Đổ Thạch Sư
Chương 21 : Lần đầu tiên hôn
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
“Lịch sử thú nhân trên toàn bộ Bác Nhã đại lục qua nghiên cứu cho thấy có khoảng hơn hai nghìn ba trăm năm, bước vào thời kỳ bộ lạc cũng có khoảng chừng hai nghìn năm, bởi vì khi đó thú nhân cũng không cường đại như hiện tại, bọn họ thường xuyên gặp phải vấn đề sinh tồn, tỉ lệ tử vong rất cao. Bởi vì các thú nhân ngày thường phần lớn thời gian đều đi săn cùng với vật lộn với dã thú để bảo vệ gia viên, thế nên quá trình xã hội của đại lục rất chậm chạp. Mà á thú nhân bởi vì trời sinh yếu nhược, sức chiến đấu thấp, nên lúc đó địa vị rất thấp, bọn họ là tài sản của bộ lạc, người mạnh là vua thế giới thú nhân sẽ đem á thú nhân trở thành chiến lợi phẩm. Trong một khoảng thời gian rất dài loại tình huống này đều không thể thay đổi.” Vincent thanh âm trầm thấp mà ôn hòa, chậm rãi đem xã hội ngàn năm trước tái hiện trước mặt Bạch Tử Thạch.
Đối với cách nói của hắn Bạch Tử Thạch rất kinh ngạc, mặc dù đối với xã hội này không hiểu nhiều, nhưng địa vị á thú nhân ở trong xã hội cậu vẫn nhìn ra được, bình thường trong một nhà đương gia làm chủ thường đều là á thú nhân, hơn nữa á thú nhân trong bộ máy tổ chức của bộ lạc nhậm chức tương đối nhiều, mặc dù ở nơi này lấy gia đình làm chính, đối với xã hội mà nói mỗi tiểu gia đình tương đối độc lập, chính phủ bộ lạc cũng không có quyền phát biểu mạnh mẽ như trên địa cầu, điều này tương đối không đơn giản. Dùng cách nói trên địa cầu mà nói, Bạch Tử Thạch cảm thấy Bác Nhã đại lục là một xã hội mẫu hệ thị tộc.
Nguyên lai nơi này cũng đã từng là xã hội phụ hệ thị tộc (xã hội nam quyền). Bạch Tử Thạch tưởng tượng một chút tình huống xã hội hai nghìn năm trước, đại khái cũng có phần hiểu rõ, giống như là xã hội Trung Quốc phong kiến cổ đại, bất quá tình trạng nơi này hẳn là tốt hơn, khi đó thú nhân đối với mức sống yêu cầu không cao, xã hội kết cấu đơn giản, đối với bọn họ mà nói, á thú nhân trừ việc sinh sôi con cái ra thì chính là gánh nặng của cả bộ lạc đi.
“Tỷ lệ sinh sản của á thú nhân vẫn luôn thấp hơn nhiều so với thú nhân, nhưng bởi vì tỉ lệ tử vong của thú nhân thật sự là rất cao, ngược lại số lượng á thú nhân tương đối nhiều, vì vậy ở thời xưa, một thú nhân cường đại thường có thể có nhiều á thú nhân. Á thú nhân cũng là vật vứt đi khi cần thiết, khi thức ăn không đủ, khi mùa đông tới, vì tiết kiệm tài nguyên để cho bộ lạc kéo dài tiếp, tuổi già, không thể sinh dục và á thú nhân còn nhỏ sẽ bị vứt bỏ. Rất nhiều á thú nhân chết vì bị thú nhân bộ lạc vứt bỏ.”
Bạch Tử Thạch tưởng tượng thấy những á thú nhân kia gương mặt đờ đẫn bị bộ lạc vứt bỏ, sau đó từ từ chết đi, có lẽ là chết đói, có lẽ là chết rét, hoặc là bị dã thú giết chết thậm chí ăn tươi, cậu rùng mình một cái.
