Độ Ấm Môi Em

Chương 15 : Tín nhiệm

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


“Vu tổng, nếu chu kỳ sản xuất của các vị không có vấn đề gì thì cuối tuần này chúng ta là có thể ký kết hợp đồng.” Mễ Đặc vỗ bàn nói.



Vu Vãn là người làm việc hiệu suất rất cao, liền mở điện thoại gọi luôn cho giám đốc bộ phận sản xuất, xác nhận lại chu kỳ sản xuất. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Vu Vãn nói: “Ngài Mễ Đặc, xin ngài cứ yên tâm, bên quý công ty cần bao nhiêu hàng, chúng tôi đều có thể giao đúng hẹn.”



Mễ Đặc là người cũng rất sảng khoái, lập tức cùng Vu Vãn ký kết hợp đồng hợp tác.



Xong việc, Mễ Đặc nhìn Lục Thời Dập, vẻ mặt vừa tán thưởng, vừa có chút tiếc nuối.



Ông hướng Vu vãn nói, “Vu tổng thật tinh mắt, có thể giữ chân được nhân tài như ngài tiểu Lục đây. Nhưng, một người có năng lực thế này, Vu tổng chỉ cho làm cái chức trợ lý tổng giám đốc, nhân tài có phải không được trọng dụng hay không?”



Mễ Đặc nói như vậy, sở dĩ ông quen biết được Lục Thời Dập, là do ông với giáo sư Angus của Lục Thời Dập ở Mỹ, là bạn chí cốt của nhau.



Angus từng nhiều lần ở trước mặt ông khen về Lục Thời Dập, nói Lục Thời Dập là học sinh châu á vô cùng ưu tú, đầu óc vô cùng nhạy bén linh hoạt, năng lực nghiệp vụ cũng đứng thứ nhất, là người có khả năng tiến rất xa trong công việc.



Riêng về chuyên môn nghiệp vụ của Lục Thời Dập, Mễ Đặc hiểu rõ nhất. Phát hiện lúc anh chàng còn học ở trường đại học, mỗi hạng mục thương nghiệp đều hoàn thành rất xuất sắc. Ngay cả khi chưa tốt nghiệp, cũng đã có rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng tung ra cành ôliu ra mời Lục Thời Dập về nhậm chức  quản lý.



Lúc ấy, Mễ Đặc cũng đã đánh tiếng mời Lục Thời Dập về công ty của mình. Nhưng tất cả đều bị cậu ta từ chối. Mễ Đặc còn cho rằng Lục Thời Dập muốn tạo dựng sự nghiệp của riêng mình tại nước Mỹ, không ngờ cuối cùng cậu ta lại trở về nước, tới Vinh Quang tập đoàn này…



Advertisement / Quảng cáo



Ở trong miệng của Mễ Đặc, Lục Thời Dập chính là kỳ tài hiếm có của thương giới.



Vu Vãn lại vô cùng hoài nghi, Lục Thời Dập mà Mễ Đặc nói có phải là Lục Thời Dập mà cô vốn quen biết hay không nữa……



Cô liếc nhìn người con trai ngồi bên cạnh mình, hôm nay cậu ta mặc bộ vest thủ công màu xám nhạt, cà vạt hoa văn chìm màu đậm. Tướng mạo anh tuấn trẻ chung, nhưng khí sắc ở giữa hai đầu lông mày lại thể hiện đây là người đàn ông thành thục trưởng thành trầm ổn. Đối mặt với những lời tán thưởng, vẻ mặt đều vô cùng điềm thản không kiêu ngạo.



Vu Vãn càng quan sát càng cảm thấy Lục Thời Dập đã thay đổi rất nhiền, thật đúng là càng lớn càng làm cô kinh ngạc.



Cũng đồng thời, cho cô cảm giác xa lạ.


Vu Vãn kiên định đáp “Sẽ không. Chị sẽ xuất ngoại, nơi đó có mục tiêu của đời chị.”



Ánh mắt Lục Thời Dập bỗng sáng lên, như đã nghĩ thông suốt, “Em hiểu rồi.”



Sau đó Lục Thời Dập đi nước ngoài, Vu Vãn cũng biết. Nhưng cô không ngờ tới, Lục Thời Dập lại nhập học vào trường đứng thứ nhất trong ba ngôi trường danh giá nhất của Mỹ, đây cũng là trường đại học cũ của cô,và cậu ta cũng học cùng cả chuyên nghành với cô nữa.



Cho nên, có thể nói Lục Thời Dập còn chính là đàn em của cô……



Vu Vãn nhìn bản sơ yếu lý lịch vô cùng ưu tú của Lục Thời Dập, lại nghĩ tới đứa em trai tệ hại của mình, lúc trước chỉ đỗ được vào đại học hạng hai ở Bắc Kinh.



Advertisement / Quảng cáo



Không khỏi nâng đầu ngón tay lên xoa xoa trán.



Rõ ràng hai cái tên tiểu hỗn đản từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, mà anh chàng này lại âm thầm phát triển mạnh mẽ ưu tú đến như thế? Còn đứa em trai ngu nguội của cô cho đến tận bây giờ vẫn không hề hiểu chuyện thiểu năng trí tuệ vô cùng như vậy?



So với người ta, thật làm cho tức muốn chết.



Lục Thời Dập lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Vu Vãn đã là chuyện của nửa giờ sau.



“Cốc cốc”.



Có tiếng gõ cửa vang lên, Vu Vãn cất tiếng nói “Mời vào”, thấy người tiến vào là Lục Thời Dập, cô nhanh chóng lật trái bản sơ yếu lý lịch trên mặt bàn lại.



Đối mặt với cậu ta, tâm trạng của Vu Vãn vẫn vô cùng phức tạp. Đầu ngón tay cô bất giác lúc có lúc không quay tròn cây bút, bỗng nhiên không biết nên nói với cái gì với cậu ta cả. Mà Lục Thời Dập cũng không nói lời nào, đi thẳng về phía cô, còn cặp mắt đào hoa kia như cười như không cười nhìn cô, như muốn nhìn thấu vào sâu thẳm đôi mắt của cô vậy. 



Tác giả có lời muốn nói:



Lục Thời Dập: Vợ ơi, cuối cùng cũng chú ý tới anh rồi, thật hạnh phúc mà.