Đổ Thạch Sư

Chương 102 : Khế ước

Ngày đăng: 12:28 18/04/20






Một câu hỏi này thốt ra, Bạch Tử Thạch đầu tiên là kinh sợ, đột nhiên quay đầu sang nhìn Vincent, trong đôi mắt đen của người yêu tràn đầy bao dung và ôn nhu, Bạch Tử Thạch cứ như vậy nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy những điều khó hiểu, Vincent không động, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cũng để cậu tùy ý nhìn như vậy.



Thật lâu sau, Bạch Tử Thạch bỗng thở dài một hơi, như dẹp được một khối đá lớn đè nặng trong lòng vậy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khóe miệng khẽ mỉm cười, cậu gối đầu lên cánh tay Vincent, thoải mái thừa nhận: “Đúng a, chỉ cần chạm vào mao liêu là ta có thể cảm ứng được trong mao liêu có phỉ thúy hay không, thậm chí có thể đoán ra phỉ thúy phẩm chất gì.” Kinh dị chợt lóe lên trong mắt Vincent, sau đó chợt nghe thấy người yêu vừa than thở lại xen lẫn chút ý cười nói: “Nói ra được cảm giác thật là thoải mái hơn.”



Cảm thán xen lẫn trong lời nói làm trong mắt Vincent không kìm được mà dấy lên nồng đậm thương yêu, nhất định là Bạch đã gánh rất nhiều áp lực rồi, loại năng lực này ở Bác Nhã đại lục nếu như bị người khác biết sẽ dẫn đến sóng gió nhường nào, Bạch sẽ bị bao nhiêu người cướp đoạt, chèn ép. Bọn họ tự vấn lòng, nếu ngay từ đầu hắn biết chuyện này, sức hấp dẫn khổng lồ từ năng lực đó e rằng chính bản thân hắn cũng không chịu được.



Nghĩ vậy, Vincent không kìm được nghiêm túc cảnh cáo: “Bạch, chuyện này không được nói với ai khác nữa, ai cũng không được.”



Bạch Tử Thạch rất chấn động, kỳ thực trước lúc cậu nói ra cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Vincent là đệ đệ thành chủ Á Thành. Ở Á Thành, địa vị nhà Karen hoàn toàn tương đương với hoàng gia thời xưa ở Trung Quốc. Huống chi Á Thành đã rơi vào tình trạng như hiện nay, dù hắn đem năng lực của mình nói cho Chrollo, Bạch Tử Thạch cảm thấy mình cũng có thể hiểu được. Đương nhiên, trong lòng cảm thấy thế nào lại là chuyện khác. Thế nhưng bây giờ, phản ứng đầu tiên của Vincent lại là bảo cậu giấu diếm.



Nhận thấy tâm tình cậu chấn động, lần đầu tiên Vincent lộ ra thần sắc hơi sầu muộn: “Ta biết năng lực của ngươi đối với Á Thành hiện giờ mà nói rất hữu dụng, nhưng. . . Bạch, ta không thể, đem năng lực của ngươi nói cho Chrollo ta không làm được. Chrollo từ nhỏ đã bị giáo dục phải lấy Á Thành làm chủ, đó là toàn bộ nhân sinh quan của hắn, gần như hắn làm tất cả mọi chuyện đều đem Á Thành đặt tại vị trí đệ nhất. Ta hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu chuyện này bị a tỷ biết, việc đầu tiên hắn làm chính là đem ngươi đưa vào khu mỏ phỉ thúy, mỗi ngày mỗi ngày bắt ngươi giám định mao liêu, ngay cả cơ hội giả vờ ngươi cũng không có đâu —- không dùng được bất kỳ phương pháp nào —- cho dù ta cầu hắn cũng thế thôi.”



“Bạch, đáp ứng ta, không để bất luận kẻ nào phát giác ra năng lực của ngươi, không để bất luận kẻ nào dùng điểm này để thương tổn ngươi.” Giọng nói của Vincent rất chân thành, Bạch Tử Thạch hiểu rõ băn khoăn của hắn, một bên là Á Thành và Chrollo, bên khác lại là cậu. Hai bên, Vincent đều có trách nhiệm, nếu như hai bên nổi lên mâu thuẫn, vậy thì Vincent đứng giữa nhất định sẽ khó xử cùng thống khổ.



