ở trong chốn quan trường là một người góc cạnh rõ ràng, tính nguyên tắc rất mạnh, nhưng là trêи sinh hoạt cá nhân lại tương đối tùy tính, chỉ cần là người phụ nữ mà hắn thấy không phải đáng ghét, hoặc là những trường hợp quá đặc biệt ẩn dấu sự nguy hiểm, còn bình thường những phụ nữ khác là ai đến, hắn cũng không có cự tuyệt.

……………………………………………………………………………………………

Trải qua cả đêm trao đổi, hơn nữa chính đích thân bí thư thị kỷ ủy tự mình đến nơi gặp hắn, Chu Hồng Quân có cảm giác là mình có thể đưa ra yêu cầu của mình rồi, cho nên hắn yêu cầu lập tức ly khai khỏi đất nước, nhưng Uông Minh Hạo này là tay lão luyện cáo già làm sao có chuyện không có đem chuyện này triệt để điều tra rõ ràng trước khi cho hắn ly khai, vì vậy trải qua một phen đọ sức về sau, Chu Hồng Quân cuối cùng cũng thừa nhận, trong tay hắn đang nắm giữ lấy một số ảnh chụp và phim về Trịnh Hiểu Ngãi, hơn nữa còn có phim của Trịnh Hiểu Ngãi cùng Tưởng Văn Sơn đấy, đó là do hắn ngay từ lúc ban đầu thăm dò hò địa điểm Tưởng Văn Sơn cùng Trịnh Hiểu Ngãi hẹn hò về sau vụng trộm quay phim lén, Uông Minh Hạo hứa sẽ đáp ứng cho yêu cầu của Chu Hồng Quân, chỉ cần lấy lại được những vật này, ông ta liền ngay lập tức sẽ đem Chu Hồng Quân tống đi xuất cảnh, điều kiện tiên quyết là những vật này phải triệt để giao ra đây.

– Những vật này tôi giấu ở một vị trí bí ẩn, ngoại trừ tôi ra thì không có ai có thể tìm thấy.

Chu Hồng Quân nói.

– Chúng tôi làm sao có thể tin tưởng anh nói là sự thật?

Uông Minh Hạo hỏi.

– Tôi sẽ chính mình đi lấy, các người có thể phái người đi theo tôi.

Chu Hồng Quân kiên trì ý định là mình trực tiếp đi lấy .

– Vấn đề này không được, không hợp với quy củ, anh cứ nói cho chúng tôi biết , tự chúng tôi sẽ đi lấy.

– Không được, trừ phi tôi tự mình đi, bằng không các anh ai cũng tìm không thấy.

Chu Hồng Quân quyết không thỏa hiệp .

Uông Minh Hạo nhìn nhìn ra trời bên ngoài, cuối cùng cũng đồng ý, sẽ có ba người đi theo hắn lấy lại những tài liệu này, sau khi nhìn thấy nhân viên kỷ ủy lái xe đưa hắn đi xong, Uông Minh Hạo rất cao hứng đem tin tức này nói cho Tưởng Văn Sơn biết ….