Đổ Thạch Sư

Chương 103 : Pn1 tân hôn

Ngày đăng: 12:28 18/04/20






Bất kể ở nơi đâu, thì buổi tối ngày kết hôn sẽ phải là đêm động phòng hoa chúc. Chờ bảy năm, cuối cùng cũng triệt để bắt được người ta tất nhiên khỏi phải nói Vincent hưng phấn đến mức nào. Các trưởng bối đều có việc của mình, kết khế ước xong, mỗi người đều rời đi. Ở lại đều là mấy người trẻ tuổi mà Bạch Tử Thạch và Vincent quen biết, hiếm có cơ hội trêu chọc Bác Gia Garcia, tất nhiên sẽ không bỏ qua, đương nhiên đến khi trời vừa mới tối, những người này liền phi thường tự giác ‘bị bắt’ đi hết.



——- Mặc dù hôm nay là ngày tốt các ngươi chính thức kết khế ước, nhưng! Vincent, ngươi có thấy sự tồn tại của chúng ta không hả? Xem thử ánh mắt ngươi nhìn tiểu Bạch nhà người ta xem, hiện lục quang rồi kìa *gào rít*!!!



Thực tế thì, Vincent đúng là không hề quan tâm đến cái đám gây rối nãy giờ kia, tâm hồn hắn đã sớm chạy đến mấy cảnh tràn ngập quyến rũ kích tình của tình yêu nhà mình. Huống chi…



Vincent xoa xoa một bình dược nhỏ để trong túi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mong đợi —-



‘Nghe nói Bác Gia muốn cùng Nhã Gia Bạch Tử Thạch chính thức kết hợp. Xem như lễ vật đi, tặng ngài cái này. Uống xong có thể làm thú hình của ngài thu nhỏ đến mức < bình thường >, có tác dụng trong thời gian hạn định là bốn giờ, ta nghĩ chắc cũng đủ rồi.’ Khóe miệng mật y cười vừa mập mờ lại tràn đầy chúc phúc, ‘Chúc ngài có một đêm vui vẻ.’



Bốn giờ sao. . . tầm mắt Vincent lượn quanh trên người Bạch Tử Thạch, cuối cùng dừng lại trên cặp mông cong của cậu. Đúng lúc đó Bạch Tử Thạch cũng quay lại bắt gặp tầm mắt hắn, tức thì lông tóc suýt dựng đứng hết lên, thật giống như bị một con dã thú để mắt tới, thong thả quyết định nên ăn từ chỗ nào. Còn Vincent nhìn người yêu vì uống chút rượu mà lộ ra cặp mắt đen ngập nước, nhếch lên một nụ cười nguy hiểm mà khiêu gợi, ngón tay thon dài chầm chậm ma sát dọc theo lưng ghế sô pha.



Cái kiểu ám hiệu kín đáo lại tình sắc này làm cho Bạch Tử Thạch nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, lại vừa nhịn không được nổi lên lửa nóng trong đáy lòng, hai người bọn họ ở phương diện này trước nay coi như đều phối hợp ăn ý, ngoại trừ thể lực không bằng, những mặt khác tương đối phù hợp. Thỏa thích say sưa yêu yêu Bạch Tử Thạch cũng rất hưởng thụ.



Ngay khi mặt trời xuống núi, Vincent đứng lên, hàm ý sâu xa nói: “Mặt trời xuống núi rồi a.” Những lời này hiệu quả tương đối mạnh mẽ, ở đây làm gì có ai nghe không hiểu đó là lệnh trục khách? Mặc dù rất muốn càn rỡ đùa giỡn cô dâu chú rể một phen, song, uy thế xây dựng nhiều năm của tên thú nhân nào đó, lãnh khí không phải người bình thường có thể chịu được. Cho nên sau mấy phút, người trong đại sảnh đã đi hết không sót một ai.



Khi cửa chính phát ra tiếng khóa răng rắc, Vincent nhìn Bạch Tử Thạch, trong vòng một giây, đã xông tới —- ôm lấy — đạp cửa —- ném lên giường — cởi quần áo, hoàn thành một chuỗi hành động phức tạp. Lúc Bạch Tử Thạch hoàn hồn, liền phát hiện mình đã toàn thân trần truồng nằm trên ra giường đen tuyền.



