Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )
Chương 111 :
Ngày đăng: 11:22 27/06/20
Xông vào lăng, giết không tha.
Tiếng nói từ phương xa vang đến, cả minh điện đột nhiên im lặng, tất cả mọi người đều sững lại.
Không gian như trống vắng, giờ khắc này thậm chí ta còn cảm thấy không khí đều như ngưng đọng lại.
Tầm nhìn không rõ, bởi vì nơi xa kia là một đoàn tối đen như mực nước, chỉ có thể nghe tiếng bước chân hữu lực mà đoán cánh cửa thanh đồng cự môn đang bị ai đó chặn lại. Nhưng không, thứ kia khẳng định không phải là “ai” mà hẳn là một thứ đáng sợ khác.
Cự môn là đường ra duy nhất , chúng ta lúc này cư nhiên là bị vây hãm, tiến không được, lùi không xong. Hiện tại số lượng của đối phương là bao nhiêu? Hàng trăm, hàng ngàn…hay hàng vạn?
Ta cả người bởi vì cực sợ hãi mà không dám tưởng tượng tiếp.
Đoan Yến, Hoa Tích Nhan lúc này đều chạy đến bên cạnh. Chúng ta năm người đứng ở gần quan tài, Đoan Yến cổ họng khẽ run lắp bắp hỏi:“…… Làm sao bây giờ? Cửa này bị làm sao?…… Chúng ta phải hay không sẽ chết……?”
Đoan Yến hỏi xong, vẫn như cũ là mảnh không gian tĩnh mịch, không ai trả lời hắn. Cổ họng ta lúc này cũng giống như cứng lại, ngay cả hít thở cũng không thông , căn bản nói không ra lời.
Lúc này Vũ Lâm hanh đột nhiên : “ Xoát” một tiếng, rút Phi kiếm bên hông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi một cái đại lão gia gì chứ! Con người ai chẳng phải chết, làm gì có ai trốn được! Để xem lão thiên gia hôm nay có thể đem cái mạng bản cô nương lấy đi không!
Mà Vũ Lâm Hanh vừa dứt lời, lại có một tiếng kèn vang lên ở chỗ cửa đồng lớn. Ta biết đây là loại kèn chiến trường, nếu âm thanh vang lên chính là thời khắc tất cả các tướng sĩ anh dũng cùng nhau giết địch.
Đoàn quân hô một cái, sau đó sẽ là một hồi lớn giết chóc.
Trong mờ ảo, ta nghe được cách đó không xa Quỹ Trĩ lạnh như băng hô một tiếng: “Toàn thể nghe lệnh, động thủ!”
Thanh âm của nàng uy nghiêm , mang theo một cỗ ngạo khí, căn bản làm người ta không thể kháng cự. Minh điện lập tức trở nên rối loạn, tiếp đó là tầng tầng lớp lớp tiếng bước chân vang lên. Ta cảm thấy nữ nhân kia đem đến một đám người cực lớn đang hướng ra, mà mặt sau cửa cũng đồng dạng là một dám người hung mãnh như thủy triều đối lại.
Nữ nhân kia thật là một nhân vật lợi hại, tình huống này còn có thể bình tĩnh sai thủ hạ nghênh chiến đánh bừa, quả thực so với quỷ thần còn đáng sợ. Nhưng mà nghĩ lại, hiện giờ nếu không chống cự lại, quả thật cũng cũng không còn biện pháp nào khác.
Lúc trước nghe Đoan Yến kể, nữ nhân kia mang đến chừng hơn ba trăm người, trên đường tuy rằng tổn hại một ít, nhưng số người còn lại cũng là rất nhiều. Nhưng mà theo tiếng vọng từ mặt sau cửa đồng cự môn, có thể phán đoán quân địch so với thủ hạ của nàng vẫn là đông hơn vài lần.
Bốn phía tầm nhìn không rõ, ta chỉ có thể nghe được tiếng vang hỗn loạn từ đằng xa, càng không khỏi lo lắng trong lòng. Lúc này Lạc Thần đem Cự khuyết ra, để tại bên người, đối với ta kiên quyết nói:“Thanh Y, ngươi trên người bị thương quá nặng, không cần tới gần cửa bên kia, cùng Đoan Yến ra phía sau quan tài tránh đi.”
Nàng xong, không để ta cự tuyệt, liền nhoáng một cái giống mũi tên lao đi , biến mất trong mảnh hôn ám. Lập tức Vũ Lâm Hanh cũng quát to một tiếng:“Uy, ma quỷ ngươi đừng bỏ ta, ta đi theo ngươi!” Nói xong cũng rút kiếm đuổi theo.
Các nàng hai người lập tức dung vào đám hỗn loạn kia, rồi cũng không thấy bóng dáng.
Thời khắc nguy hiểm thể này, ta trong lòng cũng như bị lửa thiêu đốt, cũng muốn xông lên, nhưng lại bị Đoan Yến cùng Hoa Tích Nhan bên cạnh kéo lại.
Ta bị bọn họ kéo lại, tác động đến miệng vết thương, không khỏi lại phun ra một búng máu.
Hoa Tích Nhan lập tức giữ chặt ta lại, hòa nhã nói:“Sư Sư, đừng nhúc nhích, ta đến giúp ngươi trị thương.”
Đoan Yến cũng co rúm lại nói:“Sư Sư cô nương đừng đi, ngươi xem ngươi đi cũng không nổi, còn định xem náo nhiệt gì . Thừa dịp chỗ này chưa có tên nào mò đến, chúng ta trốn ở đây.”
Ta trong cổ họng tràn lên một búng máu, cũng không nói ra lời, trái tim như bị treo lên không trung, miễn cưỡng đành giương mắt sang phía cự môn, nhưng vì ánh sáng quá mờ, ta căn bản xem không thấy.
