Đổ Thạch Sư

Chương 67 : Phần thi thực tiễn

Ngày đăng: 12:28 18/04/20






8 giờ sáng ngày 13 tháng 12, phố Đông đúng giờ mở ra 5 lối vào chỉ đủ để hai người song song đi qua, thú nhân cao lớn vẻ mặt trang nghiêm đứng ở hai bên lối vào, kiểm tra giấy chứng nhận thi của từng thí sinh, đề phòng có kẻ gian lận tìm người thi hộ.



Bạch Tử Thạch là số 256, vừa vặn là nhóm đầu tiên. Con đường ở khu phố Đông rất rộng, nhóm thí sinh đầu tiên có khoảng 2600 người, hơn 2600 người này đi vào con phố vắng vẻ, cũng không thấy chen chúc lắm. Hai bên đường toàn bộ đều là cửa hàng mao liêu, tính sơ sơ qua có khoảng 180 gian. Cửa hàng mao liêu ở Á Thành là nhiều nhất trên Bác Nhã đại lục, mà phố Đông là nơi tập trung nhiều cửa hàng mao liêu nhất ở Á Thành. Trên danh nghĩa là thuộc về tổng công hội đổ thạch sư Á Thành.



Bạch Tử Thạch tiến vào một cửa hàng đầu tiên, chủ cửa hàng đang đứng ở đằng sau một cái bàn được bố trí đặc biệt, trước ngực đeo một tấm thẻ, còn có vài nhân viên công tác ngồi trên xe nâng. Mao liêu trong cửa hàng được chia làm 5 đống, chính là năm loại cấp bậc mao liêu từ 1 đến 5.



Mục tiêu của Bạch Tử Thạch rất rõ ràng, trừ mao liêu cấp 1 ra, cậu không định nhìn cái gì khác. Nếu như muốn đạt được mãn điểm, thì không có gì chắc ăn hơn việc từ cấp 1 chọn ra mao liêu có thể đại trướng. Cho dù chọn ra một khối Phù Dung Chủng bình thường, thì cũng coi như không tệ, nhưng nếu như chọn trong đống cấp 5, thì dù chọn ra Thủy Chủng, phẩm chất cao Nhu Chủng, phỏng chừng cũng chỉ xem như đạt tiêu chuẩn.



Thời gian không hề dư dả, Bạch Tử Thạch cơ bản cũng không nhìn biểu hiện của mao liêu, mà ngồi xổm xuống bên đống mao liêu cấp 1 lần lượt sờ soạn. Nhưng muốn đục khoét kiếm lời cũng không phải chuyện dễ dàng, 100, 200 khối mao liêu này mỗi khối Bạch Tử Thạch chỉ dùng mười giây, một đống mao liêu này thôi sờ cũng mất khoảng 6, 7 phút, nhưng kết quả lấy được, từ năng lượng mà nhìn thì tốt nhất chỉ là một khối Đậu Chủng rất bình thường.



Bạch Tử Thạch lấy ra một quyển sổ nhỏ, dùng tiếng mẹ đẻ ghi lại khối mao liêu Đậu Chủng này, ghi lại số kí hiệu và chủng loại của mao liêu và nó ở cửa hàng thứ mấy. Cậu đã quyết định, nếu như không gặp mao liêu Thủy Chủng trở lên thì tuyệt đối không dễ dàng sử dụng năm cái thẻ đánh số kia. Cùng lắm thì đến lúc cuối chừa lại thời gian dựa theo thứ bậc trên quyển sổ nhỏ chọn là được. Cậu cũng không quá sợ mao liêu bị người khác chọn mất, vì không phải ai cũng định khiêu chiến với độ khó cao, hầu hết mọi người vẫn tương đối ưu ái mao liêu cấp 2, 3, 4, người hỏi thăm cấp 1 và cấp 5 không nhiều, cấp 1 là bởi vì khả năng đổ sụp có thể lên đến 90%, cấp 5 thì xác suất đổ trướng lại quá lớn, nhưng xác suất đại trướng lại nhỏ, đều không dễ được điểm.




Một khối vỏ hoàng sa, khoảng 60, 70kg, phỉ thúy bên trong có thể đạt tới Thủy Chủng; một khối vỏ bạch sa, khoảng 20 kg, là một khối Nhu Chủng phẩm chất không tệ; và một khối hắc ô sa, khoảng 30 kg, phỉ thúy trong khối hắc ô sa này là tốt nhất, chắc là một khối cao Thủy Chủng đa sắc.



Thời gian chỉ còn lại mười mấy phút, Bạch Tử Thạch quyết định không lượn đến cửa hàng tiếp theo nữa, cậu mở quyển sổ nhỏ của mình ra, trong đó ghi khoảng mười mấy khối mao liêu, có một khối Phù Dung Chủng là tốt nhất. Cậu lập tức không do dự nữa, nhìn tên cửa hàng xong liền vọt ra ngoài, đó là cửa hàng thứ 22 cậu xem, cách chỗ cậu đứng không xa lắm.



Lúc còn 10 phút, thì Bạch Tử Thạch vọt vào cửa hàng kia, lúc còn dư lại 6 phút, thì cậu tìm được khối mao liêu Phù Dung Chủng kia, dán thẻ đánh số của mình lên. Lúc còn dư lại 4 phút, chủ cửa hàng lấy cái rương ra, bê mao liêu bỏ vào rương, khóa lại. Một phút đồng hồ cuối cùng, Bạch Tử Thạch nhìn bốn chữ ‘trả tiền thành công’ trên máy tính tiền, thở phào một hơi dài. Cùng lúc đó, tiếng chuông reo chói tai cũng vang vọng trên bầu trời phố mao liêu.



“Thời gian cuộc thi sát hạch thực tiễn lần thứ nhất đã kết thúc, mời các thí sinh dừng công việc trong tay, dựa theo thứ tự rời khỏi nơi thi, nếu có ai làm quá giờ, sẽ hủy bỏ tư cách trúng tuyển lần này.”



Bạch Tử Thạch bước ra khỏi phố Đông liền thấy Vincent đứng chờ ở phía xa xa bên ngoài, nhìn thấy người yêu, cậu cong lên khóe miệng nở một nụ cười thật tươi với hắn.



Bây giờ, kết quả chỉ có thể nghe theo thiên mệnh làm hết sức mình.