Dịu Dàng Im Lặng
Chương 1 :
Ngày đăng: 11:24 18/04/20
Không nhớ ra được là từ khi nào thì bắt đầu chú ý cô.
Mỗi sáng đợi chuyến xe bus sớm nhất, cũng đồng thời là đợi cô, cơ hồ đã thành thói quen.
Trong vô thức, Tống Kình lại liếc mắt đến phương hướng đặc biệt.
Không có ngoài ý muốn, một gương mặt vô cùng thanh nhãn ánh vào mắt hắn, da thịt trắng nõn non mềm, là loại tất cả con trai đều yêu thích, có khi anh sẽ cảm thấy cô gái này tựa như búp bê chạm ngọc, hoàn mỹ làm cho người ta cảm giác không chân thật.
Cô có một mái tóc vừa đen lại thẳng, so với tơ lụa thượng hạng càng sáng mềm bóng loáng, có khi kết bím, có khi dùng dây cột tóc tùy ý buộc lên, mà suy nghĩ của anh luôn theo mái tóc dài đón gió kia phập phồng tung bay, hoảng hốt thất thần.
Cô có một khí chất trầm tĩnh linh nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân, đều dịu dàng mềm mại như vậy, nhìn ra được là sinh trưởng trong gia đình giàu có mà lại có giáo dưỡng.
Cô gái như vậy, quả thực là người yêu trong mộng của tất cả thiếu niên ở độ tuổi như anh, anh biết rõ có bao nhiêu người đem ánh mắt dừng ở trên người cô, vụng trộm thầm mến cô, cũng không dám mở miệng, chỉ vì cô quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến ——ngay cả cùng cô nói một câu, đều sợ làm ô uế sự tao nhã của cô.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt vô cùng thắm thiết của anh! Cô thuận tay vén tóc mai lên vành tai, trực giác nhìn về phía anh, tựa như sớm biết rõ sự hiện hữu của anh và cái nhìn chăm chú, không có kinh hoàng, cũng không có không vui, chỉ là đáp trả lại anh một cái mỉm cười dịu dàng, ấm áp.
Đúng vậy, cô gần đây đối với anh như thế.
Bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng chính là tồn tại một loại tâm linh tương thông ăn ý lẫn nhau.
Cô sẽ không giả vờ cái gì cũng không biết, từ sau lần đầu tầm mắt của bọn họ giao hợp, cô sẽ trong vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô tìm được anh, sau đó sẽ cười dịu dàng với anh.
Anh biết cô có một cái tên rất hay, rất phù hợp với khí chất của cô, đó là Doãn Tâm Ngữ; cũng biết trường cô học, là cùng trường của hắn nằm trên một con đường Thánh Hoa Nữ, cũng biết cô có mấy người bạn, mà ở trong một đám bạn tuổi trẻ không lo vui đùa ầm ĩ, cô luôn im lặng lắng nghe, nhìn xem, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, ngẫu nhiên câu dẫn ra nụ cười yếu ớt đáp lại.
Anh thậm chí chưa từng nghe cô mở miệng nói qua một câu!
Có khi, anh sẽ không nhịn được tưởng tượng, một cô gái nhỏ bé xinh đẹp xuất trần như vậy, giọng nói sẽ trong veo, rung động lòng người đến cỡ nào?
Xe bus đến, một đám người lục tục ngo ngoe lách vào.
“Tống Kình!”
Mấy đồng học hướng anh vẫy tay, anh đi tới, chuyển đến vị trí ngồi xuống, sau đó lưu ý đến vị trí cô ngồi phía trước cách anh không xa, bên cạnh vẫn là cô bạn thân như hình với bóng.
Bên trong xe bus ầm ĩ huyên náo, vào thời điểm này hầu hết đều là học sinh đến trường, chiếc xe bus cơ hồ trở thành xe chuyên chở học sinh của hai trường Thánh Hoa và Kiến Dương.
Anh thấy cô quay đầu lại, ánh mắt xuyên thấu qua đám người dừng lại trên người anh, sau đó lộ ra tươi cười như là an tâm.
Ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, rơi vào trong mắt những người khác, nhất thời vang lên tiếng trêu đùa ầm ĩ vừa ao ước vừa ghen tị.
“Ơ, Tống Kình, thật làm cho người ta hâm mộ ah!” Một bạn học cùng trường lấy khuỷu tay đẩy hắn, khẩu khí tràn đầy mập mờ.
“Nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.” Anh lạnh nhạt hừ.
“Ai nha, đừng giả bộ á! Cái này cũng không phải một ngày hay hai ngày, tình nhân trong mộng của chúng ta, trong mắt gần đây đều chỉ thấy được cậu, đối với những người khác hoàn toàn nhìn như không thấy, cái này còn giả được không? Tớ nha, nếu có thể ngẫu nhiên được lọt vào mắt xanh của cô ấy trong giây lát, vui vẻ đến nội thương đều cam nguyện!”
“Đúng vậy a, đúng vậy a!” Nghe được nội dung hai người nói chuyện, đồng học ngồi phía trước cũng quay người trở lại chen vào một chân, ghé vào trên ghế dựa phát biểu cao kiến, “Tình nhân trong mộng của chúng ta thật sự rất bất công a, vì cái gì chỉ đối với cậu cười, chúng ta cũng không phải là người à?”
Cho nên nói người so với người thật sự sẽ giận điên người!
Tống Kình người này vóc dáng tuấn tú bất phàm thì thôi, ngay cả học hành cũng đều đạt trình độ cao nhất a —— đứng đầu toàn trường, cái này đủ rêu rao đi nha?