Thân thể trắng nõn cùng ra giường đen tuyền tạo thành sự đối lập rõ ràng, tạo ra một cảnh tượng cực kỳ dụ hoặc, nhất là Bạch Tử Thạch uống không ít rượu, dù nồng độ không cao, cũng làm toàn thân cậu hơi phiếm hồng.



Bị nhanh chóng ném lên giường, đầu Bạch Tử Thạch bị làm cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị Vincent giữ chặt, cổ tay bị ***g vào một mảnh vải mềm mại, sau đó chính là tiếng xích lách cách. Môi lưỡi nóng bỏng rơi xuống như cuồng phong bạo vũ, Bạch Tử Thạch gian nan né tránh những nụ hôn của người yêu, ngửa đầu nhìn thấy còng tay trên cổ tay, hai bên là vải chất liệu đặc biệt chế thành, ở giữa là một sợi dây xích buộc ở giữa giường lớn.



Giật giật dây xích, tiếng lách cách lách cách vang lên, Bạch Tử Thạch bất mãn cau mày: “Vincent, đây là cái gì?”



Thú nhân ngẩng đầu lên từ ngực người yêu, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào khóa sắt lạnh băng, mỉm cười: “Ta đã sớm muốn làm thế này, thật đẹp.” Sau đó không đợi Bạch Tử Thạch nói gì, đã lấp kín môi Bạch Tử Thạch, ngậm lấy đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng liếm cắn, hàm hồ nói, “Bạch, chỉ hôm nay thôi được không, chỉ hôm nay thôi. Ngươi biết ta muốn đem ngươi khóa lại đến mức nào mà.”



Bạch Tử Thạch nổi giận, trong con ngươi đen phiếm ánh nước lấp lánh lửa giận, trừng mắt nhìn người yêu, khiến cả người cậu như tràn đầy sức sống cùng lực công kích sắc bén, toàn thân Vincent run lên, cảm giác hưng phấn xông lên từ dưới bụng, cơ hồ mãnh liệt đến mức không thể ngăn chặn.



“Thật là hỏng bét. . .” Hắn tự lẩm bẩm, ánh mắt thế này làm sao người ta nhẫn được, hắn nhanh chóng rút một mảnh vải đen ở bên cạnh ra, Bạch Tử Thạch hoàn toàn đoán được hắn muốn làm gì, bỗng trừng to mắt, “Vincent, ngươi. . .” Nhưng một giây sau cậu không thể nói ra lời nào, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ từ cổ họng dưới bàn tay đang trêu đùa chỗ nhô lên nào đó. Trước mắt đã là một mảnh tối đen, hai mắt bị bịt kín, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng ánh đèn. Đầu lưỡi bị ngậm, nước bọt không kịp nuốt xuống vương trên khóe miệng, lộ ra ánh nước *** mỹ.



Tay kia của thú nhân dọc theo lưng Bạch Tử Thạch khẩn thiết mà tinh tế vuốt ve một hồi, rồi mới lần xuống cặp mông của cậu ra sức vuốt ve đùa bỡn, sau đó là bắp đùi, cẳng chân, thậm chí cả bàn chân mịn màng. Mỗi một chỗ đều bị Vincent cẩn thận chơi đùa qua, giống như đang chăm chú vuốt ve tuyệt thế chân bảo nào đó.



