Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

Chương 112 :

Ngày đăng: 11:22 27/06/20


Không biết đã qua bao lâu, ta mới tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, những vết thương trên người vẫn còn vô cùng đau đớn, mà bên dưới thân thì lại mềm mại và nóng hổi, ta đưa tay sờ một cái, hóa ra là đang được cõng trên lưng một ai đó.
Ta sờ sờ khuôn mặt của người dưới thân, mơ mơ màng màng, theo bản năng liền mở miệng kêu lên: “Lạc Thần.”
Âm thanh của người đang cõng ta có chút run rẩy, hổn hển nói: “Sư Sư, ngươi tỉnh rồi?”
Sư Sư?
Đây là thanh âm của Vũ Lâm Hanh!
Ta vội vàng mở mắt, chỉ thấy mình được Vũ Lâm Hanh cõng trên lưng, đang bước nhanh trong một thông đạo chật hẹp, còn Đoan Yến thì cầm ngọn đèn lưu ly Si Long đi tuốt ở phía trước, ánh lửa mờ mờ chiếu sáng cả một đoạn đường, bên cạnh ta và Vũ Lâm Hanh chính là Hoa Tích Nhan với khuôn mặt tái nhợt.
Ta lập tức ngẩn người, hồi nãy không phải bọn ta đang ở trong minh điện sao, những âm thanh và hình ảnh của cảnh tượng giết chóc vẫn còn xuất hiện trong đầu ta, nhưng bây giờ, bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh, ta hốt hoảng cho rằng bản thân mình đang nằm mơ.
Hoa Tích Nhan nhìn thấu được tâm tư của ta, ôn nhu nói: “Sư Sư đừng sợ, hiện tại chúng ta rất an toàn. Chuyện lúc nãy quá khẩn cấp, may mà Đoan Yến phát hiện ra một cái đường hầm ở phía sau quan tài trong minh điện, có lẽ là của những thợ thủ công đã xây nên lăng mộ này lưu lại để chạy trốn, đi dọc theo đường hầm này, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Đường hầm?
Ta cố gắng chống mí mắt lên, cũng không rảnh suy nghĩ coi tại sao lại xuất hiện một cái đường hầm, sau khi trốn thoát được thì nên có cảm giác vui mừng nhưng một chút cũng không hề có, nhìn qua nhìn lại, cứng đờ hỏi: “Lạc Thần đâu?”
Chung quanh bỗng nhiên rơi vào yên lặng, không có một ai đáp lại lời của ta.
Tim ta đập mạnh, chợt nghe thấy Vũ Lâm Hanh bên dưới hít sâu một hơi, chậm chạp đáp: “Nàng ở phía trước, ma quỷ nàng lúc nào cũng thích xung phong, đang ở phía trước mở đường cho chúng ta đấy.”
Ở phía trước?
Phía trước tối đen như mực, ngọn đèn lưu ly trong tay Đoan Yến không thể nào chiếu sáng xa đến vậy.
“Ngươi gạt ta.” Cả người ta bỗng nhiên run rẩy: “Ngươi gạt ta!”
“Sao ta lại gạt ngươi, Sư Sư, nàng ở phía trước, chúng ta sắp ra ngoài rồi, chờ sau khi ra ngoài thì hãy để họ Hoa kia bắt mạch cho ngươi, ngươi sẽ nhanh chóng khỏe lại, sẽ vui vẻ như trước đây, ba người chúng ta cũng sẽ giống như mọi khi, uống rượu nói chuyện phiếm, xuống mộ đổ đấu, còn phải nói, bao nhiêu là vui sướng. . .” Nàng nói đến đây, thanh âm dần dần nghẹn ngào.
Ta nhanh chóng nắm chặt lấy bả vai của nàng, bắt đầu khóc: “Tại sao ngươi lại gạt ta! Ngươi cho ta là đồ ngốc hay sao!. . . Hay nàng coi ta như đồ ngốc!”
Vũ Lâm Hanh đột nhiên không bước tiếp nữa.
“Ngươi buông ta ra!” Ta giãy giụa trên lưng nàng, đau đớn hét lên: “Các ngươi đều gạt ta! Lạc Thần nàng gạt ta, ngươi cũng thông đồng với nàng gạt ta! Rốt cuộc là lúc nãy ở trong mộ thất nàng đã nói cái gì với ngươi? Nàng hoàn toàn không có ở phía trước! Nàng không theo kịp đúng không?”
