Đổ Thạch Sư

Chương 100 : Bị nhận ra

Ngày đăng: 12:28 18/04/20






Câu này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều cảm thấy có lý, đầu năm nay đổ thạch sư trẻ tuổi có thực lực không phải là không có, nhưng mặt Bạch Tử Thạch thật sự là quá non, ở cái tuổi này thăng làm đổ thạch sư học đồ đã khiến người ta kinh ngạc rồi, ai còn dám trông cậy vào tài nghệ cậu ta cao bao nhiêu? Huống chi á thú nhân trẻ tuổi lại có trình độ cao chỉ sợ đã sớm làm ổ trong Á Thành không ra rồi, dù sao đó mới là nơi sinh sản mao liêu, nơi tốt nhất để các đổ thạch sư tôi luyện năng lực bản thân, ai lại đến cái nơi trấn nhỏ xa xôi này chứ?



Hơn phân nửa người xếp hàng ở hàng của Bạch Tử Thạch đều nghĩ như thế, lập tức đội ngũ xếp hàng dài dằng dặc liền đi mất hơn nửa, còn một phần nhỏ thì vì người ở những hàng khác quá nhiều, cho dù xếp hàng cũng chưa chắc đã đợi được đến lượt. Á thú nhân kéo người khác hỏi chuyện cũng cân nhắc đến điểm này. Nhìn hàng ngũ dài dằng dặc bên cạnh, lại nhìn nhìn Bạch Tử Thạch ngồi trên ghế không lộ vẻ ngạc nhiên nào, cắn răng không nhúc nhích, dù chỉ là một học đồ, thì đề nghị của một người khá chuyên nghiệp chẳng phải còn tốt hơn tự mình đoán mò sao?



Kỳ thực Bạch Tử Thạch cũng không để ý đến những người rời đi, nếu tý nữa mình có bị bại lộ thân phận, chắc những người đó sẽ buồn phiền một trận. Mấy phút sau, hoạt động nghĩa vụ xem thạch bắt đầu.



Những á thú nhân chờ đã rất sốt ruột lập tức cầm hoặc ôm hoặc dùng xe đẩy chuyển mao liêu lên chiếc bàn thấp trước mặt đổ thạch sư, thông thường đều hỏi một câu: “Nhã Gia, khối mao liêu ta mua này thế nào a?”



Á thú nhân trước mặt Bạch Tử Thạch cũng không ngoại lệ, khẽ cười một cái, cậu cầm lấy kính phóng đại và cường quang khí để ở bên cạnh: “Đừng vội, ta xem một chút đã.”



Á thú nhân kia đứng buông thõng tay, khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Bạch Tử Thạch, nhìn đến mức khiến người ta dựng hết cả tóc gáy, Bạch Tử Thạch bất đắc dĩ định khuyên hắn thư giãn một tí, nhưng thấy người xung quanh đều có vẻ mặt này thì chỉ đành lờ đi. Lúc làm nghĩa vụ xem thạch, Bạch Tử Thạch cũng không định dựa vào năng lực của mình, chỉ coi như một lần rèn luyện, vậy nên dựa theo từng bước quan sát đổ thạch mà làm.




Một buổi sáng, mười mấy đổ thạch sư xem hơn hai trăm khối mao liêu, tính xông xênh thì đổ trướng cũng chỉ có hai mươi khối, trong đó một nửa là từ chỗ Bạch Tử Thạch chỉ đạo. Thế nên đến buổi chiều, cái hàng rồng rắn lên mây trước mặt cậu làm Bạch sợ hết hồn, bất quá đến khi hết giờ cũng không cần phải xem cho những người dư lại.



Bóp bóp vai, Bạch Tử Thạch ngồi xuống.



Lại một khối mao liêu đưa tới, Bạch Tử Thạch xem xong, ngẩng đầu lễ độ nói ra phán đoán của mình với người sở hữu nó: “Đây là một khối vỏ bạch sa, là điển hình của quặng Địch Á. . .” Giải thích một phen xong, á thú nhân này không nói thứ lỗi cũng không rời đi, chỉ nghi hoặc nhìn Bạch Tử Thạch tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nhìn một lúc, bỗng vỗ tay một cái, chỉ vào cậu hét lớn: “Nhã Gia Bạch Tử Thạch! Ngài là Nhã Gia Bạch Tử Thạch!”



Bạch Tử Thạch lập tức sửng sốt, sau đó cười khổ, còn chưa đầy một tiếng là hết giờ, thế mà bây giờ lại bị người ta nhận ra, cổ họng siêu lớn của người này rất nhiều người đều nghe thấy, hiện giờ đám người đã trở nên rối loạn, mà người này vẫn không hề có tý tự giác nào, kích động nhìn Bạch Tử Thạch cười, “Nếu là Nhã Gia ngài nói, ta tuyệt đối tin tưởng!”



Dorothee luôn chú ý tình trạng phía bên này, thấy đám người có vẻ hơi rối loạn, cũng chạy về phía Bạch Tử Thạch lập tức hành động, thân là hội trưởng công hội Tỉnh Trạch Khẩu, hắn ở đây vẫn rất có uy vọng: “Nhã Gia tới đây để du ngoạn cùng bạn lữ của cậu ấy, ta mời cậu ấy tới đây một ngày, vốn đã rất phiền toái cậu ấy rồi. Hy vọng các vị gắng giữ bình tĩnh, cách thời gian kết thúc nghĩa vụ xem thạch hôm nay còn một giờ, công bằng một chút, mời Nhã Gia tùy ý chọn ra mười người, như vậy được chứ?”



Mọi người nghị luận ầm ĩ, mặc dù đối với phương pháp này có chút tiếc nuối, nhưng nhiều người như thế này quả thực là không chiếu cố được hết. Thế nên lục tục gật đầu, Bạch Tử Thạch cười khổ làm theo. Bây giờ cậu thấy thật may mắn vì internet ở Bác Nhã còn chưa phát triển.