Vincent nhạy cảm nhận ra, hắn dời đi đề tài, bắt đầu nói đến phỉ thúy: “Phỉ thúy ra đời thay đổi hết thảy những điều này. Toàn bộ Bác Nhã đại lục từ bộ lạc nguyên thủy tiến hóa đến xã hội bây giờ chỉ dùng 812 năm. Các nhà sử học đem cái ngày đầu tiên phát hiện ra phỉ thúy liệt vào sự kiện quan trọng của đại lục. Phát hiện ra phỉ thúy nguyên thạch là một á thú nhân gọi là Oliver David, không ai biết sao hắn lại phát hiện ra phỉ thúy cùng với tác dụng thần kỳ của phỉ thúy, trong ghi chép nhỏ nhặt còn sót lại nói là, cái ngày đó Oliver David mất tích một ngày, ngày hôm sau lúc hắn trở lại, trong tay cầm một khối Mặc Phỉ, đem nó giao cho a cha mình, những ngày sau đó, những thú nhân khác phát hiện sức lực a cha của hắn càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, a cha của hắn thậm chí có thể thấy rõ dã thú ở chỗ vô cùng xa. Lịch sử thú nhân chính là từ lúc này bị thay đổi.”
“Bởi vì trong phỉ thúy nguyên thạch chứa loại vật chất U Tháp, thú nhân không thể tới gần, vì vậy khai thác nguyên thạch chỉ có thể do á thú nhân làm, gần như tất cả á thú nhân của bộ lạc đều bị phái đi khai thác phỉ thúy nguyên thạch. Khi đó còn chưa có kỹ thuật tân tiến thế này, toàn bộ dựa vào nhân lực. Á thú nhân đã có thói quen bị áp bức lúc đó còn bị áp bức càng thêm nghiêm trọng, bọn họ mỗi ngày không ngừng nghỉ đào mỏ, khai giải nguyên thạch, thế nhưng những phỉ thúy đào được vẫn không thể thỏa mãn được nhu cầu của thú nhân, rất nhiều á thú nhân cũng chết vì mệt mỏi quá độ. Tính ăn mòn của U Tháp đối với da á thú nhân làm rất nhiều á thú nhân hai tay vô lực, nứt nẻ, thậm chí đến cuối cùng ngay cả đồ vật cũng không thể cầm được. Bọn họ làm việc dưới cường độ cao, còn phải gánh vác trọng trách sinh sản. Dưới tình huống như vậy, cho dù là á thú nhân luôn luôn bị giáo dục phải lấy bộ lạc làm hàng đầu cũng không chịu được.
Vincent cảm giác được ánh mắt sau lưng, bỗng nhiên có cảm giác hạnh phúc vì được chờ đợi chậm rãi dịu dàng tiến vào tâm linh của hắn, thư thái như vậy, bỗng nhiên hắn đứng lại, xoay người lại từ từ quay lại, Bạch Tử Thạch vẫn chưa đi vào, nhìn thấy hắn trở lại kinh ngạc mở to mắt: “Ngươi quên gì sao?”
“Ân, đã quên một việc.” Vincent thần sắc lạnh nhạt, lạnh lùng trong mắt trong sắc trời ám tối nhu hòa không ít, Bạch Tử Thạch nghiêng đầu đang suy nghĩ hắn quên cái gì. Bỗng nhiên, trên trán có thứ gì đó ấm áp chạm lên, một chút rồi rời đi, khi Bạch Tử Thạch ý thức được đây là cái gì, nhất thời giật mình tại chỗ. Cậu không thể tránh khỏi dại ra nhìn Vincent, trong lòng bối rối, hỗn loạn.
“Ngủ ngon.” Vincent nét mặt trước sau như một bình tĩnh, giống như cái xúc cảm vừa rồi kia chẳng qua là một cái mộng cảnh hư ảo của Bạch Tử Thạch.
“. . . Ngủ ngon.” Bạch Tử Thạch hơi giật mình trả lời. Ánh mắt Vincent dừng lại một chút ở trên môi của cậu, tựa hồ có chút tiếc nuối, sau đó hắn xoay người, dứt khoát lưu loát đi, không quay đầu lại nữa.
Bạch Tử Thạch ở cửa đứng một hồi, sau đó rốt cuộc cũng phản ứng, thiếu chút nữa giơ chân. Sát. . . Ánh mắt tiếc nuối của tên kia nhìn môi gia, là ý tứ khỉ gì? ý tứ – khỉ – gì?! Chẳng lẽ còn muốn bắt gia đáp lại ngươi một cái hôn chúc ngủ ngon sao? Hỗn đản!
Ngô. . . Kỳ thực Bác Nhã đại lục cũng có thói quen hôn chúc ngủ ngon, đúng không, ngô. . . Nhất định đúng thế.
Bạch Tử Thạch nghĩ như vậy, sau đó lung la lung lay trở về phòng.