Chỉ có thể nghe thấy bên kia tiếng từng trận chém giết, đúng là thủ hạ của Quỹ Trĩ đang cùng đám này nọ kia tranh đấu. Bên tai là tiếng hô trầm thấp của nam nhân, còn có tiếc ma sát va chạm của binh khí, áo giáp. Toàn bộ minh điện giờ trở thành một bãi chiến trường đầm đìa máu.
Hoa Tích Nhan quỳ gối trước mặt ta, điểm mấy chỗ huyệt vị trên người ta để cầm máu, rồi lại nhanh nhẹn giúp ta băng bó miệng vết thương. Mồ hôi lạnh của ta ứa ra, tầm mắt lướt qua bả vai nàng, không biết khi nào xuất hiện một cái thân ảnh cao gầy cách đó không xa.
Thân ảnh kia gầy đến đáng sợ, trên tay nắm một cây trường thương, lạnh lùng nhìn chúng ta. Ta muốn dựng tóc gáy, đây cư nhiên là rối gỗ tướng sĩ lúc trước!
“Cẩn thận!” Ta kêu to, Hoa Tích Nhan nghe được của ta quát to, lập tức liền nhảy dựng lên. Chỉ thấy ngân châm trong tay nàng lóe lên rồi bắn nhanh ra, tướng sĩ bằng gỗ kia thân thể quơ quơ, không biết có phải hay không bị Hoa Tích Nhan hủy các khớp nối, thoáng chốc liền uể oải trên mặt đất.
Ta nhìn mà ngẩn người. Ta biết những người y thuật cao siêu tinh thông huyệt đạo, nhưng giới hạn là người sống, theo lý mà nói không thể dùng với những vật chết, không thể tượng được Hoa Tích Nhan lại cao thâm như vậy, có thể chuẩn xác đem thứ kia nhanh chóng hóa giải.
“Hừ, tự nhiên lại tới đây nhanh như vậy”. Hoa Tích Nhan sờ sờ giáp bao bên hông, nhíu mày nói: “Ngân châm của ta cũng dùng hết rồi.”
Đoan Yến vẻ mặt cầu xin nói: “Tích Nhan cô nương, sáng không hết, tối không hết, như thế nào giờ lại hết!”
Hắn vừa dứt lời, phương xa u ám lại thưa thớt rơi xuống đất vài cái bóng dáng, nhưng cụ thể bộ dáng thế nào thì không phân biệt rõ.
Hoa Tích Nhan nói:“Các ngươi nhanh nấp ở phía sau quan tài!”.Tiếng chuông bên hông nàng linh động, liền hướng tới mấy cái bóng dáng kia vọt đến , trong u ám cũng nhanh chóng trở nên không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng chuông trên người mà đoán xem nàng có ở gần đó hay không.
Bên này Đoan Yến vội vàng đỡ ta dậy, hướng bên phải quan tài bên kia đi tới. Ta cước bộ lảo đảo đi được vài bước, chợt nghe Đoan Yến đột nhiên kêu to:“Sư Sư cô nương, lại tới nữa! Lại tới nữa!”
Ta cắn răng chịu đựng đau đớn nhìn lên, lại thấy trong mảnh hôn ám có mấy cái bóng dáng hướng lại, trên tay cầm vũ khí rất dài. Rốt cuộc ta cũng nhìn được rõ, vũ khí kia cư nhiên là trường kích.
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, mấy cây trường kích hạ xuống một hàng dài , thoáng chốc nhất tề hướng ta cùng Đoan Yến đâm tới.
Ta thấy thế không ổn, lập tức dùng Di hoa bộ lui đi, không ngờ Đoan Yến bên người hoảng sợ, sống chết lôi kéo tay của ta. Tay ta vốn đang bị thương, lập tức bị hắn làm cho mồ hôi lạnh ứa ra, dưới chân đạp sai bộ pháp, liền bị một tướng sĩ gỗ cầm trường kích đâm vào hông, đau đớn cực độ.
Đoan Yến kinh hãi:“Sư cô nương, ngươi không sao chứ?!”
Ta hai mắt tối sầm, không phải bị đau , mà là bị tức .
Trường kích kia đâm vào da thịt ta, ngươi còn vô tư mà hỏi ta có sao không nữa ư….. Thật sự quá muộn!
Ta cảm thấy thân thể bị mũi nhọn của trường kích kia cắm vào, khí lực để nói cũng không nổi, đành âm thầm rủa tổ tông mười tám đời của gã Đoan Yến này chục lần,một bên lại cắn răng cầm trường kích rút ra. Da thịt cũng theo mũi nhọn đó ra ngoài.
Lập tức ta cầm trường kích phát lực mạnh, mũi nhọn của trường kích cắm ngay ngực tướng sĩ rối gỗ, lập tức đem hắn lảo đảo. Được đà, ta đem trường kích lao đến giữa, đảo qua khiến cho vài tên tướng sĩ rối gỗ rơi rụng trên mặt đất.
Đoan Yến xem ngây người, ủng hộ nói:“Hảo thân thủ!”
Ta trừng hắn liếc mắt một cái, thở gấp nói:“Ngậm…… Miệng, Chúng…… còn…… chưa có chết đâu.”
Quả nhiên mấy tên tướng sĩ kia lại đứng lên, trên người bọc kim chúc áo giáp cứng rắn, căn bản không giống như ta là huyết nhục, chúng nó không biết đau, cũng không biết đổ máu. Nếu ta muốn thắng, chỉ có biện pháp duy nhất là chặt các khớp tay chân, khiến cho bọn hắn không thể hoạt động mới được.