Vũ Lâm Hanh không nói một lời nào, chỉ giữ chặt lấy ta, mặc cho ta giãy giụa.
Hoa Tích Nhan và Đoan Yến cũng đi lại để ổn định ta, ta vừa khóc vừa la, giống hệt như một người điên, trái tim đau đến mức tựa như đang nhỏ máu. Cuối cùng, ta cũng nhảy từ trên lưng Vũ Lâm Hanh xuống, vươn tay, rút thanh kiếm màu đỏ bên hông nàng ra, đặt vào cổ mình.
Vẻ mặt của Vũ Lâm Hanh lập tức thay đổi: “Sư Sư, ngươi làm gì vậy!”
“Sư Sư. . .” Sắc mặt Hoa Tích Nhan cũng trắng bệch, nói: “Buông kiếm. . . “
Ta nghiến răng, lạnh lùng nói: “Phía trước chính là lối ra, bây giờ ba người các ngươi lập tức đi ngay cho ta, bằng không. . .”
Vũ Lâm Hanh run rẩy nói: “Ngươi đừng nghĩ đến việc đi tìm nàng, buông kiếm xuống, nàng. . . Nàng chết rồi. Thứ kia rất đáng sợ, nàng sống không được đâu, là nàng bảo ta đưa ngươi đi, ngươi đừng phụ bạc nàng, ngươi quay lại chỉ có chịu chết thôi.”
“Ta muốn đi tìm nàng.” Ta liếc bọn họ một cái, nghiến răng nói: “Ta là một người xui xẻo, những người có liên quan đến ta đều không có kết cục tốt. Yêu nữ, trên thế gian này, cũng không nên làm bằng hữu với người như ta. Cha mẹ ruột của ta hiện giờ cũng không biết là đang ở đâu, có lẽ bọn họ đã sớm chết rồi! Sư Cẩm Niệm mẹ ta cũng chết, Côn Luân cũng tàn phế, suốt cả quãng đường của ta, cuối cùng cũng gặp gỡ được nàng, nếu như nàng. . . “
“Cái đồ ngu này! Nàng đã chết mất rồi! Nàng chết mất rồi ngươi có biết hay không! Là nàng muốn ta đưa ngươi đi!” Vũ Lâm Hanh đột nhiên rống lên với ta, hốc mắt đỏ lên, dùng tay áo lau nước mắt, nói: “Ngươi cho rằng mấy cái thứ kia là cái gì! Thêm mười người như chúng ta cũng không đánh lại! Không phải nàng ở đó kéo dài, chúng ta ai cũng không thoát được rồi!”
“Được, được, ta là đồ ngu. . . Vậy các ngươi còn không đi?!”
Vũ Lâm Hanh giận đến mức giậm chân xuống đất, kiên quyết xoay người sang chỗ khác, lớn tiếng mắng: “Hai người các ngươi là đồ ngu! Là hai người ngu ngốc! Là hai người tồi tệ! Ta không muốn lo cho các ngươi nữa! Nàng đã chết, ngươi còn muốn đi theo tìm cái chết! Vậy hai người các ngươi đều đi chết đi! Đồ tồi tệ! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa! Đừng hòng ta sẽ nhặt xác cho ngươi!”
Nàng gần như sụp đổ, đưa lưng về phía ta mà khóc, từ trước đến giờ, ta chưa từng thấy nàng khóc đến như vậy, nước mắt cũng rơi theo.
“Xin lỗi.” Ta vứt thanh kiếm màu đỏ của nàng xuống đất, trong lòng vô cùng chua xót, xoay người, chạy về phía chỗ sâu bên trong đường hầm.
Ta gần như quên mất những vết thương trên người mình, chỉ một mực chạy dọc theo thông đạo mà tiến về phía trước, trong lúc lảo đảo, đôi mắt lại bị hơi nước làm nhòe đi, ta hạ quyết tâm, cố gắng lau mặt của mình.
Nàng chết mất rồi. . .
Đã chết thì ta cũng phải mang thi thể của nàng quay trở về.
