Độ Ấm Môi Em
Chương 18 : Sinh nhật
Ngày đăng: 12:32 30/04/20
Sau khi nhìn xuyên qua mắt mèo thấy rõ người ngoài cửa là ai, Vu Vãn hít một hơi sâu, kéo cánh cửa mở ra, “Cậu còn chuyện gì nữa?”
Lúc này, người ấn chuông cửa, không phải người khác, chính là tên lắm chuyện Lục Thời Dập.
Cậu ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ dáng dài qua đầu gối, nhưng cũng chưa kéo khoá lên cho tử tế, để lộ bộ vest đơn bạc bên trong, bây giờ đang trong đêm đại hàn, âm tới mười mấy độ, mà dường như cậu ta chẳng sợ lạnh chút nào.
“Lúc nãy em quên không nói với chị, thứ sáu tuần này là sinh nhật mẹ em. Mẹ bảo em nhất định phải mời được chị đến tham dự tiệc chúc mừng.”
Vu Vãn gật gật đầu, tỏ ý đã biết. Không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Ngày mai tới công ty, chị sẽ xem lại lịch trình mà thư ký Trình đã sắp xếp xem sao.”
“Chị không cần xem đâu, em đã xem qua hộ chị rồi. Thứ sáu này đáng lẽ chị có buổi hẹn gặp mặt với tổng giám đốc Walter vào buổi chiều, nhưng đối phương tạm thời dời hẹn, ngày hôm qua đã đổi lại lịch thành thứ hai tuần sau.” Lục Thời Dập để lộ ra hàm răng trắng bóng, “Bữa tiệc được tổ chức tại nhà, không có phóng viên truyền thông, khách khứa tới dự đều là bạn bè với họ hàng thân thích thôi.”
Vu Vãn nhướng mày: “Aya, hoá ra không phải là tới mời, mà là cậu đang trực tiếp thông báo?”
“Đâu có? Em đây thành tâm thành ý mời chị tới dự mà.” Lục Thời Dập huyênh hoang đem cánh tay gác lên cánh cửa, nghiêng dựa vào, gương mặt tươi cười nói, “Mẹ em đã lâu lắm không gặp chị, ngàn vạn dặn dò rằng em nhất định phải mời được chị tới dự.”
–
Tô Lan là một người rất bận rộn, không phải ở nơi khác đóng phim, thì cũng là đang tham dự tiết mục ở một nơi nào đó, quanh năm suốt tháng không có được mấy ngày ở Bắc Kinh, lại muốn gặp một mặt một người cũng vô cùng bận rộn như Vu Vãn, thì quả thật không dễ dàng gì.
Sinh nhật hôm nay của Tô Lan tuy không làm lớn, nhưng người thân cùng bạn bè mang theo luôn cả con cái tới tham dự tiệc, nên Lục gia được dịp vô cùng náo nhiệt.
Hơn 5 giờ chiều, rốt cuộc cũng nhìn thấy con trai mang người đến, Tô Lan rất vui mừng.
Advertisement / Quảng cáo
Việc Lục Thời Dập chạy tới Vinh Quang làm việc, bà đã biết từ lâu. Bà kéo lấy tay Vu Vãn, thân tình hỏi han. Hỏi xem dạ dày cô đã tốt hơn chưa? Bữa sáng nhà nấu có hợp khẩu vị của cô không? Lại dặn dò cô nên chú ý chăm sóc bản thân mình. Còn nói con trai mình chạy tới làm trợ lý cho cô thật chỉ gây thêm phiền toái mà thôi ……
Lục Thời Dập phát hiện, Tô Lan nữ sĩ thật sự rất thích Vu Vãn nha.
Có Vu Vãn, liền vứt luôn đứa con trai này ra sau đầu. Dường như hai người có nói mãi cũng không hết chuyện, gặp ai cũng giới thiệu Vu Vãn là con gái nuôi của mình. Mỗi khi khen Vu Vãn một câu, kiểu gì cũng phải bôi xấu chính con trai mình hai câu, đây là mẹ ruột gì chứ?
Anh là nhặt được sao?