Tống Kình là nhân vật phong vân trong trường, văn hay võ mọi thứ đều xuất sắc, nói anh là tài tử đứng đầu Kiến Dương, tuyệt không quá đáng, thân là học sinh trường Kiến Dương, không có một người nào không biết đại danh Tống Kình, tên tuổi vang dội đến ngay cả trường Thánh Hoa lân cận đều nghe thấy, đưa tới một đống mê trai chạy đến trước cửa trường của bọn họ chảy nước miếng, chỉ vì liếc nhìn anh một cái.
Không nghĩ tới, ngay cả tình nhân trong mộng bọn họ ái mộ đã lâu, trong mắt đều chỉ chứa được anh, ai! Điều này không làm người tức ói máu sao được?
“Thôi đi! Người ta tài tử đứng đầu Kiến Dương, cậu ghen tị cái quái gì? Cũng không nghĩ, cô gái nào nhìn thấy Tống Kình sẽ không trở thành mê trai hay sao? Tình nhân trong mộng của chúng ta cũng là cô gái, ý loạn tình mê cũng là bình thường mà!”
Giọng nói thứ ba gia nhập trêu chọc, làm cho Tống Kình không tự giác nhíu mày.
“Đừng tùy tiện lấy con gái người ta ra đùa giỡn!”
Doãn Tâm Ngữ hoàn toàn rối loạn, nhớ tới bạn tốt đứng bên cạnh, cô cầu cứu mà giật giật ống tay áo Hàn Tử Trúc, mắt to hắc bạch phân minh, đã hiện lên nhàn nhạt hơi nước.
Hàn Tử Trúc lắc người, quyết tâm cự tuyệt ánh mắt chực khóc cầu xin của cô: “Không được, việc này tớ không giúp được gì, cậu tự mình quyết định, nhìn xem ở trong lòng cậu, tự tôn trọng yếu, hay là cậu ấy tương đối trọng yếu.”
Nhưng … cô nên làm như thế nào dây? Cô thật sự không hiểu được nha!
Tử Trúc rõ ràng là ép buộc.
Lại một lần nữa nhìn về phía bóng dáng lạnh lùng cách đó không xa , trong lòng cô càng thêm mờ mịt.
☆ ☆ ☆
Lại tháng trôi qua.
Một lần nữa Doãn Tâm Ngữ không tự chủ được mà đem ánh mắt hướng về phía đặc biệt kia, chờ đợi cô, chỉ là mặt bên lạnh nhạt.
Anh, y nguyên chưa từng liếc cô một cái.
Từ đó về sau, anh giống như là hoàn toàn quên lãng sự tồn tại của cô, ánh mắt phảng phát như hồ sâu, không hề chứa hình ảnh của cô, mà cái này, lại làm cho cô cảm thấy mất mát…
Sau lưng có người vỗ nhẹ lên, cô quay đầu lại, nghênh tiếp chính là đôi mắt hiểu rõ của Hàn Tử Trúc.
“Nghĩ thông suốt chưa?” Không cần nói thêm cái gì, Hàn Tử Trúc đúng là hiểu rõ cô mỗi một tâm sự, mỗi một cảm xúc.
Doãn Tâm Ngữ thật mờ mịt.
Tử Trúc chỉ cái gì? Hướng Tống Kình giải thích sao? !
Thế nhưng, cô nên nói như thế nào đây?
Huống chi, bọn họ thậm chí chưa được xem là bạn bè, cô cũng không biết trong lòng của anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, có lẽ… Có lẽ anh căn bản là không cần lời giải thích dư thừa của cô.
Hoặc là, anh chỉ đơn thuần không muốn để ý cô mà thôi, tựa như anh đối với những cô gái khác…
Nghĩ đến đây, ngực ẩn ẩn đau.
Xe bus đến, hành khách theo thứ tự lên xe.
Hôm nay người tựa hồ đông hơn so với ngày thường, phóng nhãn nhìn lại, chỉ còn một chỗ cuối cùng, Tống Kình không có dừng bước lại, lướt qua nó thẳng tắp mà đi ra phía sau.
Doãn Tâm Ngữ có chút sửng sốt.
Anh biết rõ cô ở ngay phía sau anh, vị trí này —— là anh cố ý lưu cho cô!
Kinh ngạc mà ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy anh không có biểu lộ gì, mặt hướng ngoài cửa sổ, từ đầu tới đuôi chưa từng nhìn cô.
Cô có chút thất vọng mà gục đầu xuống, đem chỗ ngồi tặng cho Hàn Tử Trúc.
Hàn Tử Trúc nhíu mày, cũng không có ý định khách khí với cô.
“Cậu như vậy là cô phụ ý tốt của người ta a!” Nói tới nói lui, vẫn là ngồi rất thoải mái.
Doãn Tâm Ngữ nhíu mày, rủ xuống tóc dài che nửa dung nhan thanh lệ, biểu tình nhất thời xem không rõ ràng, bất quá cũng dễ đoán, nhất định là ai oán rồi.
Không biết cái này có thể xem như một loại chiến tranh lạnh hay không?
Thật sự là phục hai kẻ dở hơi này! Hai người không tính là quen biết, cũng có thể giận dỗi huyên náo nhau, có lầm hay không a? ! Muốn giận nhau cũng phải chờ đến lúc lưỡng tình tương duyệt, dây dưa triền miên, như vậy “Nội dung vở kịch” mới có tính thuyết phục a!
Không đến nửa giờ, trường học dĩ nhiên đã nhìn thấy, bọn họ cùng lúc xuống xe, sau đó mỗi người hướng trường học của mình đi đến, mà anh —— vẫn chưa từng liếc nhìn cô một cái.