Ta hiện tại không biết trên người mình có bao nhiêu vết thương, to nhỏ, nông sâu, thêm một vết chỗ mũi kích nhọn vừa rồi, thật sự là cũng không tính là nhiều, mà thiếu nó cũng không tính là ít.
Trước mắt Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh không ở đây, Đoan Yến lại là một gã “trói gà không chặt”, ta lại còn phải bảo vệ hắn, không biết có bao nhiêu tuyệt vọng. Nghĩ đến, lại cắn răng cầm trường kích nghênh chiến.
Ta gạt đi suy nghĩ đám trước mắt là rối gỗi, xem chúng như địch quân tướng sĩ trên chiến trường. Ta tưởng tượng chính mình cũng phủ thêm chiến giáp, đang cùng quân địch hai bên chém giết, nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy một loại hào khí không sợ chết bừng lên trong lòng.
Rối gỗ kia tuy rằng quanh thân được giáp bao bị. Nhưng nhìn kĩ , phát hiện dưới cổ họ chỉ là một thanh gỗ rất nhỏ tiếp nối, khuỷu tay cùng đầu gối cũng không có giáp phiến bao bọc, chỉ bao một tầng vải vóc. Ta không khỏi mừng thầm, trường kích cứ thế đâm vào cổ cùng các khớp chân tay. Mấy thứ này rốt cuộc cũng không có đầu óc, ta dùng Di hoa bộ, vật lộn một lát, chúng đã nhanh chóng ngồi phịch xuống không nhúc nhích.
Giải quyết xong mấy tên rối gỗ này, cơ thể ta cũng đến cực hạn, ngay cả đau đớn cũng không còn cảm giác.
Một tay ta chống trường kích, cong lưng há miệng thở dốc. Không khí trong minh điện ngày ngày dày đặc mùi máu. Tiếng khàn khàn tê rống cùng tiếng kêu thảm thiết thoáng chốc liên tiếp, hình như là tiếng giãy dụa trước khi chết của mấy thủ hạ đeo mặt nạ của quỹ Trĩ.
Thậm chí, ta còn nghe được trong hỗn loạn vài thanh âm của Vũ Lâm Hanh. Thanh âm của nàng phi thường khủng hoảng, giống như thấy quỷ, nàng còn không ngừng kêu tên Lạc Thần.
Lòng ta phát lạnh, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy phía trước có một vật hình tròn gì đó hướng ta bay lại. Ta vội vàng né tránh, định thần nhìn, phát hiện đó là một cái đầu người.
Ta cả người tóc gáy dựng thẳng. Đầu người này là của Thanh Tùng Tử!
Đầu của Thanh Tùng tử lăn đến bên chân ta, trên mặt biểu tình vẫn duy trì như trước khi chết là cực hoảng sợ, mắt trợn ngược lên. Ta ẩn ẩn nhìn thấy hắn trong mắt đọng lại đã từng ánh sáng lạnh, chết không nhắm mắt.
Mà đầu của hắn vết chém rất ngọt, máu tươi ứa ra, giống như…. Bị một người một nhát kiếm chém đứt.
“Đạo trưởng….”. Ta ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt mi mắt cho hắn một chút. Chung quy, hắn cũng nhắm được mắt lại.
Ta cả người rét run, ta thật sự không thể tin được có thể một kiếm chém đứt lìa đầu Thanh Tùng Tử. Kẻ đó phải có thân thủ cùng khí lực đáng sợ như thế nào?
Mà ta vừa đứng dậy, liền cảm thấy phía trước một trận âm lãnh gió thổi đến. Đi theo đó là một thân ảnh cao lớn, như muốn xé rách không khí xung quanh.
Người đó trên người mặc kim giáp, trong bóng đêm lóng lánh u lãnh sáng bóng, rất nhanh hướng ta vọt đến. Nhìn rất giống một cột sắt cao lớn, chính là gã tướng quân khổng lồ!
Đầu óc ta trống rỗng, trong tưởng tượng của ta, với hình thế to lớn đó, tốc độ không thể nhanh được, cũng không thể di chuyển được nhiều nơi. Không ngờ gã khổng lồ trước mắt này tốc độ cùng hình thể đều đến cực hạn.
Đây chính là ác quỷ giết người hoàn mỹ nhất, nhất định hắn đã một nhát kiếm chém đứt đầu Thanh Tùng Tử!
Thân thể như vậy thật lớn, tốc độ nhanh như vậy, ta…… Ta nên làm cái gì bây giờ?!
Ta té trên mặt đất, cả người cứng ngắc, động cũng không thể động, chỉ thấy tướng quân khổng lồ cầm thanh kiếm đảo qua. Kiếm khí sát qua bụng ta, nhất thời một cỗ lạnh lẽo u hàn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, ta hoảng hốt cảm thấy cả người muốn đông cứng thành băng.
Ta…. Ta sẽ chết sao?
Đang lúc ta trở nên tuyệt vọng hết sức, liền nghe bên tai “Đinh” một tiếng rất chói tai . Đó là tiếng binh khí chạm vào nhau.
Ta cảm thấy hàn khí trong cự kiếm của gã tướng quân thoáng chốc rút đi, liền miễn cưỡng khởi động thân mình, giương mắt nhìn lên thì đúng là Lạc Thần không biết chạy đến từ khi nào. Nàng rút ra Cự khuyết cùng gã tướng quân khổng lồ giao đấu.
Gã tướng quân ít nhất cũng cao gấp đôi nàng, hai bên đối lập quá lớn. Ta xem mà tim muốn nhảy ra từ cổ họng, chỉ thấy Lạc Thần phi thân nhảy, nhanh nhẹn như vũ yến, chốc lát đã đứng trên giáp vai gã khổng lồ.
