Đổ Thạch Sư
Chương 35 : Quyết định của bạch
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Vincent kéo tay cậu trở về khách sạn bọn họ ở, Bạch Tử Thạch đối với tâm tư của bản thân rất xoắn xuýt nên cũng không cố đi mua những phỉ thúy vỡ kia nữa. Cậu tổng cảm thấy, Endymi vừa mới trải qua thất tình, nếu như mình đi qua nói muốn mua phỉ thúy của người ta, không chỉ không phân trường hợp, không có mắt, hơn nữa còn hơi có vẻ khiêu khích, dù sao ở mặt ngoài, Bạch Tử Thạch là người khế ước của Vincent.
Cậu cũng không có cố gắng đi an ủi Endymi, mặc dù cậu rất muốn, nhưng xuất phát từ lập trường này, Bạch Tử Thạch cảm thấy mình tốt nhất là trầm mặc đứng. Cậu không cho rằng Endymi sẽ rộng rãi đến mức tiếp thu an ủi của ‘tình địch’.
Về phần mình đến tột cùng có đúng là ‘tình địch’ của đối phương hay không, loại chuyện này, Bạch Tử Thạch cảm thấy hơi mờ mịt, cậu căn bản không xác định được là mình có thích Vincent hay không, kiểu như tình yêu vậy. Nhưng cậu rất khẳng định, cậu đối với Vincent bắt đầu có một loại dục vọng chiếm hữu và cảm giác ỷ lại, điều này kỳ thật rất không thích hợp, Lan Gaia chiếu cố cậu hơn nửa năm, cậu đối hắn cũng chỉ là cảm kích và thân thiết, đối với người đến một tinh cầu xa lạ như cậu mà nói, thiện ý này là vô cùng trân quý, đáng để cả đời khắc ghi cùng cảm tạ. Có thể nói Lan Gaia đối với mình là nhịp cầu nối giữa hai thế giới, dẫn mình từng chút tiến vào cái thế giới này, giống như là lão sư đầu tiên của đời người, khiến cậu tôn kính, song tình cảm đó cũng không làm cậu sinh ra cảm giác ỷ lại. Cậu trong tâm linh chính là một người khách dị giới lưu lạc tha hương không thể về nhà, cẩn thận cùng người xung quanh duy trì một khoảng cách, càng hiểu rõ cái thế giới này, lại càng vì nơi này cùng mình bất đồng mà cảm thấy cô độc.
Thế nhưng Vincent lại bất đồng, thời gian bọn họ ở chung thậm chí tính đi tính lại cũng chưa đầy ba tháng, cậu đã nhận thấy mình ỷ lại vào hắn, loại ỷ lại này không phải bắt nguồn từ vật chất, mà tới từ tâm linh, càng giống như một loại nhu cầu và hấp thu trên mặt tình cảm. Trong cuộc đời con người luôn luôn có một hoặc một vài người đối với bạn là không thế thiếu, các bạn ở cùng một chỗ, không có vướng mắc lợi ích nào, cho dù có rời xa nhau, qua một thời gian lại về cùng một chỗ tâm sự, cho dù không có gì để nói, thì nhìn nhau, cùng nhau lặng lẽ ngồi, chỉ cần cảm thấy đối phương liền giống như có được một chút sức mạnh nào đó, sự tồn tại của một vài người nào đó có thể mang đến cho bạn cảm giác an toàn. Những người này có thể là bạn bè của bạn, có thể là người nhà của bạn, cũng có thể là người yêu của bạn.
