Đổ Thạch Sư
Chương 20 : Nhanh lớn lên
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Carlo hiện tại có chút không được tự nhiên, hắn vốn không phải là người am hiểu giao tiếp thế nào, Bích Khê để hắn lưu lại phòng khách chiêu đãi người ta thật sự là có chút quá mức miễn cưỡng người, hơn nữa Vincent cũng không phải là một người có tính cách nhiệt tình, hắn lãnh đạm chỉ dùng mấy từ ‘Ân, a’ để trả lời một cách đơn giản. Dần dần, tươi cười trên mặt Carlo cảm giác có chút chống đỡ không được, nhất là hiện tại…
Nụ cười trên mặt người thanh niên này thật đáng sợ… Carlo khô khan cười theo vài tiếng, đang lúc hắn cố gắng tìm đề tài thì Bạch Tử Thạch bưng một đĩa thức ăn đi ra , trên mặt Carlo lập tức lộ ra nụ cười cảm tạ rất khoa trương: “A, xem ra cơm sắp làm xong .”
Bạch Tử Thạch cẩn thận bưng đĩa đi ra phòng khách, nói thật, đúng là có chút nặng a. Vì trên tinh cầu dụng cụ đựng đồ ăn thay vì nói là đĩa thì chẳng bằng nói là chậu, cái trên tay cậu bưng đường kính gần nửa mét, đó còn là Bích Khê cân nhắc đến thân thể cậu, mới để cậu bưng ra đĩa này. Ăn uống của thú nhân, á thú nhân đối với Bạch Tử Thạch mà nói, đó là tương đối kinh khủng. Khi lần đầu tiên đến phòng bếp, cậu đã bị dọa sợ, không thể nào, tất cả đồ dùng trong nhà bếp nhỏ nhất cũng có đường kính 20cm, theo Bích Khê nói, đấy là cái bát của Khoa Đặc Đặc lúc một tuổi… Thế nên, nhớ tới khi ở bệnh viện cái đĩa kia mà nói đối với cậu cũng khá lớn rồi, tốt xấu gì nó cũng là một cái đĩa phải không?
Từ cửa phòng bếp tới cái bàn ở phòng khách khoảng gần 100 thước, Vincent nhìn Bạch Tử Thạch hai tay cầm bên cạnh cái đĩa, bước nhỏ bước nhỏ hướng bên này đi tới, ánh mắt đen nhánh chuyên chú nhìn chằm chằm vào cái đĩa cùng dưới chân, vẻ mặt như lâm đại địch, giống như trong tay cậu thực ra không phải cái đĩa mà là vật gì đó nguy hiểm. Tuy rằng cậu đi thực vững chắc, nhưng làm cho người ta cảm thấy hơi có chút vất vả. Tình trạng này giống như trước đây hắn ở trên đường thấy ấu tể đang chơi đùa, đó là tiểu hài tử ước chừng hai tuổi, bước đi đã rất ổn, a cha bé nhét vào trong tay bé một quả bóng tròn, ấu tể vui vẻ cầm lấy đi chầm chậm đến bên người a ba bé, sau đó đem quả bóng ném tới, cảnh tượng rất đáng yêu, cảnh ấu tể giơ chân nhỏ bước đi làm người khác nhịn không được cảm thấy dễ thương và yêu mếm.
Khoảng cách một trăm thước này Bạch Tử Thạch đi mất khoảng ba bốn phút, Vincent nhìn cậu đem đĩa đặt lên mặt bàn, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái, tựa như hoàn thành chuyện gì thực giỏi, nhịn không được liền bật cười, người như cậu dễ làm bùng lên yêu thương dạt dào trong lòng, làm cho hắn hận không thể hung hăng đem người ôm vào lòng nhu nhu. Đây cơ hồ là lần đầu tiên trong ba mươi sáu năm sinh mệnh hắn cảm thấy cảm giác mềm mại như vậy dâng trào lên.
Bạch Tử Thạch kỳ quái nhìn hắn một cái, lại lần nữa đi vào phòng bếp, tuy rằng một lần làm nhiều đồ ăn thế này sức cậu không đủ, nhưng vẫn có thể giúp Bích Khê một số việc nhỏ . Hơn nữa, đợi cậu giúp Bích Khê xong, còn tự mình làm mấy thứ.