Lòng ta quýnh lên, muốn gọi tên nàng, không ngờ yết hầu giống như bị ai bóp lại, nói không nên lời. Mà gã tướng quân khổng lồ lúc nàng như bị nàng kích nổi cơn điên, vươn tay lớn bắt lấy nàng. Nàng dưới chân lấy đà nhảy đến vai bên kia của gã tướng quân khổng lồ.
Lặp đi lặp lại như thế, gã tướng quân khổng lồ không bắt được nàng, càng lúc càng tức giận. Không nghĩ lúc này Quỹ Trĩ đột nhiên cũng đuổi theo. Trên tay nàng là một thanh trường kiếm bộ dáng quỷ dị, chém một nhát vào bên hông tên tướng quân kia, kiếm phong cùng kim giáp của gã tướng quân ma sát, ánh lửa văng khắp nơi.
Tướng quân kia vội vàng lui về thủ, không kiêng dè lạc Thần, vung thanh cự kiếm chém một nhát, nữ nhân kia giống như bị thương, thân mình có chút không ổn, có vẻ cố hết sức đỡ lấy cự kiếm.
Nhưng mà nữ nhân kia dù sao cũng như đánh lạc hướng. Lạc Thần đạp trên vai gã khổng lồ, trong tay Cự khuyết lật nghiêng, trong nháy mắt nhảy lên, thủ hạ phát lực, nhắm ngay cánh tay bên trái của gã tướng quân khổng lồ, một kiếm chém đứt.
Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” chói tai truyền đến, cùng với tiếng tê rống khàn khàn phát ra trong cổ họng gã khổng lồ. Cánh tay bị Lạc Thần chém đứt, một đường lăn đến trước mặt ta.
Ta vừa thấy, trong lòng lập tức lộp bộp một chút, bàn tay khổng lồ kia trên mặt cắt không có đổ máu!
Đứt tay bên trong lộ ra một ít loại màu sắc gì đó, hình như bên trong còn bỏ thêm một chút quỷ dị vật. Mà mặt cắt rõ ràng có thể thấy vân gỗ, tướng quân khổng lồ…. hóa ra cũng làm bằng gỗ.
Điều này sao có thể!
Rõ ràng tướng quân khổng lồ cùng với đám rối gỗ tướng sĩ cứng ngắc kia là hoàn toàn bất đồng. Thân thể linh hoạt, hơn nữa ta lúc trước ẩn ẩn còn cảm thấy bên trong tướng quân khỏng lồ này có linh hồn, rõ ràng là cái vật còn sống a.
Chẳng lẽ tướng quân khổng lồ này lại được chế tác tinh tế đến vậy?…. Có kĩ thuật mô phỏng cao đến vậy sao?
Chính là không đợi ta kinh ngạc bao lâu, tên khổng lồ kia đã muốn hoàn toàn cuồng bạo, đem cự kiếm chém lung tung, hàn khí từ thanh kiếm cũng bừa bãi phát ra, ta chỉ cảm thấy thân thể như muốn nứt vỡ. Lạc Thần phi xuống đất, liền nhanh hướng ta chạy tới, mà bên kia tướng quân khổng lồ đang bị Quỹ Trĩ kiềm chế, tạm thời còn không rảnh chú ý tới chúng ta.
Lạc Thần ôm lấy ta liền hướng một bên trốn đi, lập tức đem ta ở mặt sau điện tường thả xuống.
Ta dựa vào nàng quá gần, bây giờ mới thấy rõ bộ dáng của nàng. Lúc này trên người nàng đẫm máu, trong hôn ám nhìn ra thân áo trắng đã biến thành đỏ sậm, nhan sắc ám trầm như hòa tan vào không gian u ám.
Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới, cường đại như nàng, thế nhưng lại bị thương nặng như vậy, lập tức như phát điên ôm lấy khuôn mặt nàng, run run nói:“Ngươi…… Ngươi……”
Âm thanh của nàng phá lệ mệt mỏi, giọng nói khàn khàn cất lên trong cổ họng: “Ta không sao. Cứ…ở đây đừng nhúc nhích, ta rất nhanh sẽ trở lại tìm ngươi……”
Ta rất nhanh sẽ trở lại tìm ngươi.
Lòng ta tràn ra một loại cảm giác khác thường, giống như thật lâu trước kia nàng cũng từng nói với ta lời này.
Nhưng là nàng rốt cuộc không trở về.
Kỳ quái, ta như thế nào sẽ có ý nghĩ như vậy……
Không biết tại sao, ta cảm thấy rất sợ hãi, dùng hết khí lực toàn thân, cắn răng giữ chặt lấy nàng rồi bật khóc :“Không cần…… Không cần đi……”
Nàng chua chát nói: “Một mình Quỹ Trĩ không thắng được thứ kia, nó quá mạnh…. Quá mạnh…….Ta không đi, mọi người sẽ chết……”
Mi mắt ta rất nặng, giống như không muốn mở ra, thần trí trong người đều như bị hút ra. Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi , trải qua thời gian dài lặp lại giày vò, toàn thân miệng vết thương giống như sát muối, đau đến mức cơ hồ muốn ngất xỉu đi.
Ta từ từ nhắm hai mắt, cầm lấy tay nàng, nỉ non nói:“Ngươi…… Chớ đi…… Ly khai ta…… Ngươi đi rồi…… Sẽ không trở về được……”
“Được được…… Ta không đi…… Thanh Y, ngươi quá mệt mỏi , trước tựa vào nơi này ngủ một hồi, ngươi ngủ một giấc tỉnh lại , sẽ thấy ta.”
Thanh âm của nàng cực kì ôn nhu, giống như thôi miên, chậm rãi vang bên tai ta. Ta suy nghĩ mê man, ý thức dần dần tan rã, cuối cùng ta chỉ nghe thấy ta nói với nàng: “Đừng đi.”