“Tôi đời này tiếc nuối lớn nhất đấy chính là không sinh được một cô con gái thông minh, xinh đẹp như Tiểu Vãn, nên chỉ có thể nhận làm con nuôi mà thôi.” Tô Lan than ngắn thở dài, vô cùng tiếc nuối, “Tôi thật hy vọng Tiểu Vãn chính là khuê nữ do mình sinh ra.”
“Có con trai ưu tú như Thời Dập, chị cũng đã rất có phúc khí rồi.” Bạn bè cười an ủi.
“Ưu tú chỗ nào chứ? Ngày nào cũng phớt lờ mẹ. Từ nhỏ đến lớn toàn gây chuyện không thôi, có ngày nào tôi không đau tim đâu!”
Lục Thời Dập không nghe nổi nữa, ra vẻ ăn dấm* nói, “Mẹ, mẹ không thể thừa nhận con trai mẹ ưu tú sao?”
“Vu Mục, mẹ nhà mày! Mày chờ đó cho tao, hôm nay mày chết chắc rồi!” Lục Thời Dập bị lũ nhỏ đuổi theo ném bánh kem phải chạy quanh nhà.
Vu Mục biết, Lục Thời Dập nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta, nên sau khi giao lại nhiệm vụ cho bọn nhỏ, liền chạy trước.
Lũ nhỏ chơi rất hăng say, mấy cái bánh kem ba tầng dùng trong bữa tiệc, đều được dùng để ném Lục Thời Dập hết. Khi đám người nhà của bọn trẻ tới ngăn cản để giải cứu Lục Thời Dập, thì toàn người anh đã dính đầy bơ bánh kem với đủ các loại màu sắc sặc sỡ.
Cả người biến thành một cái keọ bông gòn bảy màu cỡ lớn, vẻ ngoài anh vô cùng chật vật.
Tô Lan nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp chạy ra, nhìn thấy đứa con trai mình bị chỉnh thành như vậy, cũng bật cười ngặt ngẽo. Bà còn bảo anh khoan hãy lên tầng tắm rửa, “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, để mẹ chụp cái ảnh làm kỷ niệm!”
Advertisement / Quảng cáo
Lục Thời Dập: “……” Đây mẹ đẻ của anh sao?
Sau khi Lục Thời Dập bị mọi người làm như phông nền chụp ảnh xong, chờ anh lên được tầng trở về phòng của mình cũng đã là chuyện của mười phút sau. Bước vào phòng, liền nhanh chóng đem quần áo dính bơ kem cởi ra, hết áo sơ mi, lại cởi tới quần ngoài, không đến ba giây, trên người chỉ để chừa lại một cái quần tứ giác.
Cặp chân trần dài Lục Thời Dập đi về phía phòng tắm. Vừa đi vừa dùng áo sơmi xoa xoa lấy bơ trên mặt và tóc.
“Mày chờ đấy cho tao, không báo thù này, tao không phải họ Lục!”
Anh vô cùng tức giận, đem Vu Mục từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, mắng chửi cả nghìn lần.
Đột nhiên Lục Thời Dập dừng bước chân.
Anh nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy. Nghĩ đến việc khi Vu Mục lấy bánh kem tấn công anh, Vu Mục cũng bị anh ném trúng mấy lần.
Lục Thời Dập giương đuôi lông mày lên, anh đã nói mà sao lại không tìm thấy cậu ta, hoá ra trốn vào phòng anh tắm rửa!
Tiếng dòng nước bị ngắt, hình như người bên trong đã tắm rửa xong, chuẩn bị bước ra.
Lục Thời Dập đem áo sơ mi trong tay hung ném xuống sàn, chà xát hai tay, khóe miệng tà mị nhếch lên, khẽ nói: “Không nghĩ ra được? Hôm nay loại súc sinh này sẽ được lột sống trong phòng tắm!”
Tác giả có lời muốn nói:
Hai chân đang gác lên nhau, ngồi thư thả đánh bài Vu Mục: “Nghe nói mày muốn lột sống tao, xem ra hôm nay mày không có cơ hội rồi.”
Vu Vãn từ phòng tắm bước ra: “Cậu muốn lột sống ai?”
Lục Thời Dập: “…”