“Làm sao vậy?”
“Vấn đề ta hỏi hôm nay ngươi còn chưa có trả lời ta đâu!” Bạch Tử Thạch cũng rót một chén nước cho Vincent, tiếp đãi ân cần như vậy làm tâm tình Vincent càng trở nên tốt hơn.
Hắn nghĩ nghĩ nói: “ Tiên phong của thú triều tháng tuyển đều là thú nhân đã từng tham gia vài lần thú triều tháng, có kinh nghiệm, nhiệm vụ của bọn họ chính là nơi nơi kiểm tra dấu vết hoạt động của dã thú trong rừng rậm xung quanh thành trấn, sau đó làm thành một bản đồ khái quát. Bởi vì đây là nhiệm vụ bộ lạc ban bố, cho nên trong bộ lạc sẽ có trợ cấp, nước, đồ ăn, bảo thạch cùng với thuốc men phòng sẵn, máy liên lạc linh tinh. Ngươi biết là, bảo thạch có thể làm cho chúng ta tiến hóa bao gồm cả phỉ thúy là tổng cộng có năm loại, Phỉ Thúy, Lam Ngọc, Vũ Hoa Thạch, Pha Ly Toản cùng với Hồng Thạch. Mà bộ lạc khi mỗi lần thú triều tháng bảo thạch phân phối chính là Lam Ngọc, trừ Phỉ Thúy ra nó ẩn chứa năng lượng cao nhất. Bạn lữ của Edward sở dĩ muốn vì hắn tìm kiếm phỉ thúy chính là vì gia tăng tính an toàn cho hắn. Điều này thực ra rất bình thường, không chỉ vì an toàn, thú nhân tham gia thú triều tháng, nhất là tiên phong, kỳ thật rất dễ gặp được động vật bình thường không săn được, tìm được vật gì đó rất trân quý. Sức mạnh càng cường đại, ngươi có thể lấy được càng nhiều. Cho nên, thú nhân, á thú nhân trước lúc thú triều tháng liều mạng tìm kiếm phỉ thúy nhiều vô số kể.”
“Về ngươi hỏi vì sao phỉ thúy không phải do bộ lạc khống chế. Ta chỉ có thể nói phương diện này có nhân tố lịch sử rất phức tạp, còn có đặc tính tạo thành của bản thân phỉ thúy. Phỉ thúy là một loại bảo thạch rất đặc thù, hơn nữa cho đến tận nay, trên cả đại lục mỏ phỉ thúy được phát hiện ra chỉ có Á Thành có. Số lượng phỉ thúy so với các loại bảo thạch khác, tương đối thưa thớt. Trừ bỏ phỉ thúy ra, các loại bảo thạch khác các bộ lạc đều có thể tìm được nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, thu thập cũng không khó khăn, cho nên những tài nguyên này là do bộ lạc khống chế. Nhưng phỉ thúy thì không, nó thuộc về Á Thành, thuộc về á thú nhân. Á Thành là trung tâm toàn bộ đại lục, nàng xuất khẩu phỉ thúy nguyên thạch cho đại lục, đối với Á Thành mà nói, không quản bộ lạc hay chỉ một cá nhân, chỉ cần có người đến mua, liền bán. Tuy rằng đại bộ phận nguyên thạch vẫn là các bộ lạc mua, nhưng giao dịch nguyên thạch cá nhân vẫn có tồn tại.”
“Bộ lạc vì sao không hủy bỏ loại giao dịch cá nhân này?”
“Không phải bộ lạc không hủy bỏ, mà là không có cách nào hủy bỏ được. Mao liêu thuộc về á thú nhân, chỉ có á thú nhân mới có thể giải khai mao liêu lấy ra phỉ thúy bên trong. Đừng nhìn địa vị của á thú nhân ở trên đại lục rất cao, điều này không phải ngay từ đầu đã là như vậy. Có thể nói sự tồn tại của phỉ thúy nguyên thạch đã thay đổi địa vị xã hội của á thú nhân, cũng thay đổi toàn bộ xã hội thú nhân.”