Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Một khi quyền lực bị đánh mất
Ngày đăng: 22:33 16/02/21
CHƯƠNG 785: MỘT KHI QUYỀN LỰC BỊ ĐÁNH MẤT.
Chỉ là khuynh hướng nghiêng về thôi, cũng không có nghĩa là đây là một sự hợp tác, bởi vì đã bọn họ đã làm đến chức vụ cao cấp này, ai cũng là thường ủy của tỉnh, nếu không phải một người có tính cách cường thế phi thường đảm nhiệm làm bí thư Tỉnh ủy, nói một không hai lời, thì họa may mới có sự hợp tác làm chủ, khác với các địa phương cơ sở, động một chút là giương cung bạt kiếm đấu với nhau.
Người ta thường nói chó sủa là chó không cắn, chó cắn thì không lộ răng, bọn họ muốn thu thập ai, đều là đâm dao từ sau lưng, hơn nữa lại toàn dung dao cực kỳ nhỏ nên không cho người đoán được là ai hạ thủ,.
Cho nên lúc này, Kiều Dương không vì chuyện của Thạch Ái Quốc, mà đi giao dịch với An Như Sơn, với lại lâu nay ông cũng đã giúp cho Thạch Ái Quốc đã quá nhiều rồi, bây giờ tuổi cũng đã lớn, ông chỉ chỉ muốn cái ghế của mình vững vàng quá độ, xem như là đã an phận không có ý chí chiến đấu.
Để điện thoại xuống, Thạch Ái Quốc uể oải, sau khi nghe được Kiều Dương nói, thì ông đã không còn nghĩ sâu xa hơn nữa, nhưng dù là ông không màng đến nhiều chuyện, thì Thạch Ái Quốc cũng đã ngồi trêи đống lửa rồi.
Tương Văn Sơn thì đang hành động, mục tiêu của ông ta là cầu đến lãnh đạo La Minh Giang, chẳng qua Tương Văn Sơn lấy danh nghĩa báo cáo về việc chống lũ vừa rồi, để đến tỉnh , so Đinh Nhị Cẩu đến còn sớm hơn.
– Chủ tịch, lần này tôi đã gây phiền toái cho anh rồi, công tác chống lũ không tốt, khiến cho hiện tại TP Hồ Châu bị động, tôi xin chịu kiểm điểm trước lãnh đạo.
Tương Văn Sơn không đợi La Minh Giang nổi giận, đã tự nhận lỗi trước.
– Văn Sơn, lũ lụt đã trôi qua, đều tôi hiện tại quan tâm là tổn thất, nhất là số lượng người tử vong, ông báo con số tôi đã xem qua, toàn thành phố bị ngập trong lũ lụt, số lượng người chết lại không nhiều lắm, ông nói thật cho tôi biết, số tử vong này có chuẩn xác chưa?
Ánh mắt La Minh Giang sắc bén nhìn Tương Văn Sơn, La Minh Giang cũng là quan viên từ tầng dưới chót từng bước một đi lên, cho nên những chuyện mờ ám từ tầng quan viên bên dưới , ông rất rỏ ràng, chỉ là không biết mấy năm nay gần đây, quan viên tầng dưới có phương thức thay đổi giở trò gian trá như thế nào mà thôi.
Dân chúng đã bị quan viên cơ sở địa phương lừa gạt riết nên đã quen đòn rồi, cũng như nếu phía dưới quan viên mà không lừa dối lãnh đạo phía trêи, thì đó là quan viên không bình thường, cho nên có câu nói: “ thôn lừa xã, xã lừa huyện, tiếp tục từng cấp theo lừa đến cả quốc hội, trung ương. ..”
La Minh Giang đương nhiên hiểu được Tương Văn Sơn tìm đến đây vì mục đích là cái gì, cho nên ông không hỏi thứ khác, chỉ hỏi tổn thất lớn hay không lớn, nhất là tình huống thương vong của người dân, kinh tế tổn thất cũng quan trọng nhưng đó lại là con số không rỏ ràng, có báo nhiều hơn một chút ít, hoặc giảm xuống một chút, cũng không ai đi kiểm tra, dân chúng cũng không quan tâm đến, nhưng nếu là tính mạng con người thì khác, đây là dựa trêи con số mà đánh giá tình hình thiệt hại, đồng thời chuyện này rất là nhạy cảm.
