Dịu Dàng Im Lặng
Chương 2 :
Ngày đăng: 11:24 18/04/20
Thi giữa kỳ vừa qua, chính là thời kỳ các thầy cô bận rộn nhất, vì vậy, tâm tư cẩn thận Doãn Tâm Ngữ liền bị thầy giáo chủ nhiệm lưu lại hỗ trợ ghi chép điểm, sửa sang lại bài thi.
Làm xong tất cả, sắc trời cũng dần dần tối.
“Đã hơn sáu giờ, Doãn Tâm Ngữ, có cần thầy đưa em trở về không?”
Doãn Tâm Ngữ lắc đầu. Cô luôn luôn tự mình ngồi xe bus về nhà.
Sau khi từ chối thầy giáo, cô một mình đi ra cửa trường.
Cách thời điểm tan học đã được một thời gian ngắn, giờ phút này ở trên đường, chỉ có tốp năm tốp ba người, thình lình, một bóng dáng quen thuộc xâm nhập ánh mắt.
Là anh! Tống Kình cũng chưa trở về!
Trong ấn tượng, anh luôn luôn có khuôn mặt đoan chính, cử chỉ tao nhã, mà bây giờ, anh lại đem túi sách tùy ý móc ở đầu vai, một góc áo sơmi lộ ở bên ngoài, nghiêng dựa vào bảng trạm xe bus, khác với hình tượng thường ngày, lại có tư thái tiêu sái khác.
Cô tình nguyện tin tưởng là anh không có phát hiện cô, mà không phải là cố ý bỏ qua, ít nhất trong lòng so sánh sẽ không khó chịu như vậy.
Bất quá cô cũng biết. Đó căn bản là không thể nào, ở trong biển người như thủy triều, bọn họ đều có thể tự nhiên mà cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, huống chi ở trên con đường quạnh quẽ này!
Lên xe, bọn họ vẫn mỗi người một phương, trên xe không có người nào, mà anh, lựa chọn vị trí cách cô xa nhất ngồi xuống!
Doãn Tâm Ngữ khẽ cắn môi, một loại cảm giác bị người cự ghét đâm tập kích lên trái tim.
Anh có phải—— đã rất chán ghét cô hay không?
Bên kia ——
Tống Kình mặt hướng ngoài cửa sổ, ánh mắt thủy chung không có dời qua, lại không có người lưu ý đến, tay anh cầm túi sách, không tự giác mà nắm chặt lại, ngoài cửa sổ cảnh vật bay vút, không có bất cứ thứ gì đặt vào mắt anh.
Cô gái ghê tởm! Cô làm gì động một chút lại đem ánh mắt đặt ở trên người anh, cô còn không có chơi chán sao?
Cho dù mệnh lệnh chính mình không cho phép để ý cô, nhưng nhất cử nhất động của cô, anh đều tinh tường so với bất kỳ ai khác, cô lộ ra thần sắc bất lực yếu ớt, anh vậy mà có cảm giác tội lỗi, đúng là gặp quỷ rồi.
Anh thật sự không hiểu nổi cô đang suy nghĩ gì, mỗi ngày dùng ánh mắt tràn ngập áy náy dịu dàng nhìn qua anh, lại cái gì cũng không nói ra, cô nếu cảm thấy thật sự có lỗi với anh, sao không tự chính mình tới nói cho anh biết? Chỉ nhìn anh thì làm được cái gì!
Anh cũng không trông cậy vào cô giải thích gì đó, những lời khó nghe kia anh đều có thể bỏ qua, chỉ vì anh tin tưởng, cô không phải loại thiên kim tiểu thư kiêu căng, chỉ cần cô mở miệng, cho dù chỉ là chủ động lên tiếng kêu gọi cũng được, đừng làm cho anh cảm thấy, anh là một bên tình nguyện.
Anh thừa nhận, ở sâu trong nội tâm, anh một mực đang đợi nửa lời biệu thị của cô…
Xe bus sắp đến trạm, cô lại như cũ chỉ biết ngóng nhìn anh phảng phất như muốn nói lại thôi, Tống Kình bắt đầu phát hỏa, xe bus dừng lại, anh bực mình mà lướt qua cô, bước xuống xe, xa xa đem cô ném ở sau lưng.
Anh thề, anh không bao giờ … để ý tới cô gái khó hiểu này nữa!
Vì vậy, anh cũng không phát giác, sau lưng một đôi bàn tay nhỏ bé duỗi ra, lại mất mác rũ xuống…
Sắc trời tối thật nhanh, đén trên đường đều đã sáng, Doãn Tâm Ngữ yên lặng đi theo phía sau anh, trong hẻm nhỏ vừa tối lại yên tĩnh, nhìn không thấy vết chân, hắn lại cách cô quá xa, cô dần dần cảm thấy hoảng hốt, sau lưng… Giống như có người, động tác thật khả nghi…
Cô hoảng sợ, sợ anh bỏ mặc cô, thế nhưng cô lại không biết nên làm thế nào lưu anh lại…
Không có nghĩ nhiều, cô nhặt một hòn đất nhỏ trên mặt đất lên, hướng phía trước ném tới.
Tống Kình không dám tin mà quay đầu lại trừng mắt cô.
Cô thế nhưng cầm đá ném anh? !
Bất khả tư nghị nhất chính là, anh không hề phòng bị mặc cho cô ném, kỹ thuật nát bét của cô không có biện pháp ném trúng, phương hướng lệch xa thật là làm cho người ta buồn cười.
Nếu như cái này là “Biểu thị” cô gọi, như vậy anh muốn nói: anh muốn bóp chết cô!