Sau đó, ta liền không nghe thấy bất kì thanh âm gì.
=======================
Tiếng nói từ phương xa vang đến, cả minh điện đột nhiên im lặng, tất cả mọi người đều sững lại.
Không gian như trống vắng, giờ khắc này thậm chí ta còn cảm thấy không khí đều như ngưng đọng lại.
Tầm nhìn không rõ, bởi vì nơi xa kia là một đoàn tối đen như mực nước, chỉ có thể nghe tiếng bước chân hữu lực mà đoán cánh cửa thanh đồng cự môn đang bị ai đó chặn lại. Nhưng không, thứ kia khẳng định không phải là “ai” mà hẳn là một thứ đáng sợ khác.
Cự môn là đường ra duy nhất , chúng ta lúc này cư nhiên là bị vây hãm, tiến không được, lùi không xong. Hiện tại số lượng của đối phương là bao nhiêu? Hàng trăm, hàng ngàn…hay hàng vạn?
Ta cả người bởi vì cực sợ hãi mà không dám tưởng tượng tiếp.
Đoan Yến, Hoa Tích Nhan lúc này đều chạy đến bên cạnh. Chúng ta năm người đứng ở gần quan tài, Đoan Yến cổ họng khẽ run lắp bắp hỏi:“…… Làm sao bây giờ? Cửa này bị làm sao?…… Chúng ta phải hay không sẽ chết……?”
Đoan Yến hỏi xong, vẫn như cũ là mảnh không gian tĩnh mịch, không ai trả lời hắn. Cổ họng ta lúc này cũng giống như cứng lại, ngay cả hít thở cũng không thông , căn bản nói không ra lời.
Lúc này Vũ Lâm hanh đột nhiên : “ Xoát” một tiếng, rút Phi kiếm bên hông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi một cái đại lão gia gì chứ! Con người ai chẳng phải chết, làm gì có ai trốn được! Để xem lão thiên gia hôm nay có thể đem cái mạng bản cô nương lấy đi không!
Mà Vũ Lâm Hanh vừa dứt lời, lại có một tiếng kèn vang lên ở chỗ cửa đồng lớn. Ta biết đây là loại kèn chiến trường, nếu âm thanh vang lên chính là thời khắc tất cả các tướng sĩ anh dũng cùng nhau giết địch.
Đoàn quân hô một cái, sau đó sẽ là một hồi lớn giết chóc.
Trong mờ ảo, ta nghe được cách đó không xa Quỹ Trĩ lạnh như băng hô một tiếng: “Toàn thể nghe lệnh, động thủ!”
Thanh âm của nàng uy nghiêm , mang theo một cỗ ngạo khí, căn bản làm người ta không thể kháng cự. Minh điện lập tức trở nên rối loạn, tiếp đó là tầng tầng lớp lớp tiếng bước chân vang lên. Ta cảm thấy nữ nhân kia đem đến một đám người cực lớn đang hướng ra, mà mặt sau cửa cũng đồng dạng là một dám người hung mãnh như thủy triều đối lại.
Nữ nhân kia thật là một nhân vật lợi hại, tình huống này còn có thể bình tĩnh sai thủ hạ nghênh chiến đánh bừa, quả thực so với quỷ thần còn đáng sợ. Nhưng mà nghĩ lại, hiện giờ nếu không chống cự lại, quả thật cũng cũng không còn biện pháp nào khác.
Lúc trước nghe Đoan Yến kể, nữ nhân kia mang đến chừng hơn ba trăm người, trên đường tuy rằng tổn hại một ít, nhưng số người còn lại cũng là rất nhiều. Nhưng mà theo tiếng vọng từ mặt sau cửa đồng cự môn, có thể phán đoán quân địch so với thủ hạ của nàng vẫn là đông hơn vài lần.
Bốn phía tầm nhìn không rõ, ta chỉ có thể nghe được tiếng vang hỗn loạn từ đằng xa, càng không khỏi lo lắng trong lòng. Lúc này Lạc Thần đem Cự khuyết ra, để tại bên người, đối với ta kiên quyết nói:“Thanh Y, ngươi trên người bị thương quá nặng, không cần tới gần cửa bên kia, cùng Đoan Yến ra phía sau quan tài tránh đi.”
Nàng xong, không để ta cự tuyệt, liền nhoáng một cái giống mũi tên lao đi , biến mất trong mảnh hôn ám. Lập tức Vũ Lâm Hanh cũng quát to một tiếng:“Uy, ma quỷ ngươi đừng bỏ ta, ta đi theo ngươi!” Nói xong cũng rút kiếm đuổi theo.
Các nàng hai người lập tức dung vào đám hỗn loạn kia, rồi cũng không thấy bóng dáng.
Thời khắc nguy hiểm thể này, ta trong lòng cũng như bị lửa thiêu đốt, cũng muốn xông lên, nhưng lại bị Đoan Yến cùng Hoa Tích Nhan bên cạnh kéo lại.
Ta bị bọn họ kéo lại, tác động đến miệng vết thương, không khỏi lại phun ra một búng máu.
Hoa Tích Nhan lập tức giữ chặt ta lại, hòa nhã nói:“Sư Sư, đừng nhúc nhích, ta đến giúp ngươi trị thương.”
Đoan Yến cũng co rúm lại nói:“Sư Sư cô nương đừng đi, ngươi xem ngươi đi cũng không nổi, còn định xem náo nhiệt gì . Thừa dịp chỗ này chưa có tên nào mò đến, chúng ta trốn ở đây.”
Ta trong cổ họng tràn lên một búng máu, cũng không nói ra lời, trái tim như bị treo lên không trung, miễn cưỡng đành giương mắt sang phía cự môn, nhưng vì ánh sáng quá mờ, ta căn bản xem không thấy.
