Độ Ấm Môi Em

Chương 17 : Già mồm

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Bắc Kinh càng ngày trở lạnh, gió thổi buốt lạnh tới thấu xương. Lá vàng rụng làm cây cối chỉ còn trơ trọi cành nhánh khẳng khưu trụi lủi. Chỉ còn lại, vô số đèn nê ông, cùng những toà cao ốc nguy nga lạnh lẽo, trang trí cho cảnh đêm của đị đô thị phồn hoa.



Bà gia họ Lư lại tìm tới của vào một buổi tối nọ, đúng hôm Lục Thời Dập cùng Vu Vãn từ Thiên Tân trở về.



Khi dnh lái xe đưa Vu Vãn về tới nhà cũng đã là hơn 9 giờ tối. Đêm tối ngoài cửa sổ xe sương mù giăng lối, gió lạnh thổi vù vù. Lục Thời Dập nhắc nhở Vu Vãn, mặc áo khoác lẫn đeo khẩu trang rồi hãy xuống xe.



Bôn ba suốt một ngày, Vu Vãn tuy rằng mỏi mệt, nhưng tâm trạng cũng vẫn khá tốt. Vừa mặc áo khoác vào, cô vừa cười mắng anh một câu, “Dài dòng.”



Vu Vãn đang cười cười, lại không biết nhìn thấy cái gì, khóe miệng tươi cười dần dần cứng nhắc lại, vẻ mặt trở nênlạnh buốt như đêm đại hàn.



Lục Thời Dập nhìn theo hướng tầm mắt cô, thì thấy trên bậc tam cấp trước cồng biệt thự của Vu gia, có một hình dáng thù lù béo ục ịch đang ngồi chờ sẵn ở đó rồi. Mới nhìn qua, còn tưởng là người hành khất xin ăn.



Nghĩ lại thì thấy không đúng lắm.



Vu gia nằm ở khu biệt thự cao cấp tam hoàn, vấn đề trị an rất tốt, hành khất xin ăn căn bản không thể vào đây được. Lại nhìn kỹ lại mới thấy rõ, cái bọc kia mặc áo lông chồn, đội kèm cả mũ lông chồn, vây quanh chẳng khác gì một lão hồ ly, đây nào phải ai khác chính là bà Lư Xuân Hoa.



Cũng không biết bà ta đã ngồi đợi bao lâu trong đêm đại hàn lạnh giá như thế này. Hiển nhiên là cố ý tới chặn gặp Vu Vãn.



“Chị ở trong xe chờ em một lát, em ra đuổi bà ta đi.” Hai ngày nay công việc vô cùng bận rộn, Vu Vãn đã đủ nhọc lòng, Lục Thời Dập không muốn cô lại vì việc của bà già Lư kia mà phiền lòng thêm.



“Không cần đâu.” Vẻ mặt Vu Vãn lạnh lẽo, đẩy cửa xe ra bước xuống.



Nhìn thấy người muốn gặp rốt cuộc đã trở lại, bà Lư vội vàng đứng dậy, hà hơi vào lòng bàn tay rồi xoa xoa mặt một lúc, lấy lại mười phần sức chiến đấu.



Bà ta lần này tới đây không vì cái gì khác ngoài việc cổ phần của Vinh Quang. Vừa bước hướng tới chỗ Vu Vãn, vừa nhổ ra một tràng uy hiếp rằng, tháng sau chính là tới sinh nhật của Lâm Thiếu Dương, nếu Vu Vãn không sang tên 5% cổ phần của Vinh Quang cho thằng bé, thì bà sẽ đập đầu chếp trước cửa công ty của Vu Vãn.Advertisement / Quảng cáo



Vu Vãn cảm thấy rất nực cười. Dù trên mặt cô tuy có ý cười là thế, nhưng lại dường như tới hàn lộ* , khoé môi hồnglạnh nhạt khẽ nhếch lên: “Muốn cùng tôi chơi trò uy hiếp ah? Cái mạng già này của bà, có đáng giá đến như vậy không?”



“Làm sao, mày cho rằng tao một bà già như tao không dám chết sao?” Bà ta ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình lên, hùng hổ trừng mắt với Vu Vãn, “Thiếu Dương tốt xấu gì cũng đều là em trai của mày, mày đối tốt với Vu Mục như thế, cũng phải nghĩ nên đối xử với Thiếu Dương công bằng như vậy chứ! Mày thật quá tuyệt tình, chó cùng dứt dậu, bằng không, bằng không, tao sẽ chết thật cho mày xem!”



Vu Vãn ghét nhất là bị người uy hiếp, nghiêm khắc nói: “Kể cả bây giờ bà lăn ra chết trước mặt tôi, tôi cũng không cho các người một đồng một cắc nào! Muốn chết thì tùy bà!”



“Tiện nhân, mày ti tiện chẳng khác gì mẹ mày!” Bà Lư tức điên lên, không ngừng mắng Vu Vãn cùng mẹ cô.



Vu Vãn nắm chặt hai tay, toàn thân cứng đờ, “Bà dám mắng mẹ tôi một câu nữa xem?!”



