Đổ Thạch Sư
Chương 19 : Thủ vọng giả
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
(Người canh gác)
Vấn đề Bạch Tử Thạch hỏi hai người đều có chút ngơ ngác, Vincent lại càng trên dưới đánh giá Bạch Tử Thạch một cái, khó hiểu trong mắt làm cậu nhịn không được sờ sờ mặt mình, có chút không rõ lắm.
“Bạch, ngươi ngay cả điều này cũng không biết sao? Nói đi, ngươi thật sự là người trên đại lục này sao?” Bích Khê cảm giác mình một ngày nay trải qua việc thấy Bạch Tử Thạch cái gì cũng không biết đã rất bình tĩnh rồi, nhưng khi mỗi lần cậu đưa ra một cái vấn đề, Bích Khê mới hiểu được, thật ra sự bình tĩnh của mình còn có thể tiến hóa thêm một tầng.
= =. . . Bạch Tử Thạch toàn thân cứng đờ, sau đó yên lặng quay đầu —- Bích Khê, ngươi đoán đúng rồi, lão tử là khách từ ngoài hành tinh tới.
Được rồi, kỳ thực nếu như mình thật sự lại hỏi tiếp những câu không đầu óc như thế này, không bị người ta cho là ngu ngốc, thì cũng là một dạng đáng thông cảm nào đó. Bạch Tử Thạch đưa tay sờ sờ mũi, nhớ lại các loại phim truyền hình quỷ quái gì đó và tiểu thuyết xuyên việt, sau đó ngẩng đầu, ngẩng lên khuôn mặt nhìn hai người trước mặt, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng mờ mịt, khóe miệng cong xuống hàm chứa chút khổ sở: “Cái kia. . . thật ra. . . Rất nhiều chuyện trước lúc ta bị thương, ta cũng không nhớ rõ lắm. Ta ngay cả nhà ở đâu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ người nơi đó rất ít, mọi người cũng không hay giao lưu trao đổi lắm. . .”
Vincent ngẩn ra, cảm thấy tiểu á thú nhân trước mắt luôn luôn vui vẻ bây giờ lại giống như cởi bỏ lớp áo ôn hòa bên ngoài, đôi vai mảnh khảnh có chút sụp xuống, trong đôi mắt vô cùng đen nhánh y như cực phẩm Mặc Phỉ ánh lên một ít buồn bã và khổ sở, mặc dù nhắc tới chuyện mất trí nhớ làm cho người ta thổn thức này nhưng vẫn cố gắng làm cho mình nhìn qua không hề bi thương, bộ dạng giả vờ kiên cường này tựa như một cái kim thật nhỏ nhẹ nhàng đâm vào lòng hắn một cái, không quá đau, nhưng cứ đâm đâm làm cho người ta không thoải mái. Hơn nữa, nghe những lời này, cuộc sống của Bạch Tử Thạch tựa hồ không hề giống như suy nghĩ của mình, Bích Khê cũng không phải a cha của cậu, cậu còn chịu qua thương tích, có thể tạo thành mất trí nhớ thì thương tích hẳn cũng không nhẹ đi, chuyện gì mà lại để cho một cái á thú nhân đáng lẽ phải được bảo vệ tốt lại bị thương đây? Trước đây cậu rốt cuộc đã trải qua cuộc sống thế nào? Mặc dù cũng không muốn đem thân thế của Bạch Tử Thạch nghĩ thành thê thảm như vậy, nhưng Vincent vẫn nhịn không được cảm thấy, Bạch Tử Thạch trước kia nhất định ăn rất nhiều đau khổ.
Trong lúc nhất thời giống như là nhịn không được, Vincent vươn tay xoa xoa đầu cậu, khi bàn tay to tương đối thô ráp vừa tiếp xúc đến cái đầu tóc đối với Bạch Tử Thạch mà nói đã là nửa năm chưa từng cắt, tóc đã dài qua cả tai, hắn đã bị cái cảm xúc mềm mại, trơn mịn đến bất khả tư nghị này làm rung động. Tại sao có thể mềm mại và trơn mịn như vậy. . . Nắm trong tay giống như nắm một vũng nước vậy, giống như khẽ dùng sức là nó có thể dễ dàng chảy mất khỏi lòng bàn tay. Cảm giác tốt đẹp cùng thoải mái này, làm Vincent để mặc tay của mình đặt ở trên đầu Bạch Tử Thạch một hồi lâu.
Bất quá, cứ như vậy, Bạch Tử Thạch cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không thể phản kháng trực tiếp cũng chỉ có thể ỉu xìu xuống. Dứt khoát nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong ***g ngực của thú nhân, che mặt mình. . . Ngô. . . Cái thú nhân này ***g ngực gõ thật cứng rắn, nhưng thật ra dựa vào cũng không tệ lắm.
Không có Bạch Tử Thạch bước nhỏ và thể lực kém liên lụy, Bích Khê dẫn Vincent đi không tới 20 phút thì đến nhà, Khoa Đặc Đặc hiện giờ đã tan học trở về, Carlo đi ra ngoài săn thú một ngày cũng đã về nhà, Bích Khê từ rất xa đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai cha con.
Đẩy cửa đi vào, Bích Khê bảo Vincent cứ tự nhiên, sau đó rửa tay rồi vào phòng bếp, Bạch Tử Thạch rốt cuộc chiếm được tự do mong muốn, sau đó trừng mắt liếc Vincent, nghĩ đến tính toán ban đầu của mình, cũng nhanh tiến vào phòng bếp: “Bích Khê, ta tới giúp ngươi.”
Vincent cùng Carlo đều bị lưu lại phòng khách mắt to nhìn mắt nhỏ, cũng không biết nói gì, Khoa Đặc Đặc cảm thấy bộ dạng mấy người lớn như vậy thật nhàm chán, cho nên liền chuồn êm như một làn khói, tìm tiểu đồng bạn của cậu chơi.
Carlo xem ra là một người đàn ông rất thật thà, thân cao chừng hai thước năm sáu, nhìn thoáng qua Vincent đang ngồi ngay ngắn ở nhà mình, cảm thấy mình làm chủ nhà thì nên nói gì đó, đưa tay sờ sờ đầu: “Cái kia. . . Ngươi là người canh gác của tiểu tử kia?” (Người canh gác, chính là người yêu và bảo vệ á thú nhân còn vị thành niên.)
Người canh gác? Vincent ngẩn ra, cái tiểu đông tây kia á? Ngô. . . Nếu như là cậu ấy, tựa hồ. . . Cũng không phải là khó tiếp thu lắm. . . Vincent bắt đầu tổng kết thái độ mấy ngày qua mình đối với Bạch Tử Thạch, sau đó hậu tri hậu giác, hắn phát hiện mình đối với Bạch Tử Thạch thật sự là có điểm đặc biệt.
Vincent đang rơi vào trầm tư cũng chưa trả lời là có phải hay không. Carlo phối hợp cười một cái: “Vậy ngươi còn phải đợi a, tiểu tử kia năm nay mới 23 tuổi. . . Lớn lên còn rất khả ái, phỏng chừng chờ lớn lên một chút, người coi trọng cậu ấy sẽ không ít, đến lúc đó thì ngươi sẽ bị thiệt. . .”
Có người đoạt? Ha ha. . . Vincent nhếch nhếch khóe miệng.