Môi lưỡi tay đều sử dụng, Vincent tận tình tìm tòi dò xét khối thân thể thuộc về hắn này, vũ khí hạng nặng phía dưới đã sớm sẵn sàng chờ phát động, như có như không đỉnh đỉnh tiểu Bạch Bạch. Hai mắt Bạch Tử Thạch đã sớm mơ màng không rõ, trong bóng tối không nhìn thấy gì khiến cho phản xạ toàn thân cậu càng mẫn cảm, cảm giác bàn tay thô ráp của Vincent ma sát trên da thịt, khoái cảm bị vũ khí hạng nặng cứng rắn của đối phương va chạm ma sát với tiểu đông tây đầy sức sống của bản thân, cùng với tiếng nước đối phương liếm mút da thịt mình, đều làm cậu khó kiềm chế mà nóng lên. Loại tư vị thân thể hoàn toàn bị người ta khống chế này lúc đầu cũng không dễ chịu, nhưng dần dần, Bạch Tử Thạch lại cảm thấy một chút tư vị khác, khó nắm bắt động thái của đối phương làm lòng cậu ẩn ẩn có chút kích thích và chờ mong. Có lẽ sâu trong nội tâm mỗi người đều có ẩn tính M (thích ngược đãi), chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi.



Toàn bộ thân thể bị xoay sang chỗ khác, nằm sấp trên giường, thân thể nóng hừng hực trực tiếp phủ lên, hai tay dọc theo xương bả vai ma sát xuống, dọc theo bên sườn trượt xuống, sau đó dừng lại trên thắt lưng tinh tế vuốt ve âu yếm, một tay khác hướng đến phía đằng trước, đầu lưỡi trơn mịn dán lên cần cổ trắng noãn, Bạch Tử Thạch nhịn không được đem mặt vùi vào trong ra giường.



Tiểu đệ đệ của người yêu kích động nằm trong tay Vincent, tay kia thì thử tham dò sờ đến khe mông, Bạch Tử Thạch không kìm được mà phát ra tiếng thở dốc kịch liệt, thân thể kéo căng, sau đó tiết ra trên tay Vincent.



Không sai biệt lắm. . . Vincent nghĩ, do dự một chút, cúi đầu xuống bên tai Bạch Tử Thạch dùng thanh âm khàn khàn nói: “Ta muốn dùng thú hình. . .”



“Cái gì? Không được!” Bạch Tử Thạch kịch liệt thở dốc một tiếng, “Không thể, Vincent!”



Thú nhân dùng đầu lưỡi liếm lỗ tai người yêu, âm sắc cực trầm thấp phiếm chút cầu xin: “Bạch, ta muốn, xin ngươi. . . xin ngươi. . . sẽ không làm ngươi bị thương đâu, thật đó, ta có thuốc.”



Căn bản không chờ Bạch trả lời, Vincent đã ngửa uống hết thuốc biến thành một dã thú màu đen dài khoảng 1m67, một khắc khi bộ lông mềm mại như nhung chạm đến cơ thể Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch liền giãy dụa kịch liệt: “Không được! Vincent, không muốn thú hình!”




Sousa phát hiện mình bắt đầu ghen tỵ, ghen tỵ với đệ đệ ruột của mình! Allan luôn để ý Vincent hơn, đã sớm quên mất lúc mới bắt đầu, người hắn thích nhất là mình! Cuối cùng có một lần, hắn không chịu được bị ghen tỵ trong nội tâm cám dỗ, châm chọc khiêu khích thân đệ đệ của mình một phen. Lúc Allan nhảy ra mắng hắn hai hàng lông mày cũng lộ vẻ tức giận, làm hối hận vừa mới dâng lên trong Sousa bị Allan quậy đến không sót tý gì.



Hắn không chú ý tới trong mắt Allan đầy vẻ không dám tin cùng thương tâm thất vọng. Allan đối với Sousa càng lạnh nhạt hơn, ngược lại càng thân với Vincent hơn. Khát vọng trong nội tâm của Sousa đối với Allan càng ngày càng khó áp chế, hắn càng thích Allan, thì càng khó ức chế ghen tỵ và dục vọng đáng ghê tởm trong nội tâm. Tuần hoàn ác tính, Allan không còn muốn tới gần hắn nữa.



Sousa thay đổi, dần dần bất cần đời, ngũ quan tuấn mỹ bị nhiễm một cỗ tà khí yêu dị, không chỉ á thú nhân, mà rất nhiều thú nhân cũng len lén chú ý hắn, thậm chí trắng trợn thổ lộ. Trên tinh cầu số lượng á thú nhân ít hơn thú nhân nhiều, nên cũng không ít các thú nhân trở thành bạn lữ.