Càng chạy về phía trước, mùi máu tươi trên đường lại càng nồng hơn, ta đánh hỏa chiết tử lên, liền thấy trên mặt đất có rất nhiều thi thể mang mặt nạ Tu La nằm rải rác, có rất nhiều người bị một kiếm đâm xuyên cổ, còn một số người thì bị trường kích đâm thủng ngực mà chết, xung quanh thi thể có lác đác một vài thứ có hình dạng rối gỗ với áo giáp màu đen nhánh.
Xem bộ dạng này là những người của Yên Vân Hải cũng xuống cái đường hầm này, nhưng lại bị những tướng sĩ rối gỗ ở phía sau đuổi tới, lúc đó hai bên đã quyết chiến, cùng nhau đi đến chỗ chết. Nếu lúc đó bọn ta mà không nhanh chân, lại còn bị bọn họ cản trở ở phía sau, thì có lẽ cũng sẽ có kết cục thảm thương như bọn họ, đã sớm chết rồi.
Ta mặc kệ những thứ đó, giơ hỏa chiết tử lên rồi run rẩy đi qua đống thi thể, những thi thể này chồng chất với những con rối gỗ, ta chịu đau, rồi khom người xuống lật từng thi thể lên, có rất nhiều thi thể đã mất hết cả tay và chân, tình trạng lúc chết vô cùng thê thảm.
Trong đầu ta cực kỳ rối loạn, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, ta chỉ là vô ý thức tìm kiếm ở bên trong một đống xác chết vô hồn.
Cả người ta đều run lên, trong lòng không ngừng cầu xin ông trời, đừng để cho ta nhìn thấy bóng dáng của nàng trong đống thi thể này.
Cuối cùng, ta không phát hiện được nàng, nhưng lại nhìn thấy thân thể của tướng quân khổng lồ đó. Người khổng lồ đó lúc này đã gần như tan nát rồi, đầu bị chặt đứt, mặt nạ màu vàng trên mặt cũng đã rơi ra, để lộ cả gương mặt cứng đờ, tựa như là một người thật vậy. Nhưng mà cơ thể của hắn lại làm bằng gỗ, bên trong nhồi một đống thứ mà ta không biết tên, ở ngực còn có một quả tim người, lúc này đã không còn đập nữa rồi.
Rối gỗ mang tim người, rốt cuộc là ai đã chế tạo ra hắn?
Ta không dám tưởng tượng thêm, sau đó, bất thình lình nghe thấy một tiếng ho khan vô cùng yếu ớt, vang lên cách chỗ ta không xa.
Trong lòng ta cực kỳ run rẩy, cổ họng khô khốc, giơ hỏa chiết tử lên nhìn thử, chỉ thấy ở chỗ bức tường bên cạnh đường hầm, một bóng dáng gầy yếu đang tựa vào vách, mỉm cười nhìn ta.
Toàn thân Lạc Thần đang khoác một chiếc áo màu đỏ sậm, giống như đã ở đó rất lâu và đang đợi ta đến vậy.
Hốc mắt ta nóng lên, chỉ đứng trong đống thi thể, yên lặng mà nhìn vào nàng.
Lần đầu tiên trong đời, ta không thích nàng mặc đồ trắng, bởi vì máu của nàng chảy ra đều ngưng tụ ở trên mặt, giống như một lưỡi dao sắc nhọn đang hung hăng chém vào ta vậy.
Những vết máu màu đỏ sẫm xuất hiện ở trên màu trắng, hoàn toàn không có một chỗ nào để ẩn nấp.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, âm thanh vô cùng nhẹ: “Thanh Y.”
Ta đi qua đó, đôi mắt đỏ lên, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra: “Ngươi là đồ lừa đảo.”
Nàng cúi đầu nở một nụ cười, lại ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn. Ta vội vàng đỡ lấy nàng, định kéo nàng đứng dậy, không ngờ nàng khoát tay áo ngăn lại, nói: “Ngốc cô nương, ngươi thật không nghe lời, chạy về đây làm gì?”
“Ta không nghe lời, cũng còn tốt hơn đồ lừa đảo như ngươi. Ngươi bảo rằng ngươi không bao giờ nói dối, sao lại bảo Vũ Lâm Hanh gạt ta?”
“Kiếp này ta cũng chỉ lừa ngươi một lần này, sẽ không có lần nào nữa.”