Bất quá chỉ làm làm phiền đại tiểu thư cô mở kim khẩu, gọi anh một tiếng sẽ chết sao?
Cái này, càng làm Tống Kình căm tức không muốn nhìn thấy cô, bước nhanh cước bộ hơn.
Được rồi, cũng không cần đối với một khối đầu gỗ ôm bao nhiêu kỳ vọng, đèn không bật là sẽ không sáng.
“Đúng rồi, nói vậy là có chút không thể tưởng tượng, vì mỗi sáng sớm gặp cậu, cô ấy thật sự buông tha cho lái xe đưa đón, gió thổi dầm mưa mà chạy tới cùng một đám người lách vào xe bus. Đối với Doãn bá bá thương con gái như mạng vốn rất lo lắng, là Tâm Ngữ kiên quyết, mới cầu được cha mình đồng ý, vì chuyện này, cảm tình của hai cha con thiếu chút nữa tổn thương hòa khí.”
Cái này anh cho tới bây giờ đều không biết được, mang cho Tống Kình quá lớn rung động, từng cơn sóng nhiệt tập kích ngực, tràn ngập tình cảm ấm áp —— cái đó gọi là cảm động.
“Vậy, vậy hiện tại vì sao…” Tránh bốn chữ không muốn gặp mặt.
Nhắc tới cái này, Hàn Tử Trúc lại không có sắc mặt tốt gì: “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi! Tâm Ngữ nói cậu chán ghét cô ấy, không muốn ngại mắt của cậu á!”
Tống Kình mở miệng hơi rộng: “Không! Không có, cô ấy tại sao có thể nghĩ như vậy? !”
“Tôi cũng biết cậu không có, bằng không thì cậu đã không chủ động hỏi tình huống của cô ấy rồi.” Đứa ngốc Tâm Ngữ này, con mắt đều đặt ở sau ót, người ta rõ ràng vì cô lo lắng đến độ chết khiếp, còn nói người ta chán ghét cô.
Xe bus từ từ dừng lại, gián đoạn bọn họ nói chuyện, nhưng cái đó cũng không trọng yếu, bởi vì anh đã biết rõ nên làm như thế nào rồi.
☆ ☆ ☆
Nếu hỏi đệ nhất tài tử Kiến Dương xuất hiện ở trước trường nữ sinh, sẽ tạo thành dạng gì?
Đáp án dĩ nhiên là: nước miếng gái mê trai chảy thành sông.
Lúc tan học, học sinh tuôn ra cổng trường như thủy triều luôn luôn vô cùng đồ sộ, nhưng tình huống hôm nay có chút buồn cười —— có rất nhiều nữ sinh lưu luyến không đi, khiến cho trước cổng trường càng thêm chật chội.
Trong mắt Tống Kình hoàn toàn không đặt vào những người lẫn quẫn đảo quanh anh, anh đang toàn tâm chờ đợi bóng hình xinh đẹp, càng đợi càng nôn nóng.
Anh cũng không xác định có bỏ lỡ cô không, chỉ có thể ôm ấp tâm lý may mắn, thử thời vận.
Thẳng đến bóng dáng trầm tĩnh kia chậm rãi đi vào tầm mắt của anh, lúc này anh mới thở dài một hơi.
Anh cũng không vội gọi cô, mà cô cúi thấp đầu lẻ loi đi một mình cũng không có phát hiện cái gì không đúng, thẳng đến cô hậu tri hậu giác cảm nhận được hôm nay cửa trường hào khí quái dị, lúc này mới nghi hoặc mà ngẫng đầu, chống lại ánh mắt của anh.
Tống Kình!
Tại sao anh lại ở chỗ này? !
Doãn Tâm Ngữ vừa sợ vừa nghi hoặc, do dự nên đi về hướng anh, hay là làm như cái gì cũng không thấy?
Anh nhất định không muốn gặp lại cô, vậy —— muốn chào hỏi không?
“Doãn Tâm Ngữ, không được giả vợ không thấy tôi!” Không cần suy nghĩ, bởi vì anh đã nhìn thấu ý nghĩ của cô, hơn nữa mở miệng gọi cô.
Cúi thấp nửa đầu, cô có chút xấu hổ mà đi về hướng anh, quá nhiều ánh mắt tập trung ở trên người bọn họ, làm cho cô không quá tự nhiên.
Cậu — tìm tớ? !
Anh có thể giải đọc ngôn ngữ đơn giản của người câm điếc.
“Đúng. Tôi nghĩ khả năng cậu hiểu lầm rất nhiều chuyện, cho nên ——” phát giác ánh mắt quăng hướng bọn họ tìm hiểu có tăng không giảm, anh ngừng một chút, sửa lời nói: “Không ngại đổi một chỗ khác nói chuyện?”
Doãn Tâm Ngữ khó xử cân nhắc, mới gật đầu đáp ứng, ra hiệu anh chờ một chút, đi đến chỗ lái xe đang chờ đón cô tan học.
“Có thể chưa?” Anh đứng ở phía sau hỏi.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy đi thôi!”
Dẫn đầu đi hai bước, anh lại dừng bước, chần chờ mà hướng cô vươn tay.
Nét mặt của cô như là bị kinh sợ, cái này làm anh cho rằng cô sẽ cự tuyệt anh, nhưng sau một khắc, lòng bàn tay của anh lại một lần nữa được nhồi vào xúc giác ôn nhuận mềm mại, chấn kinh đổi lại là anh.
Chống lại con mắt của cô, anh không nói gì thêm nữa, nắm chặt tay mềm đi về phía trước.