Sousa cười hững hờ, lúc tâm trạng tốt thì cự tuyệt không lưu tình, lúc tâm trạng không tốt thì chả thèm để ý. Mà bất kể hắn làm gì, ánh mắt Allan cũng không ở trên người hắn.



Sousa cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi. Bạn bè cùng khóa mời hắn đi uống rượu, có lẽ là khát vọng nội tâm không áp chế nổi nữa, Sousa kéo Allan từ trong nhà ra ngoài, đặt ở trên cây hôn lên.



Cái loại hôn cuồng bạo mà cấp thiết này cơ hồ muốn nuốt trọn cả Allan vào, tay luồn vào qua vạt áo đối phương, lưu lại trên eo đối phương, rồi hướng về điểm nhô lên trước ngực hắn nắn bóp. Allan sợ hết hồn, sau đó giãy dụa kịch liệt, lúc đó Sousa cũng không thể áp chế hoàn toàn Allan, bị hắn bạo phát đấm một quyền, đẩy ra. Ngã ngồi dưới đất, Sousa cười to, dung nhan yêu dị nét cười tùy ý làm Allan nhìn không chuyển mắt thở hổn hển: “Rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước, muốn dễ dàng bứt ra ư, không dễ thế đâu!”



Allan nhảy dựng lên bỏ chạy, rất xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười của Sousa, nó ngấm thẳng vào đáy lòng người.



Allan bắt đầu trốn tránh Sousa, nhưng, Sousa luôn có cách tìm được hắn, ưu thế lớn hơn hắn vài tuổi lúc này liền lộ ra —— hai tay hắn bị bẻ quặt ra sau lưng, rồi bị đè xuống đất, Sousa chậm rãi vuốt ve mông hắn, khuất nhục như vậy khiến cho toàn bộ khuôn mặt Allan trướng đến đỏ bừng, liều mạng giãy dụa nhưng không làm nên chuyện gì, lỗ tai bị ngậm liếm mút, quần bị kéo ra, Sousa cầm tiểu huynh đệ của hắn tinh tế thưởng thức, nắm giữ giác quan của hắn.



Để thoát khỏi loại tình trạng nghẹn khuất này, Allan bắt đầu liều mạng tu hành. Thiên phú của Sousa kém hơn Allan, nên bị đuổi kịp từng chút từng chút một, hắn cũng không để người kia tùy tiện áp chế rồi làm bậy nữa.



Đối với chuyện Allan dần dần có sức phản kháng, kỳ thực lòng Sousa lại thở phào một hơi, hắn biết rõ cách làm của mình rất ti tiện, nhưng mỗi khi thấy Allan, hắn luôn không đè nén được khát vọng nội tâm, muốn đem hắn ấy ôm vào lòng tùy ý hôn, thậm chí làm chuyện quá phận hơn nữa. Hắn sợ sẽ có một ngày hắn thật sự làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, quả thực cái loại cảm giác bị người khác đuổi theo thế này cũng không tốt.



Sousa cảm thấy mình nên rời đi. Ở chỗ này, hắn không thể tập trung toàn bộ lực chú ý để đề cao bản thân, thực lực, nhất định phải đề cao thực lực của mình! Ngày ra đi Sousa tìm đến Allan, dùng hết bản lĩnh toàn thân chế trụ hắn, nhưng cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng cho hắn một cái ôm thật lâu, sau đó không từ mà biệt.



Rất lâu sau Allan mới biết Sousa đã rời đi, khi đó hắn thở phào một hơi đồng thời nội tâm cũng không khỏi run rẩy, đối với Sousa, Allan cảm thấy mình rất phức tạp, chán ghét hắn. . . cũng không hoàn toàn đúng, quả thật cách làm của Sousa khiến cho người ta rất chán ghét, nhưng mỗi lần thấy trong cặp mắt kia lộ ra giãy dụa thống khổ, điên cuồng vì cầu mà không được, cùng với ánh mắt chuyên chú nhìn mình, cái loại chuyên chú đến mức khiến lòng người rung động đó, Allan cũng có thể cảm thấy mình được Sousa toàn tâm toàn ý yêu thương.