Chỉ có thể nghe thấy bên kia tiếng từng trận chém giết, đúng là thủ hạ của Quỹ Trĩ đang cùng đám này nọ kia tranh đấu. Bên tai là tiếng hô trầm thấp của nam nhân, còn có tiếc ma sát va chạm của binh khí, áo giáp. Toàn bộ minh điện giờ trở thành một bãi chiến trường đầm đìa máu.
Hoa Tích Nhan quỳ gối trước mặt ta, điểm mấy chỗ huyệt vị trên người ta để cầm máu, rồi lại nhanh nhẹn giúp ta băng bó miệng vết thương. Mồ hôi lạnh của ta ứa ra, tầm mắt lướt qua bả vai nàng, không biết khi nào xuất hiện một cái thân ảnh cao gầy cách đó không xa.
Thân ảnh kia gầy đến đáng sợ, trên tay nắm một cây trường thương, lạnh lùng nhìn chúng ta. Ta muốn dựng tóc gáy, đây cư nhiên là rối gỗ tướng sĩ lúc trước!
“Cẩn thận!” Ta kêu to, Hoa Tích Nhan nghe được của ta quát to, lập tức liền nhảy dựng lên. Chỉ thấy ngân châm trong tay nàng lóe lên rồi bắn nhanh ra, tướng sĩ bằng gỗ kia thân thể quơ quơ, không biết có phải hay không bị Hoa Tích Nhan hủy các khớp nối, thoáng chốc liền uể oải trên mặt đất.
Ta nhìn mà ngẩn người. Ta biết những người y thuật cao siêu tinh thông huyệt đạo, nhưng giới hạn là người sống, theo lý mà nói không thể dùng với những vật chết, không thể tượng được Hoa Tích Nhan lại cao thâm như vậy, có thể chuẩn xác đem thứ kia nhanh chóng hóa giải.
“Hừ, tự nhiên lại tới đây nhanh như vậy”. Hoa Tích Nhan sờ sờ giáp bao bên hông, nhíu mày nói: “Ngân châm của ta cũng dùng hết rồi.”
Đoan Yến vẻ mặt cầu xin nói: “Tích Nhan cô nương, sáng không hết, tối không hết, như thế nào giờ lại hết!”
Hắn vừa dứt lời, phương xa u ám lại thưa thớt rơi xuống đất vài cái bóng dáng, nhưng cụ thể bộ dáng thế nào thì không phân biệt rõ.
Hoa Tích Nhan nói:“Các ngươi nhanh nấp ở phía sau quan tài!”.Tiếng chuông bên hông nàng linh động, liền hướng tới mấy cái bóng dáng kia vọt đến , trong u ám cũng nhanh chóng trở nên không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng chuông trên người mà đoán xem nàng có ở gần đó hay không.
Bên này Đoan Yến vội vàng đỡ ta dậy, hướng bên phải quan tài bên kia đi tới. Ta cước bộ lảo đảo đi được vài bước, chợt nghe Đoan Yến đột nhiên kêu to:“Sư Sư cô nương, lại tới nữa! Lại tới nữa!”
Ta cắn răng chịu đựng đau đớn nhìn lên, lại thấy trong mảnh hôn ám có mấy cái bóng dáng hướng lại, trên tay cầm vũ khí rất dài. Rốt cuộc ta cũng nhìn được rõ, vũ khí kia cư nhiên là trường kích.
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, mấy cây trường kích hạ xuống một hàng dài , thoáng chốc nhất tề hướng ta cùng Đoan Yến đâm tới.
Ta thấy thế không ổn, lập tức dùng Di hoa bộ lui đi, không ngờ Đoan Yến bên người hoảng sợ, sống chết lôi kéo tay của ta. Tay ta vốn đang bị thương, lập tức bị hắn làm cho mồ hôi lạnh ứa ra, dưới chân đạp sai bộ pháp, liền bị một tướng sĩ gỗ cầm trường kích đâm vào hông, đau đớn cực độ.
Đoan Yến kinh hãi:“Sư cô nương, ngươi không sao chứ?!”
Ta hai mắt tối sầm, không phải bị đau , mà là bị tức .
Trường kích kia đâm vào da thịt ta, ngươi còn vô tư mà hỏi ta có sao không nữa ư….. Thật sự quá muộn!
Ta cảm thấy thân thể bị mũi nhọn của trường kích kia cắm vào, khí lực để nói cũng không nổi, đành âm thầm rủa tổ tông mười tám đời của gã Đoan Yến này chục lần,một bên lại cắn răng cầm trường kích rút ra. Da thịt cũng theo mũi nhọn đó ra ngoài.
Lập tức ta cầm trường kích phát lực mạnh, mũi nhọn của trường kích cắm ngay ngực tướng sĩ rối gỗ, lập tức đem hắn lảo đảo. Được đà, ta đem trường kích lao đến giữa, đảo qua khiến cho vài tên tướng sĩ rối gỗ rơi rụng trên mặt đất.
Đoan Yến xem ngây người, ủng hộ nói:“Hảo thân thủ!”
Ta trừng hắn liếc mắt một cái, thở gấp nói:“Ngậm…… Miệng, Chúng…… còn…… chưa có chết đâu.”
Quả nhiên mấy tên tướng sĩ kia lại đứng lên, trên người bọc kim chúc áo giáp cứng rắn, căn bản không giống như ta là huyết nhục, chúng nó không biết đau, cũng không biết đổ máu. Nếu ta muốn thắng, chỉ có biện pháp duy nhất là chặt các khớp tay chân, khiến cho bọn hắn không thể hoạt động mới được.
Ta hiện tại không biết trên người mình có bao nhiêu vết thương, to nhỏ, nông sâu, thêm một vết chỗ mũi kích nhọn vừa rồi, thật sự là cũng không tính là nhiều, mà thiếu nó cũng không tính là ít.