Nâng khuôn mặt người yêu lên, hôn hôn môi hắn, Bạch Tử Thạch mỉm cười: “Từ trước tới nay ta đều không phải người vô tư thiện lương gì. Ta chỉ muốn trong sinh mệnh hữu hạn này có thể yên ổn hưởng thụ cuộc sống, yên ổn cùng ngươi sống chung một chỗ. Ngươi yên tâm, chuyện này trừ ngươi ra sẽ không có bất luận kẻ nào biết.”



“Ừm.” Vincent cười, lại nói tiếp, bạn lữ của mình có năng lực như thế, đối với mình mà nói, thật đúng là một chuyện tốt đến không thể tốt hơn, nhìn khuôn mặt bạn lữ vẫn đầy vẻ ngưng trọng, thú nhân cho Bạch một cái hôn triền miên thật sâu, “Bất quá, bây giờ ta phải gắng bóc lột ngươi mới được. Thăng lên thợ săn cấp 9, cần không ít phỉ thúy đâu!”



Bạch Tử Thạch lườm hắn một cái: “Đừng nói nhảm.” Vincent cười, thân mật dùng mũi cọ cọ đối phương, cuối cùng Bạch Tử Thạch cũng không nhịn được mỉm cười. Bất kể có bao nhiêu lo lắng, cuộc sống vẫn cứ trôi qua từng ngày, không nên vì một chuyện chưa xảy ra mà bỏ lỡ mất phong cảnh quanh mình.



Bạch Tử Thạch thuê một bộ công cụ giải thạch bên ngoài, để chúng trong tiểu viện ở khách sạn đang thuê rồi đem mấy khối mao liêu tìm được giải ra, không thể không nói, tính chất những khối phỉ thúy còn chưa trải qua khai thác này thật sự rất tốt, tổng cộng sáu khối mao liêu, kém nhất là một khối phỉ thúy Thủy Chủng, trong đó cũng có hai khối Thủy Tinh Chủng. Đương nhiên, cũng chỉ là Thủy Tinh Chủng phiêu lục, kém xa loại mãn lục trân quý. Nhưng phỉ thúy giải ra vẫn làm Vincent si mê một hồi, lại nghĩ tới đây là phỉ thúy không có năng lượng, lòng nhất thời tràn ngập tiếc hận, nếu như phỉ thúy tiến hóa có thể tồn tại lâu dài thì tốt biết mấy.




Khoan đã, có phải không đúng lắm không? Lòng thú nhân nhất thời nổi lên một trận nghi ngờ.



“Gả cho ta đi.” Chìa tay ra, Bạch Tử Thạch giơ chiếc nhẫn kia lên, ôn nhu mà mong đợi nhìn Vincent, những lời này cậu sớm đã muốn nói, mặc dù Vincent không hiểu nó có ý gì, còn câu này, “Chúng ta kết khế ước bạn lữ đi.”



Quả nhiên là thế. . . Vincent bất đắc dĩ nhìn người yêu, là cố ý a? Là cố ý a! Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, bất kể vô tình hay hữu ý, người cầu hôn đều là Bạch, đây rõ ràng phải là chuyện của mình chứ?



Song nhìn vẻ mặt cười ranh mãnh của người yêu, tất cả bất đắc dĩ của hắn đều hóa thành sủng nịch thở dài: “Thiệt là. . . đây rõ ràng là lời thoại của ta.”



Ta mặc dù không phải thú nhân, nhưng ta là nam nhân, tất nhiên cũng muốn theo đuổi lão bà, trong lòng Bạch Tử Thạch thầm nhủ, sau đó thúc giục: “Đáp án, đáp án đâu!”



Vincent cúi đầu dùng mũi cọ cọ cậu: “Còn có đáp án thứ hai sao? Tiểu bạn lữ của ta.”



Uy uy uy. . . Tại sao phải thêm một chữ ‘tiểu’? Bạch Tử Thạch rất bất mãn, hậu quả rất nghiêm trọng, chu mỏ cắn một cái lên môi Vincent.



Tiếng vỗ tay rung trời lập tức vang lên, mọi người nhìn đôi tình nhân đứng giữa đại sảnh ôm hôn, bỗng nhiên một loại ấm áp sinh ra từ tận đáy lòng, cảnh tượng này chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta hạnh phúc vô hạn a.



Mười ngón tay giao nhau, hai chiếc nhẫn phỉ thúy xanh biếc tương giao rực rỡ — Mặc cho sinh tử biệt ly, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.



.



Chính văn hoàn.