Vincent đối với Bạch Tử Thạch hiện tại mà nói, đã trở thành một sự tồn tại như vậy. Hắn là người bạn đầu tiên của cậu ở trên Bác Nhã đại lục, nói chính xác hơn, ở trong lòng cậu, Vincent là người đầu tiên chủ động tiến vào lòng cậu, ngay cả Lan Gaia cũng không phải. Trong tâm linh của cậu là một mảnh hư vô, xung quanh là người dị giới tới tới lui lui vô cùng náo nhiệt, thậm chí Lan Gaia cũng đã nói với cậu, chính cậu cũng đã nhìn, đã chạm vào những thứ ở dị giới, hết thảy những điều này đều nói cho cậu đây là cuộc sống chân thực của cậu, nhưng trong tâm linh lại nói đây là dối trá, thủy chung cảm thấy một loại khoảng cánh rất xa cách. Sau đó Vincent tới, hắn ở giữa nhiều người như vậy, hướng về mình đi tới, bàn tay dày rộng cầm lấy cổ tay mình. Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, mà người thú nhân này lại thủy chung kiên định hướng lại gần mình, loại kiên trì khó hiểu này khiến Bạch Tử Thạch cũng ngượng ngùng ngây ngốc tại chỗ, thế nên cậu bắt đầu cùng hắn kết giao bằng hữu, dần dần sau đó tăng nhanh tốc độ mình dung nhập vào cái thế giới này.
Người là sinh vật quần cư, không chỉ để sinh hoạt dễ dàng hơn, mà trên hết còn vì chúng ta càng cần làm giàu có hơn tinh thần. Tình cảm của Vincent đối với Bạch Tử Thạch mà nói, là một loại tài sản vô giá.
Bạch Tử Thạch chưa từng đàm qua luyến ái nên đối với tình yêu thật sự là rất mơ hồ, đương nhiên đó cũng không đại biểu cậu là thiên nhiên ngốc hay là trì độn (chậm hiểu), chẳng qua bởi vì không hiểu cho nên mới phá lệ cẩn thận, cái thứ tình cảm này có đôi khi không phải ngươi cảm thấy nó là dạng gì thì nó phải là dạng đó. Thật sự vì quý trọng, cho nên mới càng thêm cẩn cẩn thận thận, mới lo được lo mất, mới không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
Bạch Tử Thạch hiểu kỳ thực trong tình trạng thế này rất dễ lẫn lộn một số cảm xúc với nhau, ở nơi dị giới này, cậu là một người nhỏ yếu, bất kể thân thể hay là tâm linh, đột nhiên trải qua biến đổi cuộc đời to lớn đến nghiêng trời lệch đất như vậy, tâm linh đột nhiên trở nên cô độc của cậu sẽ khiến cậu cấp bách nắm bắt lấy thứ có thể lấp đầy tâm linh mình, tương tự như trường hợp chim non. Cậu cũng biết cho dù dưới tình huống bình thường, bạn bè thân thiết cũng sẽ đối với bạn thân bên cạnh mình nảy sinh ra độc chiếm dục, không hy vọng hắn có bạn bè tốt hơn mình, thậm chí không hy vọng hắn kết hôn, thay đổi mất trọng tâm sinh hoạt, có người tới chia xẻ tình cảm của đối phương. Đặc biệt là khi người bạn này đối với bạn khác biệt so với những người khác.
Nữ: Vậy ngươi thì không vô tình!? Không tàn khốc!? Không cố tình gây sự!?
Nam: Ta có chỗ nào vô tình!? Chỗ nào tàn khốc!? Chỗ nào cố tình gây sự!?
Nữ: Ngươi có chỗ nào không vô tình!? Chỗ nào không tàn khốc!? Chỗ nào không cố tình gây sự!?
Nam: Ta dù có thế nào vô tình, dù thế nào tàn khốc, dù thế nào cố tình gây sự cũng không vô tình, tàn khốc, cố tình gây sự hơn ngươi!
Nữ: Ta mà vô tình hơn ngươi!? Tàn khốc hơn ngươi!? Cố tình gây sự hơn ngươi! ? Ngươi mới là người vô tình nhất, tàn khốc nhất, cố tình gây sự nhất ta từng thấy!
Nam: Hừ, ta tuyệt đối không vô tình bằng ngươi, không tàn khốc bằng ngươi, không cố tình gây sự bằng ngươi!
Nữ: Hảo, nếu ngươi nói ta vô tình, ta tàn khốc, ta cố tình gây sự, ta liền vô tình cho ngươi xem, tàn khốc cho ngươi xem, cố tình gây sự cho ngươi xem!
Nam: Xem đi còn nói ngươi không vô tình, không tàn khốc, không cố tình gây sự, bây giờ hoàn toàn bày ra một mặt ngươi vô tình, tàn khốc, cố tình gây sự đi!