Trước mắt Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh không ở đây, Đoan Yến lại là một gã “trói gà không chặt”, ta lại còn phải bảo vệ hắn, không biết có bao nhiêu tuyệt vọng. Nghĩ đến, lại cắn răng cầm trường kích nghênh chiến.
Ta gạt đi suy nghĩ đám trước mắt là rối gỗi, xem chúng như địch quân tướng sĩ trên chiến trường. Ta tưởng tượng chính mình cũng phủ thêm chiến giáp, đang cùng quân địch hai bên chém giết, nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy một loại hào khí không sợ chết bừng lên trong lòng.
Rối gỗ kia tuy rằng quanh thân được giáp bao bị. Nhưng nhìn kĩ , phát hiện dưới cổ họ chỉ là một thanh gỗ rất nhỏ tiếp nối, khuỷu tay cùng đầu gối cũng không có giáp phiến bao bọc, chỉ bao một tầng vải vóc. Ta không khỏi mừng thầm, trường kích cứ thế đâm vào cổ cùng các khớp chân tay. Mấy thứ này rốt cuộc cũng không có đầu óc, ta dùng Di hoa bộ, vật lộn một lát, chúng đã nhanh chóng ngồi phịch xuống không nhúc nhích.
Giải quyết xong mấy tên rối gỗ này, cơ thể ta cũng đến cực hạn, ngay cả đau đớn cũng không còn cảm giác.
Một tay ta chống trường kích, cong lưng há miệng thở dốc. Không khí trong minh điện ngày ngày dày đặc mùi máu. Tiếng khàn khàn tê rống cùng tiếng kêu thảm thiết thoáng chốc liên tiếp, hình như là tiếng giãy dụa trước khi chết của mấy thủ hạ đeo mặt nạ của quỹ Trĩ.
Thậm chí, ta còn nghe được trong hỗn loạn vài thanh âm của Vũ Lâm Hanh. Thanh âm của nàng phi thường khủng hoảng, giống như thấy quỷ, nàng còn không ngừng kêu tên Lạc Thần.
Lòng ta phát lạnh, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy phía trước có một vật hình tròn gì đó hướng ta bay lại. Ta vội vàng né tránh, định thần nhìn, phát hiện đó là một cái đầu người.
Ta cả người tóc gáy dựng thẳng. Đầu người này là của Thanh Tùng Tử!
Đầu của Thanh Tùng tử lăn đến bên chân ta, trên mặt biểu tình vẫn duy trì như trước khi chết là cực hoảng sợ, mắt trợn ngược lên. Ta ẩn ẩn nhìn thấy hắn trong mắt đọng lại đã từng ánh sáng lạnh, chết không nhắm mắt.
Mà đầu của hắn vết chém rất ngọt, máu tươi ứa ra, giống như…. Bị một người một nhát kiếm chém đứt.
“Đạo trưởng….”. Ta ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt mi mắt cho hắn một chút. Chung quy, hắn cũng nhắm được mắt lại.
Ta cả người rét run, ta thật sự không thể tin được có thể một kiếm chém đứt lìa đầu Thanh Tùng Tử. Kẻ đó phải có thân thủ cùng khí lực đáng sợ như thế nào?
Mà ta vừa đứng dậy, liền cảm thấy phía trước một trận âm lãnh gió thổi đến. Đi theo đó là một thân ảnh cao lớn, như muốn xé rách không khí xung quanh.
Người đó trên người mặc kim giáp, trong bóng đêm lóng lánh u lãnh sáng bóng, rất nhanh hướng ta vọt đến. Nhìn rất giống một cột sắt cao lớn, chính là gã tướng quân khổng lồ!
Đầu óc ta trống rỗng, trong tưởng tượng của ta, với hình thế to lớn đó, tốc độ không thể nhanh được, cũng không thể di chuyển được nhiều nơi. Không ngờ gã khổng lồ trước mắt này tốc độ cùng hình thể đều đến cực hạn.
Đây chính là ác quỷ giết người hoàn mỹ nhất, nhất định hắn đã một nhát kiếm chém đứt đầu Thanh Tùng Tử!
Thân thể như vậy thật lớn, tốc độ nhanh như vậy, ta…… Ta nên làm cái gì bây giờ?!
Ta té trên mặt đất, cả người cứng ngắc, động cũng không thể động, chỉ thấy tướng quân khổng lồ cầm thanh kiếm đảo qua. Kiếm khí sát qua bụng ta, nhất thời một cỗ lạnh lẽo u hàn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, ta hoảng hốt cảm thấy cả người muốn đông cứng thành băng.
Ta…. Ta sẽ chết sao?
Đang lúc ta trở nên tuyệt vọng hết sức, liền nghe bên tai “Đinh” một tiếng rất chói tai . Đó là tiếng binh khí chạm vào nhau.
Ta cảm thấy hàn khí trong cự kiếm của gã tướng quân thoáng chốc rút đi, liền miễn cưỡng khởi động thân mình, giương mắt nhìn lên thì đúng là Lạc Thần không biết chạy đến từ khi nào. Nàng rút ra Cự khuyết cùng gã tướng quân khổng lồ giao đấu.
Gã tướng quân ít nhất cũng cao gấp đôi nàng, hai bên đối lập quá lớn. Ta xem mà tim muốn nhảy ra từ cổ họng, chỉ thấy Lạc Thần phi thân nhảy, nhanh nhẹn như vũ yến, chốc lát đã đứng trên giáp vai gã khổng lồ.