– Úi trời… tôi làm sao dám lừa chủ tịch chứ, số lượng người tử vong là do chính tôi tự mình xác minh đấy, chính xác là 70 người, không có sai lệch, tôi xin cam đoan.
Tương Văn Sơn tuy rằng trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng bây giờ đã lỡ phóng lao thì phải theo lao không còn ngừng lại được, tuy rằng ông đứng thẳng người nói chắc chắn, nhưng phía trong trong quần áo đã ướt đẫm, mồ hôi theo từ xương sống lưng chảy dài xuống, mãi cho đến thắt lưng mới giảm đi..
– Vậy là tạm ổn rồi, việc thành phố Hồ Châu lần này chống lũ, An bí thư rất là bất mãn, ông tới đây, tôi cũng biết là có ý gì, nhưng nếu ông tiếp tục trụ lại ở Hồ Châu thì không còn thích hợp nữa, về chuyện này, tôi đã không còn cách cứu vãn, trước lúc lũ lụt xảy ra, trêи tỉnh đã có người nói ông công tác ở TP Hồ Châu thời gian quá lâu rồi, nên phải thay đổi địa phương, nhưng may là có tôi ép xuống, nên không có ai nói mạnh miệng, nhưng tình hình giờ đã thay đổi, nếu vừa rồi ông làm tốt việc chống lũ, thì tôi còn có thể tiếp tục bảo vệ giữ ông ở lại, nhưng toàn TP Hồ Châu đều bị ngập lũ, đây là điều từ trước đên giờ tỉnh Trung Nam chưa từng có tiền lệ, làm cho tôi rất khó xử, vì thế sợ là không còn có biện pháp nào khác.
– Chủ tịch… không còn có một biện pháp khác nào sao? Tôi còn muốn vì TP Hồ Châu công tác làm thêm vài năm nữa, cho nên..
– Văn sơn, ông phải biết, công việc của chúng ta nếu làm không xong, hãy để cho người trẻ tuổi hơn có cơ hội, có thể giúp học một tay thì giúp một tay, nếu không có thể giúp được, thì xem như chúng ta cũng phải để cho bọn họ cơ hội sáng tạo.
Lời nói này của La Minh Giang xem như là đã quá thấm thía rồi, ý nghĩa xem như sinh mệnh chính trị của ngươi đã hết thời rồi.
Tương Văn Sơn rất là chán nản, La Minh Giang là chổ dựa lớn nhất của ông, ông biết rằng sau này mình không còn được tin dùng nữa rồi, kết quả tốt nhất bây giờ là tranh thủ lợi ích còn lại …
– Chủ tịch.., không biết sau khi tôi rời khỏi thành phố, ai sẽ tới tiếp nhận chức vụ bí thư thành ủy?”
Tương Văn Sơn trong nháy mắt già hẳn đi, nhưng vẫn quan tâm đến di sản chính trị của mình ai đến kế thừa, đây cũng là điều quan tâm nhất của mỗi người khi rời khỏi chức vụ..
– Bây giờ vẫn còn chưa có quyết định cuối cùng là ai, nhưng nếu bất cứ ai tiếp nhận chức vụ này, tôi cũng hy vọng ông có thể phối hợp tốt, vững vàng trong thời kỳ chuyển giao quá độ, TP Hồ Châu rối loạn đã đủ rồi, tôi không muốn lại có những chuyện gì khác phát sinh, về phần nơi đến của ông, hiện tại có hai vị trí, một là ủy ban mặt trận tổ quốc của tỉnh, hai là hội liên hiệp công thương nghiệp tỉnh, ông cũng suy tính một chút.
– Vâng tôi hiểu được, nếu không còn có chuyện gì, tôi xin phép đi về trước.
Tương Văn Sơn nặng nề đứng lên, có câu nói :quyền lực là thuốc kϊƈɦ thích tốt nhất, dùng lâu dài dễ dàng gây nghiện, một khi bị đánh mất quyền lực, cả người cũng sẽ sa sút theo, nhìn qua trêи người của Tương Văn Sơn, tình hình như vậy càng thể hiện rõ ràng.