Một khoảng thời gian rất dài sau khi Sousa rời đi Allan tương đối trầm mặc, ngay cả Vincent cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn. Sau khi bị nhiều người thẳng thắn hoặc ám chỉ là ‘Ngươi gần đây có vấn đề’, Allan không thể không thừa nhận, kỳ thực Sousa đã thành công đảo loạn tâm hắn. Khi Vincent hỏi hắn có muốn cùng đi khắp nơi không, Allan đáp ứng không chút do dự.



Bọn họ cũng không tốn nhiều thời gian, tìm được Bạch Tử Thạch cách ngày ước định còn ba năm nữa, trở về Á thành, vẫn không có tin tức gì của Sousa, Allan cũng không rõ trong lòng là cảm thụ gì —— có một chút lo lắng cho hắn.



Bặt vô âm tín, Allan dùng sức nện vào cây một cái, lá cây xào xạc rơi xuống, hắn chán nản thở dài, Sousa đúng là một quỷ đáng ghét! Muốn hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, nhưng bản thân cứ luôn lơ đãng nhớ đến, ngoại trừ động chân động tay ra Sousa đối với hắn rất tốt, thật sự tốt.



Bốn năm, Allan đã quen với hình bóng cái tên thú nhân tuấn mỹ đến yêu dị kia thỉnh thoảng lại lướt qua trong đầu hắn, đến khi người thật sự trở về, hắn cư nhiên lại hoảng hốt, Sousa sao có thể bỏ lỡ cơ hội, chỉ nhớ mong mà không chạm được vào người yêu, trở về tất nhiên là phải khao bản thân mình một phen rồi.



Sấn đến hôn, thỏa thích đem nhớ thương và khao khát tích lũy mấy năm nay trút hết ra. Nếu không phải người khác tới quấy rối, không chừng còn có thể làm đến cuối cùng, ánh mắt Sousa lướt qua người Bạch Tử Thạch, tiếc nuối chép chép miệng.



Con mẹ nó! Lật thuyền trong mương! Sousa đỡ thắt lưng, nằm bẹp trên giường, chỗ phía sau đau làm hắn cắn răng nhíu mày, trên gương mặt tuấn mỹ sinh ra chút suy yếu, Allan trêu chọc *** thú, trúng *** độc thần chí mơ hồ, nên động tác cũng không thể chỉ dùng thô bạo để hình dung. Nhìn khuôn mặt lúng túng của người yêu đứng ở bên giường, trong lòng hắn coi như dễ chịu một chút, trong mắt Allan tâm tình gì cũng có, nhưng không có hối hận và chán ghét…



Có cơ hội! Nợ luôn có mượn có trả thì mượn tiếp cũng không khó đúng không. Sousa cong lên một nụ cười, Allan cư nhiên nhìn đến ngây người.



“Sousa!! Ngươi là tên khốn kiếp! Ban đầu lão tử không nên đáp ứng điều kiện kia của ngươi!!!” Allan bị Sousa lột sạch sẽ, nằm ngửa trên giường một chân bị nâng lên gác lên vai đối phương, tức giận quát, lúc trước nói là trả nợ, thế nào nợ càng ngày càng nhiều!



Sousa nghiêng mặt hôn lên bắp chân Allan, eo hổ đỉnh một cái, vọt vào, không để Allan thích ứng, đã ba ba ba nhanh chóng va đập, âm thanh sảng khoái không ngừng phát ra từ cổ họng, con ngươi đen chăm chú nhìn Allan, trong mắt chứa vô hạn nhu tình: “Allan, ta yêu ngươi.”



Thân thể Allan ngừng một chút, trên mặt hiện ra chút hậm hực, dứt khoát vươn tay ôm cổ đối phương, đầu rướn lên —— Chặn miệng ngươi lại, ai bảo ngươi nói mấy câu đảo loạn lòng người!



Toàn văn hoàn.