Lòng ta quýnh lên, muốn gọi tên nàng, không ngờ yết hầu giống như bị ai bóp lại, nói không nên lời. Mà gã tướng quân khổng lồ lúc nàng như bị nàng kích nổi cơn điên, vươn tay lớn bắt lấy nàng. Nàng dưới chân lấy đà nhảy đến vai bên kia của gã tướng quân khổng lồ.
Lặp đi lặp lại như thế, gã tướng quân khổng lồ không bắt được nàng, càng lúc càng tức giận. Không nghĩ lúc này Quỹ Trĩ đột nhiên cũng đuổi theo. Trên tay nàng là một thanh trường kiếm bộ dáng quỷ dị, chém một nhát vào bên hông tên tướng quân kia, kiếm phong cùng kim giáp của gã tướng quân ma sát, ánh lửa văng khắp nơi.
Tướng quân kia vội vàng lui về thủ, không kiêng dè lạc Thần, vung thanh cự kiếm chém một nhát, nữ nhân kia giống như bị thương, thân mình có chút không ổn, có vẻ cố hết sức đỡ lấy cự kiếm.
Nhưng mà nữ nhân kia dù sao cũng như đánh lạc hướng. Lạc Thần đạp trên vai gã khổng lồ, trong tay Cự khuyết lật nghiêng, trong nháy mắt nhảy lên, thủ hạ phát lực, nhắm ngay cánh tay bên trái của gã tướng quân khổng lồ, một kiếm chém đứt.
Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” chói tai truyền đến, cùng với tiếng tê rống khàn khàn phát ra trong cổ họng gã khổng lồ. Cánh tay bị Lạc Thần chém đứt, một đường lăn đến trước mặt ta.
Ta vừa thấy, trong lòng lập tức lộp bộp một chút, bàn tay khổng lồ kia trên mặt cắt không có đổ máu!
Đứt tay bên trong lộ ra một ít loại màu sắc gì đó, hình như bên trong còn bỏ thêm một chút quỷ dị vật. Mà mặt cắt rõ ràng có thể thấy vân gỗ, tướng quân khổng lồ…. hóa ra cũng làm bằng gỗ.
Điều này sao có thể!
Rõ ràng tướng quân khổng lồ cùng với đám rối gỗ tướng sĩ cứng ngắc kia là hoàn toàn bất đồng. Thân thể linh hoạt, hơn nữa ta lúc trước ẩn ẩn còn cảm thấy bên trong tướng quân khỏng lồ này có linh hồn, rõ ràng là cái vật còn sống a.
Chẳng lẽ tướng quân khổng lồ này lại được chế tác tinh tế đến vậy?…. Có kĩ thuật mô phỏng cao đến vậy sao?
Chính là không đợi ta kinh ngạc bao lâu, tên khổng lồ kia đã muốn hoàn toàn cuồng bạo, đem cự kiếm chém lung tung, hàn khí từ thanh kiếm cũng bừa bãi phát ra, ta chỉ cảm thấy thân thể như muốn nứt vỡ. Lạc Thần phi xuống đất, liền nhanh hướng ta chạy tới, mà bên kia tướng quân khổng lồ đang bị Quỹ Trĩ kiềm chế, tạm thời còn không rảnh chú ý tới chúng ta.
Lạc Thần ôm lấy ta liền hướng một bên trốn đi, lập tức đem ta ở mặt sau điện tường thả xuống.
Ta dựa vào nàng quá gần, bây giờ mới thấy rõ bộ dáng của nàng. Lúc này trên người nàng đẫm máu, trong hôn ám nhìn ra thân áo trắng đã biến thành đỏ sậm, nhan sắc ám trầm như hòa tan vào không gian u ám.
Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới, cường đại như nàng, thế nhưng lại bị thương nặng như vậy, lập tức như phát điên ôm lấy khuôn mặt nàng, run run nói:“Ngươi…… Ngươi……”
Âm thanh của nàng phá lệ mệt mỏi, giọng nói khàn khàn cất lên trong cổ họng: “Ta không sao. Cứ…ở đây đừng nhúc nhích, ta rất nhanh sẽ trở lại tìm ngươi……”
Ta rất nhanh sẽ trở lại tìm ngươi.
Lòng ta tràn ra một loại cảm giác khác thường, giống như thật lâu trước kia nàng cũng từng nói với ta lời này.
Nhưng là nàng rốt cuộc không trở về.
Kỳ quái, ta như thế nào sẽ có ý nghĩ như vậy……
Không biết tại sao, ta cảm thấy rất sợ hãi, dùng hết khí lực toàn thân, cắn răng giữ chặt lấy nàng rồi bật khóc :“Không cần…… Không cần đi……”
Nàng chua chát nói: “Một mình Quỹ Trĩ không thắng được thứ kia, nó quá mạnh…. Quá mạnh…….Ta không đi, mọi người sẽ chết……”
Mi mắt ta rất nặng, giống như không muốn mở ra, thần trí trong người đều như bị hút ra. Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi , trải qua thời gian dài lặp lại giày vò, toàn thân miệng vết thương giống như sát muối, đau đến mức cơ hồ muốn ngất xỉu đi.
Ta từ từ nhắm hai mắt, cầm lấy tay nàng, nỉ non nói:“Ngươi…… Chớ đi…… Ly khai ta…… Ngươi đi rồi…… Sẽ không trở về được……”
“Được được…… Ta không đi…… Thanh Y, ngươi quá mệt mỏi , trước tựa vào nơi này ngủ một hồi, ngươi ngủ một giấc tỉnh lại , sẽ thấy ta.”
Thanh âm của nàng cực kì ôn nhu, giống như thôi miên, chậm rãi vang bên tai ta. Ta suy nghĩ mê man, ý thức dần dần tan rã, cuối cùng ta chỉ nghe thấy ta nói với nàng: “Đừng đi.”
Sau đó, ta liền không nghe thấy bất kì thanh âm gì.
=======================