– Khoan chờ một chút, ông thấy Thạch Ái Quốc con người này như thế nào vậy?
La Minh Giang đột nhiên hỏi.
– Thạch Ái Quốc? Chủ tịch… vậy là tiếp nhận vị trí của tôi là Thạch Ái Quốc sao?
– Này…. đừng nên hỏi, tôi chỉ là tìm hiểu thêm một chút về ông ta, các người là đồng sự, với lại nếu để cho ông đề cử một người thay thế, thì ông sẽ đề cử ai đây?”
Tương Văn Sơn đứng ngây ngẩn cả người, ông chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, mặc dù là trêи tỉnh thời gian gần đây muốn ông rời khỏi TP Hồ Châu, thì mãi đến hôm nay ông mới bắt đầu lo lắng, đã công tác ở Hồ Châu mười mấy năm nay, ông chưa từng có ý nghĩ là phải rời khỏi Hồ Châu, với ông mà nói, đây là một điều xa xôi khó mà xảy ra, nhưng ông không có ngờ là, thời khắc này lại đột ngột đến nhanh như vậy…
– Chủ tịch… Thạch Ái Quốc không thích hợp làm bí thư TP Hồ Châu đâu, ông ta không có đủ năng lực này, người này không đủ để thuyết phục mọi người, đến ngày hôm nay , tôi vẫn không biết tại sao ông ta bỗng nhiên lại rơi xuống sông trong thời khắc cam go nhất, hiện tại TP Hồ Châu còn có lời đồn là bị người đẩy ngã xuống nước, nhưng ông ta lại chưa từng có truy cứu qua chuyện này, nếu ông ta không gặp tai nạn hy hữu như vậy, thì chuyện chống lũ cũng sẽ không phải đến tay tôi bất đắc dĩ ra trận, vì không biết rõ tình huống, mới xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể nói, lần này việc chống lũ bị bất lực, trách nhiệm rất lớn là Thạch Ái Quốc phải gánh vác, chứ không phải là tôi đâu.
Tương Văn Sơn càng nói càng kϊƈɦ động, ông đã đã quên mất mình là đang nói chuyện với lãnh đạo về công tác….
Chỉ là khuynh hướng nghiêng về thôi, cũng không có nghĩa là đây là một sự hợp tác, bởi vì đã bọn họ đã làm đến chức vụ cao cấp này, ai cũng là thường ủy của tỉnh, nếu không phải một người có tính cách cường thế phi thường đảm nhiệm làm bí thư Tỉnh ủy, nói một không hai lời, thì họa may mới có sự hợp tác làm chủ, khác với các địa phương cơ sở, động một chút là giương cung bạt kiếm đấu với nhau.
Người ta thường nói chó sủa là chó không cắn, chó cắn thì không lộ răng, bọn họ muốn thu thập ai, đều là đâm dao từ sau lưng, hơn nữa lại toàn dung dao cực kỳ nhỏ nên không cho người đoán được là ai hạ thủ,.
Cho nên lúc này, Kiều Dương không vì chuyện của Thạch Ái Quốc, mà đi giao dịch với An Như Sơn, với lại lâu nay ông cũng đã giúp cho Thạch Ái Quốc đã quá nhiều rồi, bây giờ tuổi cũng đã lớn, ông chỉ chỉ muốn cái ghế của mình vững vàng quá độ, xem như là đã an phận không có ý chí chiến đấu.
Để điện thoại xuống, Thạch Ái Quốc uể oải, sau khi nghe được Kiều Dương nói, thì ông đã không còn nghĩ sâu xa hơn nữa, nhưng dù là ông không màng đến nhiều chuyện, thì Thạch Ái Quốc cũng đã ngồi trêи đống lửa rồi.
Tương Văn Sơn thì đang hành động, mục tiêu của ông ta là cầu đến lãnh đạo La Minh Giang, chẳng qua Tương Văn Sơn lấy danh nghĩa báo cáo về việc chống lũ vừa rồi, để đến tỉnh , so Đinh Nhị Cẩu đến còn sớm hơn.