“Ta mới không tin ngươi, ta cũng không bao giờ tin ngươi nữa.” Ngoài miệng, ta làm bộ như đang tức giận, thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt của nàng, nhìn thấy nàng vẫn còn có thể bình yên mà nói với ta những lời thế này, trong lòng ta rốt cuộc cũng đã dịu đi rất nhiều.
Nàng đột nhiên kề sát mặt về phía ta, chớp chớp hai mắt, dường như có chút không vui: “Ngươi không tin ta, ta sẽ cảm thấy khó chịu.”
Ta thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của nàng tiến đến quá gần, tim không thể không đập bình bịch, sau đó, chợt nghe thấy nàng cúi đầu nỉ non một tiếng: “Hôn ta một cái.”
Ta nhất thời ngây người.
“A, ngươi nhỏ mọn như vậy?” Nàng thở dài, ngây thơ nói: “Quả nhiên là ngươi vẫn còn giận ta.”
“Đâu phải.” Ta lúc này vừa khóc vừa cười, hệt như một người điên, liền lấy tay lau hết nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu, kề sát vào đôi môi lạnh lẽo của nàng,hôn nàng, lập tức có một mùi máu tươi nồng đậm tràn vào trong khoang miệng.
Nàng ngẩng mặt, đưa tay xoa xoa môi của ta, cười nói: “Yêu cầu này của ta thật là quá đáng, nhìn xem, làm dơ môi của ngươi rồi.”
Mặt ta nóng bừng bừng, vội vàng nói: “Chúng ta đi nhanh đi, ngươi bị thương nặng như vậy, đừng nói chuyện nữa.”
“Đừng.” Đôi mắt của nàng sáng lấp lánh như những vì sao, trên gương mặt trắng ngần lại xuất hiện một màu đỏ nhàn nhạt, khiến người ta thần hồn điên đảo, thậm chí còn có một chút giống như đang làm nũng. “Bây giờ ta không muốn đi, chỉ muốn ở đây nói chuyện với ngươi.”
“Nói. . . Nói cái gì?”
“Lần trước, lúc ở Long Câu, ta rơi xuống vực nhưng ngươi đã kéo lại, lúc đó, ta có nói mấy lời với ngươi, nhưng mà ta dùng thần ngữ, ngươi không nghe được, còn nhớ hay không?”
“Ta nhớ, nhớ rất rõ.” Ta vội vàng gật đầu.
“Những lời của ta lúc đó là, không được quên ta lần thứ hai.”
Ta chẳng hiểu gì cả, hỏi nàng: “Lần thứ hai? Lẽ nào ta đã từng quên ngươi sao?”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, dường như đang thở dài, nỉ non nói: “Bởi vì ngươi là một cô nương nhẫn tâm, đã quên ta, lại còn không nhớ được việc đó, quả thật là đả thương trái tim của người khác.”
Ta cảm thấy thần sắc của nàng có chút mơ hồ, cho rằng nàng bị thương quá nặng nên đang nói mê sảng, trong lòng không khỏi co thắt lại, cau mày nói: “Lạc Thần, ngươi đừng nói chuyện nữa, bây giờ ta lập tức đưa ngươi đi, nhóm Vũ Lâm Hanh nhất định đã ra ngoài rồi, chúng ta tìm bọn họ hội hợp, Hoa Tích Nhan y thuật cao siêu, nàng sẽ cứu được ngươi.”
Trong con ngươi của nàng xuất hiện một tia sáng mềm mại, tựa như là ánh trăng vậy, nàng đưa tay ra, sờ sờ khuôn mặt ta, thở dài: “Ngốc cô nương, thật khờ.”
Tim của ta đập rất mạnh, chỉ thấy nàng thản nhiên cười cười với ta.
“Nàng cứu không được ta đâu.”
Dáng vẻ tươi cười khuynh thành đó, đông cứng lại trên khuôn mặt của nàng.
Sau đó, đầu của nàng từ từ gục xuống ngay trước mắt của ta,mái tóc đen nhánh mềm mại nhẹ nhàng rũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt nàng.
Ta cảm thấy trái tim mình gần như ngừng đập trong khoảnh khắc này, đầu óc choáng váng, hồn phách bay đi đâu mất, ngơ ngẩn nhìn về phía nàng.
