Đổ Thạch Sư
Chương 64 : Không ăn chay
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Vincent nhìn Tử Nhãn Tình yên lặng nằm trong tay tiểu á thú nhân, ý cười trong mắt nhất thời hóa thành kinh ngạc cùng kinh diễm, khối phỉ thúy này toàn thân tím đậm, không có bất kỳ màu sắc nào khác, nguyên một khối, yên tĩnh nằm trong bàn tay trắng nõn của Bạch Tử Thạch, tản ra ánh sáng sâu thẳm, đem cả bàn tay Bạch chiếu thành màu tử sắc xinh đẹp. Vincent nhận lấy Tử Nhãn Tình, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy khối phỉ thúy này tính chất nhẵn nhụi, sáng bóng rực rỡ thông thấu, Thủy Tinh Chủng tinh khiết, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Thạch hồi lâu: “Đây là. . . tuyệt thế Tử Phỉ Thúy – Tử Nhãn Tình!” Một khối này đại khái cũng khoảng 3 kg! Tuyệt đối là phỉ thúy cấp 1!
Bạch Tử Thạch gật đầu.
“Ngươi đổ trướng ?” Vincent lại hỏi.
“Uh.” Bạch Tử Thạch gật đầu tiếp.
Vincent mỉm cười, cặp mắt đen cong thành độ cong chói mắt, cao hứng hệt như trẻ con, hắn nhìn Bạch Tử Thạch, nghiêm túc mà chuyên chú: “Bạch Tử Thạch, xin hãy đem khối phỉ thúy này tặng cho ta.”
Bạch Tử Thạch có chút khó hiểu tại sao Vincent đột nhiên lại hỏi trịnh trọng như vậy: “Đây vốn chính là thứ đưa cho ngươi mà.”
“Vậy thì, ta Vincent Karen Garcia dưới sự chứng kiến của pháp tắc, xin hứa trọn đời trọn kiếp này chỉ yêu một mình Bạch Tử Thạch á thú nhân đang đứng trước mặt ta lúc này, bạc đầu cũng không chia lìa. Bảo vệ cậu ấy, yêu thương cậu ấy, đem lại cho cậu ấy hạnh phúc và an bình. Bạch, ngươi có bằng lòng chấp chận lời hứa của ta không?” Vincent nắm hai tay Bạch Tử Thạch trong lòng bàn tay, trán kề trán với Bạch Tử Thạch, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy đều là ấm áp cùng chân thành.
Ánh mắt này làm cho Bạch Tử Thạch nhất thời giật mình tại chỗ, cậu nhớ ra! Đây là cầu hôn của thú nhân! Hướng á thú nhân yêu cầu phỉ thúy và hứa hẹn sẽ chiếu cố người đó, trân trọng người đó!
Vincent không nói gì, nhưng không cần hắn nói, Bạch Tử Thạch cũng hiểu rõ. Á thú nhân há miệng, muốn nổi giận với hắn, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình không biết phải nói gì, rõ ràng là vì thú nhân sợ mình lo lắng, cậu còn có thể trách cứ hắn thế nào đây?
Bị thú nhân làm cho không phát cáu nổi Bạch Tử Thạch khoát khoát tay: “Ta biết ngươi sợ ta lo lắng, thế nhưng, ngươi bị thương, bất kể nghiêm trọng hay không, trở về ta còn biết tình trạng của ngươi thế nào. Không trở về, ta chỉ biết càng lo lắng hơn!”
Vincent trầm mặc một hồi, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử Thạch, cầm lấy tay cậu: “Đã làm ngươi phải lo lắng rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Bạch Tử Thạch không lên tiếng, xoay lưng hắn lại, đưa tay sờ lên vết thương thật dài đã kết vảy, vết thương này kéo dài từ vai trái của Vincent đến tận phần eo phía sau, kết vảy thẳng tắp và đều đều, vừa nhìn là biết bị thứ gì đó sắc bén gây thương tổn, dữ tợn đáng sợ.
Trong phòng tắm một mảnh trầm mặc, Vincent không được tự nhiên lên tiếng giải thích: “Cũng không phải là rất nặng, chính là bị Ám Ảnh Điêu thú trước khi chết dùng lông đuôi quất một cái, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Thể chất của ta rất mạnh, mấy ngày nữa, vảy sẽ rơi xuống, sau này ngay cả sẹo cũng sẽ không lưu lại.”
Nếu Vincent đã nói vậy, Bạch Tử Thạch coi như an tâm một chút, vừa rồi cậu đã nhìn thú nhân hết một lượt từ trên xuống dưới, đúng là trừ vết thương này ra không có chỗ nào khác bị thương, mười ngày vết thương liền kết vảy, chắc đúng như Vincent nói cũng không nặng lắm đi.
Bạch Tử Thạch buông xuống chuyện này, ngược lại lại quan tâm một chuyện khác: “Tử Nhãn Tình, đủ để ngươi lên cấp 7 không?”
“Vậy là đủ rồi!” Bạch Tử Thạch không hỏi tới chuyện bị thương nữa làm Vincent thở phào một hơi, thực tế thì hắn còn bị Ám Ảnh Điêu thú đánh rơi từ trên không xuống, nội tạng bị thương không nhẹ, đương nhiên chuyện này là ngàn vạn lần không thể để Bạch biết. Hắn mỉm cười nói: “Có Tử Nhãn Tình, thương thế của ta cũng sẽ lành nhanh hơn!”
“Ừ.”