– Chủ tịch, lần này tôi đã gây phiền toái cho anh rồi, công tác chống lũ không tốt, khiến cho hiện tại TP Hồ Châu bị động, tôi xin chịu kiểm điểm trước lãnh đạo.
Tương Văn Sơn không đợi La Minh Giang nổi giận, đã tự nhận lỗi trước.
– Văn Sơn, lũ lụt đã trôi qua, đều tôi hiện tại quan tâm là tổn thất, nhất là số lượng người tử vong, ông báo con số tôi đã xem qua, toàn thành phố bị ngập trong lũ lụt, số lượng người chết lại không nhiều lắm, ông nói thật cho tôi biết, số tử vong này có chuẩn xác chưa?
Ánh mắt La Minh Giang sắc bén nhìn Tương Văn Sơn, La Minh Giang cũng là quan viên từ tầng dưới chót từng bước một đi lên, cho nên những chuyện mờ ám từ tầng quan viên bên dưới , ông rất rỏ ràng, chỉ là không biết mấy năm nay gần đây, quan viên tầng dưới có phương thức thay đổi giở trò gian trá như thế nào mà thôi.
Dân chúng đã bị quan viên cơ sở địa phương lừa gạt riết nên đã quen đòn rồi, cũng như nếu phía dưới quan viên mà không lừa dối lãnh đạo phía trêи, thì đó là quan viên không bình thường, cho nên có câu nói: “ thôn lừa xã, xã lừa huyện, tiếp tục từng cấp theo lừa đến cả quốc hội, trung ương. ..”
La Minh Giang đương nhiên hiểu được Tương Văn Sơn tìm đến đây vì mục đích là cái gì, cho nên ông không hỏi thứ khác, chỉ hỏi tổn thất lớn hay không lớn, nhất là tình huống thương vong của người dân, kinh tế tổn thất cũng quan trọng nhưng đó lại là con số không rỏ ràng, có báo nhiều hơn một chút ít, hoặc giảm xuống một chút, cũng không ai đi kiểm tra, dân chúng cũng không quan tâm đến, nhưng nếu là tính mạng con người thì khác, đây là dựa trêи con số mà đánh giá tình hình thiệt hại, đồng thời chuyện này rất là nhạy cảm.
– Úi trời… tôi làm sao dám lừa chủ tịch chứ, số lượng người tử vong là do chính tôi tự mình xác minh đấy, chính xác là 70 người, không có sai lệch, tôi xin cam đoan.
Tương Văn Sơn tuy rằng trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng bây giờ đã lỡ phóng lao thì phải theo lao không còn ngừng lại được, tuy rằng ông đứng thẳng người nói chắc chắn, nhưng phía trong trong quần áo đã ướt đẫm, mồ hôi theo từ xương sống lưng chảy dài xuống, mãi cho đến thắt lưng mới giảm đi..
– Vậy là tạm ổn rồi, việc thành phố Hồ Châu lần này chống lũ, An bí thư rất là bất mãn, ông tới đây, tôi cũng biết là có ý gì, nhưng nếu ông tiếp tục trụ lại ở Hồ Châu thì không còn thích hợp nữa, về chuyện này, tôi đã không còn cách cứu vãn, trước lúc lũ lụt xảy ra, trêи tỉnh đã có người nói ông công tác ở TP Hồ Châu thời gian quá lâu rồi, nên phải thay đổi địa phương, nhưng may là có tôi ép xuống, nên không có ai nói mạnh miệng, nhưng tình hình giờ đã thay đổi, nếu vừa rồi ông làm tốt việc chống lũ, thì tôi còn có thể tiếp tục bảo vệ giữ ông ở lại, nhưng toàn TP Hồ Châu đều bị ngập lũ, đây là điều từ trước đên giờ tỉnh Trung Nam chưa từng có tiền lệ, làm cho tôi rất khó xử, vì thế sợ là không còn có biện pháp nào khác.
– Chủ tịch… không còn có một biện pháp khác nào sao? Tôi còn muốn vì TP Hồ Châu công tác làm thêm vài năm nữa, cho nên..
– Văn sơn, ông phải biết, công việc của chúng ta nếu làm không xong, hãy để cho người trẻ tuổi hơn có cơ hội, có thể giúp học một tay thì giúp một tay, nếu không có thể giúp được, thì xem như chúng ta cũng phải để cho bọn họ cơ hội sáng tạo.