Lòng của ta mới vừa rồi còn đang bay ở trên mây, bây giờ đã lập tức rơi xuống tận đáy vực sâu, vỡ tan thành từng mảnh. Đặt tay lên bả vai gầy yếu của nàng, nhẹ nhàng gọi tên nàng: “Lạc Thần?”
Nàng hoàn toàn không trả lời ta.
Ta gần như phát điên lên, bắt đầu hét lớn: “Ngươi lại lừa ta đúng không?! Chắc chắn là ngươi đang giả vờ ngủ! Ta đã nói, ta sẽ không bao giờ bị ngươi lừa một lần nào nữa!”
Vẫn là một sự im lặng đến đáng sợ.
“Ngươi tỉnh lại a! Nếu như ngươi không tỉnh, ta sẽ lập tức quên ngươi!”
“. . . “
Vào lúc này, nước mắt ào ạt tuôn ra, ta dùng sức dụi dụi mắt, cắn chặt môi, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Kẻ đại lừa đảo này, thích nhất là lừa ta, ta nhất định sẽ không bị nàng lừa đâu.
Nhất định không.
Ta run rẩy đỡ nàng đứng lên, ôm vào trong lòng, chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, dường như đứng cũng không vững. Còn thân thể của nàng thì lạnh như một tảng băng.
“Ngươi đừng lừa ta, ta biết, Lạc Thần, ngươi chẳng qua chỉ là đang ngủ thôi, đúng không?”
Trong đầu ta vô cùng hỗn loạn, không biết chính mình đang chạy đi đâu, phía trước tối đen như mực, ngay cả hỏa chiết tử ta cũng không đánh lên, chỉ lần mò trong bóng đêm để đi về phía trước.
Cuối củng, ta đang ôm nàng, cũng không biết đã qua bao lâu thì cầm cự không được nữa, liền ngã xuống đất,cơ thể lạnh như băng của nàng nằm yên trong lòng ta, vẫn im lặng như cũ, thật sự giống như là đang ngủ say vậy.
Nàng đang có một giấc mơ như thế nào nhỉ.
Không ai được đánh thức nàng.
Ta chớp chớp mắt, trong không gian tối đen, lại có thể thấy được những cảnh vật xưa cũ nhưng vô cùng sống động.
Những hình ảnh này, ta đã từng nhìn thấy ở đâu vậy?
Chỉ thấy những mảnh hồi ức đó lướt nhanh, xuyên qua những cánh rừng tràn ngập lá vàng, vượt qua những cơn mưa buốt giá ở những thị trấn cổ kính, những mảnh hồi ức đó cứ lướt về phía sau, mãi cho đến một nơi hẻo lánh nào đó, chợt xuất hiện bóng dáng của hai người, một cao một thấp.
Cái người có bóng dáng cao gầy đó toàn thân là áo trắng, bóng lưng uyển chuyển, tựa như một nhánh hoa lan vô cùng cao quý, tay phải của nàng nắm tay một bé gái, đang bước đi chậm rãi bên dưới một cơn mưa phùn.
Dường như nghe thấy âm thanh nhàn nhạt của nữ tử áo trắng đó đang nói chuyện.
Nàng nói.
—– Lại đây, sẽ không bán ngươi đâu.
—–Ta cả đời này, phiêu bạt không nơi nương tựa, ngươi đi theo ta chỉ có chịu khổ mà thôi. Nếu như ngươi cứ khăng khăng đòi đi theo ta như vậy, ta sẽ làm như không thấy ngươi.
—– . . . Mà thôi. . . Tùy ý ngươi, ngươi kiên quyết đi theo, thì cứ theo đi.
—– Nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ lập tức bỏ ngươi lại.
—– Đợi ở đây, đừng cử động, ta sẽ nhanh chóng quay trở lại tìm ngươi.
Rất nhiều đoạn hồi ức ngắn bỗng nhiên xuất hiện trong đầu ta, còn bóng dáng màu trắng của nàng thì cứ chìm nổi trong đó, cuối cùng ở bên dưới một cơn mưa phùn trắng xóa, đã dần dần biến mất.
Ta đột nhiên bỏ cuộc, nằm trên mặt đất, khẽ ôm chặt lấy cái người đang lạnh như băng trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn vào môi của nàng một cái, sau đó, từ từ nhắm hai mắt lại.
Như vậy cũng tốt.
Ta sẽ không bao giờ quên nàng nữa.
——————————————–