Lư Xuân Hoa mắng chửi cô ra sao, cô đều có thể giả câm giả điếc, nhưng mẹ chính là giới hạn cuối cùng của cô.



“Tao chửi đấy thì làm sao? Con gái của loại tiện nhân, đều là đồ ti tiện cả! Mẹ mày không biết xấu hổ dẫm lên thể diện của Lâm gia chúng tao, ngồi lên cái ghế chủ tịch làm cho ba mày cả đời không dám ngẩng đầu lên! Muốn phủi sạch quan hệ với Lâm gia chúng tao ah, Mày phủi sạch được sao? Loại ti tiện này, trong phổi trong xương đều đang chảy dòng máu của Lâm gia chúng tao……”



“Rửa sạch sẽ của miệng của bà đi!” Lục Thời Dập tức giận quát lên. Thân hình cao lớn của anh tiến lên phía trước chắn cho Vu Vãn, ánh mắt cảnh cáo hung lãnh nhìn chằm chằm vào bà Lư.
Khi Vu Vãn xuống tới phòng ăn, cô đã mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Lục Thời Dập thật sự vô cùng đói bụng, phần phật phần phật, ăn tới vài chén cơm, một chút cũng không khách khí nghĩ mình là người ngoài, còn thẳng thắnkhen dì Lý nấu ăn ngon, khéo nịnh đến nỗi làm mày mày dì Lý hớn hở mãi không thôi nói anh về sau cứ thườngxuyên tới ăn cơm.



“Nên như thế ạ!”



“Tôi đồng ý cho cậu tới nhà tôi dùng cơm khi nào?” Vu Vãn vẫn im lặng ăn cơm bỗng nhiên mở miệng nói.



“Giám đóc, người là người tốt như vậy, không cần phải nói, khẳng định sẽ đồng ý, đúng không?” Lục Thời Dập hướng cô nháy mắt một cái. Cơm nước xong xuôi, lại lấy thêm cho mình một chén canh lớn, khẩu vị ăn uống là thật tốt mà.



Vu Vãn: “……” Đối với cô càng ngày càng không quy củ nữa rồi.



Sau khi ăn xong, dì Lý tẩu đi rửa chén bát, Vu Vãn nghĩ nghĩ một chút, hướng Lục Thời Dập nói: “Mấy lời Lư Xuân Hoa nói đêm nay, cậu đừng để ở trong lòng.”Advertisement / Quảng cáo



“Mấy lời nào cơ?”



“……” Vu Vãn trừng anh một cái. Nàng sao lại cảm thấy rõ ràng tên tiểu hỗn đản này biết rõ còn cố hỏi?



“Câu nói chúng ta là cẩu nam nữ? hay là câu nói chúng ta là gian phu dâm phụ?” Lục Thời Dập dựa sát vào cô, cười cười với vẻ mặt rất ngứa đòn.



Mặc kệ là câu nào, Lục Thời Dập cảm thấy chỉ cần để anh buộc chặt cùng một chỗ với Vu Vãn, thì lời nào cũng đều là dễ nghe cả.



“Thôi, coi như vừa nãy chị chưa nói gì.” Vu Vãn lắc lắc đầu. Lúc trước cô còn lo lắng những lời quá đáng của Lư Xuân Hoa sẽ xúc phạm tới cậu ta nhưng xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.



“Ăn no rồi thì nhanh đi về đi.” Vu Vãn lại lần nữa lên tiếng đuổi người, hôm nay thật sự là cô cũng đã quá mệt để để lý đến tên hỗn đản này, thật đau đầu mà.



Lục Thời Dập bị đuổi ra ngoài cửa, vừa lúc gặp Vu Mục về tới nhà.



Vu Mục nhìn thấy anh, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, chỉ quăng cho anh một cái nhìn kinh thường rồi hừ lạnh một tiếng thật mạnh rồi liền lập tức vào nhà.



“Này, ánh mắt của mày là thế nào đấy?” Đối với vẻ mặt đầy oán khí của Vu Mục, Lục Thời Dập hoàn toàn không hiểura sao cả, gọi với theo hỏi, “Tao chọc giận mày khi nào chứ?!”



Vu Mục cũng không thèm quay đầu lại, “Mày tự hiểu!”



Lục Thời Dập: “Tao không hiểu! Mày đi ra nói rõ ràng!”



Vu Vãn đứng chặn ở cửa, đem câu chuyện của hai anh em tốt cắt đứt, “Đừng để ý nó, gần đây nó bị chập mạch tí ấy mà.”



Sau khi thần kinh chập mạch Vu Mục vào nhà, lên thẳng đến phòng tập gym. Miệng lẩm bẩm: “Học bá thì ghê gớm lắm chắ! Có cơ bụng tám múi thì ghê gớm chắc! Lão tử sẽ không để để ngươi vượt mặt đâu! Hừ!”



Vu Vãn đóng cửa lại, rốt cuộc cũng cảm thấy thế giới thanh tĩnh trở lại. Nhưng thanh tĩnh chưa được quá ba giây, chuông cửa lại bỗng vang lên.