Đổ Thạch Sư
Chương 22 : Cậu ấy là của ta
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Hôn chúc ngủ ngon, kỳ thực là một loại lễ tiết rất bình thường đi, đúng không. . .
Đúng cái rắm! Bạch Tử Thạch nhìn trên mặt Lan Gaia nghi hoặc rõ ràng, cười gượng: “Không có gì, cũng không có ai. . .”
“Bạch, sao lại đột nhiên hỏi loại lễ nghi hôn trán này? Thật sự không có ai làm hành động này với ngươi chứ?” Lan Gaia đối với phủ nhận của Bạch Tử Thạch tràn đầy nghi ngờ, hôn trán là một loại lễ nghi biểu đạt sự ân cần giữa người thân hoặc là giữa người yêu vô cùng thân thiết. Nếu là người nào khác hỏi thì không tính, nhưng nếu người khuyết thiếu kiến thức thông thường như Bạch hỏi, nhất định là đã thấy hoặc chắc chắn tự bản thân đã thể nghiệm qua.
Lan Gaia từng bước tới gần làm Bạch Tử Thạch có chút bối rối gật đầu lên xuống: “Thật không có, thật không có. . . Chẳng qua là thấy Bích Khê hôn Khoa Đặc Đặc mà thôi.”
“Như vậy a. . .” Lan Gaia cười lên, nhắc tới tiểu tôn tử của mình, hắn cũng rất thích, “Khoa Đặc Đặc mới mười bảy tuổi, tiểu hài tử khó tránh khỏi có chút dính người.”
Mới. . . Mười bảy tuổi. Bạch Tử Thạch hơi 囧 một tý, sau đó tự động thử chuyển đổi số tuổi, ngô, nơi này 30 tuổi = 18 tuổi, như vậy 17 tuổi cũng chính là chưa tới 11 tuổi. . . Như vậy trên thực tế bản thân cậu ở chỗ này cũng chính là một cái hài tử khoảng 13 tuổi.
Bạch Tử Thạch dừng một chút, yên lặng đem Vincent từ vị trí sắc lang kéo xuống, nhớ tới bộ dạng Vincent giống như chiếu cố tiểu hài tử mà chiếu cố mình —- người ta thật ra chẳng qua là biểu đạt trân trọng đối với tiểu bối đi. . . Đúng không, đúng không, bằng không trừ luyến đồng phích ra, một người trưởng thành sẽ có tâm tư gì không nên có với một hài tử 13 tuổi chứ? Ngô. . . Mặc dù chuyện bị xem như tiểu bối vẫn cảm thấy có chút 囧.
Bạch Tử Thạch không biết mình đã bị tên thú nhân trước mắt thoạt nhìn nhiệt tình, sáng sủa, chính trực này ý *** từ đầu đến chân một lần, còn hâm mộ diễm phúc của bằng hữu.
Vincent mắt lạnh nhìn Allan cùng Bạch Tử Thạch một đường nói chuyện với nhau, cũng không có nét mặt không vui gì, điều này làm Allan một bên thỉnh thoảng nhìn lén, gan càng ngày càng lớn, đến cuối cùng thậm chí dám kéo kéo tóc Bạch Tử Thạch, bề ngoài thì thể hiện đứng đắn trên thực tế lại không biết nên khen hắn hèn mọi đến thế nào.
Bạch Tử Thạch cùng Allan hàn huyên một hồi liền đến chỗ xung quanh giải thạch cơ, cậu còn không quên mục đích mình tới nơi này, đứng ở một bên xem người ta giải thạch, có đôi khi còn có thể xin người chủ đồng ý sau đó nhìn một hồi biểu hiện mao liêu của người ta, nhìn dáng vẻ Bạch Tử Thạch, mọi người đều biết đây là một người mới đang học tập, nhưng là người mới có vận khí không gì sánh bằng. Tin tức cậu ta hôm qua liên tục đổ trướng hai khối phỉ thúy tốt, hôm nay đã sớm truyền khắp giải thạch trường, người chủ cũng vui vẻ để phỉ thúy của mình dính chút vận khí tốt của Bạch Tử Thạch.
Tầm mắt Vincent nhìn chăm chú vào Bạch Tử Thạch một hồi lâu, mới bình tĩnh quay ra nhìn Allan: “Allan Nordisk, chúng ta đã lâu không có tỷ đấu qua, ta rất nhớ những trận đấu hồi còn nhỏ.”
Allan nhớ tới lần tỷ đấu gần đây cùng Vincent mình bị đánh thành đầu heo, sờ sờ quay đầu, lệ chảy đầy mặt: “Vincent, ta chỉ cùng cậu ấy nói mấy câu mà thôi, ngươi cần gì phải hẹp hòi như vậy a! ! ! !”
Vincent nhìn Bạch Tử Thạch, chuyên chú ôn hòa, thanh âm vững vàng: “Cậu ấy là của ta.”
Allan thở dài một hơi: “Vincent, ngươi không quên chúng ta tới Maca thành chẳng qua là tạm thời đi, đến lúc đó ngươi muốn cậu ấy phải làm sao đây?”