Lời nói này của La Minh Giang xem như là đã quá thấm thía rồi, ý nghĩa xem như sinh mệnh chính trị của ngươi đã hết thời rồi.
Tương Văn Sơn rất là chán nản, La Minh Giang là chổ dựa lớn nhất của ông, ông biết rằng sau này mình không còn được tin dùng nữa rồi, kết quả tốt nhất bây giờ là tranh thủ lợi ích còn lại …
– Chủ tịch.., không biết sau khi tôi rời khỏi thành phố, ai sẽ tới tiếp nhận chức vụ bí thư thành ủy?”
Tương Văn Sơn trong nháy mắt già hẳn đi, nhưng vẫn quan tâm đến di sản chính trị của mình ai đến kế thừa, đây cũng là điều quan tâm nhất của mỗi người khi rời khỏi chức vụ..
– Bây giờ vẫn còn chưa có quyết định cuối cùng là ai, nhưng nếu bất cứ ai tiếp nhận chức vụ này, tôi cũng hy vọng ông có thể phối hợp tốt, vững vàng trong thời kỳ chuyển giao quá độ, TP Hồ Châu rối loạn đã đủ rồi, tôi không muốn lại có những chuyện gì khác phát sinh, về phần nơi đến của ông, hiện tại có hai vị trí, một là ủy ban mặt trận tổ quốc của tỉnh, hai là hội liên hiệp công thương nghiệp tỉnh, ông cũng suy tính một chút.
– Vâng tôi hiểu được, nếu không còn có chuyện gì, tôi xin phép đi về trước.
Tương Văn Sơn nặng nề đứng lên, có câu nói :quyền lực là thuốc kϊƈɦ thích tốt nhất, dùng lâu dài dễ dàng gây nghiện, một khi bị đánh mất quyền lực, cả người cũng sẽ sa sút theo, nhìn qua trêи người của Tương Văn Sơn, tình hình như vậy càng thể hiện rõ ràng.
– Khoan chờ một chút, ông thấy Thạch Ái Quốc con người này như thế nào vậy?
La Minh Giang đột nhiên hỏi.
– Thạch Ái Quốc? Chủ tịch… vậy là tiếp nhận vị trí của tôi là Thạch Ái Quốc sao?
– Này…. đừng nên hỏi, tôi chỉ là tìm hiểu thêm một chút về ông ta, các người là đồng sự, với lại nếu để cho ông đề cử một người thay thế, thì ông sẽ đề cử ai đây?”
Tương Văn Sơn đứng ngây ngẩn cả người, ông chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, mặc dù là trêи tỉnh thời gian gần đây muốn ông rời khỏi TP Hồ Châu, thì mãi đến hôm nay ông mới bắt đầu lo lắng, đã công tác ở Hồ Châu mười mấy năm nay, ông chưa từng có ý nghĩ là phải rời khỏi Hồ Châu, với ông mà nói, đây là một điều xa xôi khó mà xảy ra, nhưng ông không có ngờ là, thời khắc này lại đột ngột đến nhanh như vậy…
– Chủ tịch… Thạch Ái Quốc không thích hợp làm bí thư TP Hồ Châu đâu, ông ta không có đủ năng lực này, người này không đủ để thuyết phục mọi người, đến ngày hôm nay , tôi vẫn không biết tại sao ông ta bỗng nhiên lại rơi xuống sông trong thời khắc cam go nhất, hiện tại TP Hồ Châu còn có lời đồn là bị người đẩy ngã xuống nước, nhưng ông ta lại chưa từng có truy cứu qua chuyện này, nếu ông ta không gặp tai nạn hy hữu như vậy, thì chuyện chống lũ cũng sẽ không phải đến tay tôi bất đắc dĩ ra trận, vì không biết rõ tình huống, mới xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể nói, lần này việc chống lũ bị bất lực, trách nhiệm rất lớn là Thạch Ái Quốc phải gánh vác, chứ không phải là tôi đâu.
Tương Văn Sơn càng nói càng kϊƈɦ động, ông đã đã quên mất mình là đang nói chuyện với lãnh đạo về công tác….