Đổ Thạch Sư
Chương 76 : Mao liêu không mua nổi
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Còn những mao liêu không có số hiệu có thể thoải mái mua bán với chủ hàng, Bạch Tử Thạch cũng không hi vọng gì, phàm là mao liêu của trường khẩu tốt, hoặc là có chút trứng muối mãng đái đều bị chủ hàng mang đến hai khu Minh Tiêu và Ám Tiêu đấu giá, những thứ có thể tự do mua bán là chuẩn bị cho những á thú nhân đến đại hội đổ thạch đơn thuần chỉ để mở mang kiến thức, thường đều là những nguyên liệu đầu thừa đuôi thẹo ở trường khẩu mới biểu hiện rất kém, bên trong cho dù có phỉ thúy cũng chỉ là chút thừa thẹo, nhằm để cho những á thú nhân đơn thuần đến tham gia náo nhiệt chút kỷ niệm. Đối với đổ thạch sư mà nói, điểm quan trọng nhất là, những mao liêu không có số hiệu này không nằm trong phạm vi sát hạch, nói cách khác, cho dù đổ trướng cũng không được tích phân.
Dựa theo thông lệ những năm trước, thì phẩm chất mao liêu ở khu Ám Tiêu tốt hơn một chút so với khu Minh Tiêu, hơn nữa giá của người khác ra bạn không nhìn thấy, vậy nên một khối mao liêu ở khu Ám Tiêu có đôi khi sẽ tăng đến mức khủng bố. Nhưng tỷ lệ thuận với giá tiền, là phẩm chất mao liêu, quặng Sơ Đại, quặng Cái Á, quặng Bạch Bích, quặng Hoàng Dương gì đó. . . của những tràng khẩu nổi tiếng lâu đời đều có thể thấy ở khu Ám Tiêu, xác suất ra lục cũng cao.
Bạch Tử Thạch dự định đầu tiên đi khu Ám Tiêu nhìn xem, dọc đường thấy người đi đến khu Ám Tiêu cũng không ít, phỏng chừng đa số đều có ý định giống cậu. Thậm chí Bạch Tử Thạch còn nhìn thấy vài á thú nhân mang ký hiệu huy chương cấp bậc đổ thạch sư. Mao nhiêu khu Ám Tiêu ít hơn khu Minh Tiêu rất nhiều, trên giá của mỗi gian hàng chỉ đặt rải rác vài khối, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy khối. Bạch Tử Thạch nhìn sơ qua, vậy mà cũng có thể dễ dàng tìm thấy mấy khối mao liêu Cái Á Lão Khanh.
Mấy ông chủ hàng ngồi chán đến chết bên cạnh giá, nhìn thấy người đến cũng không thèm phản ứng, còn có ba bốn chủ hàng ôm cái máy ghi phát hình cỡ nhỏ xem phim xem đến hứng chí bừng bừng. Loại máy này là thiết bị giải trí Á Thành mới nghiên cứu ra gần đây nhất, rất được hoan nghênh, nhưng giá tiền cũng không rẻ. Bạch Tử Thạch liếc nhìn chủ hàng đang xem đến high, đi tới bên cạnh cái giá đầu tiên, lấy kính phóng đại ra, tùy tiện chọn một khối rồi bắt đầu xem. Cậu cũng không vội vã dùng năng lực cảm ứng, mấy ngày nay đã học được không ít kiến thức, bây giờ chính là lúc lấy ra nghiệm chứng xem.
Khối mao liêu mà cậu xem cơ bản có màu nâu xám, kích cỡ không lớn, trên bề mặt quay về phía người xem có rải rác vài điểm trứng muối màu xanh, màu sắc xanh biếc nhu hòa, nhưng có chút mờ nhạt. Bên cạnh mỗi gian hàng đều để một thùng đựng nước nhỏ, Bạch Tử Thạch bèn múc một ít nước từ trong ra giội lên khối mao liêu, sau khi rửa qua mao liêu trứng muối nhìn đã rõ ràng hơn. Trong lòng cân nhắc một chút, Bạch Tử Thạch đưa tay chạm vào mao liêu một cái, chỉ thoáng sượt qua rồi thôi, cứ như thế mấy lần cảm thấy chất đá xem ra cũng nhẵn nhụi. Bấy giờ cậu mới lấy kính phóng đại ra, cẩn thận quan sát trứng muối. Trứng muối mặc dù vốn là lục trên phỉ thúy nguyên thạch trải qua phong hóa sau đó thoái hóa thành trầm tích đọng lại, nhưng không phải cứ có trứng muối là có lục. Kiến thức về xem trứng muối rất lớn, trước hết phải phân biệt trứng muối thật giả. Thường hay bắt gặp một vài bề mặt ngoài của lớp vỏ cứng, do hiệu quả của oxy hóa và phong hóa, nên có một lớp màng màu xanh mỏng, do hiệu quả ánh sáng nên na ná giống trứng muối, hoặc màu sắc biểu hiện là giả, những trứng muối giả này làm nhiều người chịu không ít thua lỗ.
Bạch Tử Thạch khom người, xem rất cẩn thận, chủ gian hàng ở bên cạnh cũng bớt chút thời gian liếc nhìn cậu một cái, có lẽ là mới xem xong một bộ phim, nên thu lại máy hiện ảnh trong tay. Chờ Bạch Tử Thạch xem xong đứng dậy, mới cười ha ha sáp lại: “Thế nào? Nhìn kỹ chưa? Khối mao liêu này là mao liêu chính tông của mỏ Hoàng Dương, mọi người đều biết, mỏ Hoàng Dương ra nhiều Cao Băng Chủng Lam Băng Hoa, không chừng trong khối này cũng có đấy. Nhìn trứng muối này, sờ tính chất này xem, ta không lấy hàng dởm lừa bịt người khác đâu.”
Người ở khu Minh Tiêu nhiều hơn nhiều so với khu Ám Tiêu, trên đường tiếng người cò kè mặc cả với chủ hàng, tiếng người xem mao liêu bình phẩm mao liêu đan xen lẫn lộn trong tai Bạch Tử Thạch, mang đến cảm giác nóng bức. Cậu kéo kéo cổ áo, nhìn chung quanh, thấy có một chỗ hình như vây quanh không ít người. Lòng hiếu kỳ dâng lên, Bạch Tử Thạch liền cất bước đi tới bên đó.
Vừa tới gần đám người, cậu đã nghe thấy tiếng trao đổi quyết liệt bên trong: “Ta cảm thấy mao liêu này đổ tính quá lớn, không đáng để ra tay, nhìn vết nứt lớn kia, từ giữa nứt ra, cường quang khí chiếu vào, ánh sáng xanh quá nhờ nhạt. . . Không tốt, không tốt. . .”
“Ta không đồng ý với ý của ngài, chỉ màu sắc ánh sáng xanh nhạt thì không chứng tỏ được gì, nhưng chuyện có lục thì mọi người đều nhất trí . . .”
“Vị a đạt này, bọn họ đang làm gì vậy?” Bạch Tử Thạch nhìn mấy người đang tranh luận không ngừng, kỳ quái hỏi thăm người á thú nhân trung niên bên cạnh. Mao liêu có tốt hay không thông thường đều không nói ra ngoài, chỉ có cùng một chỗ trao đổi một chút, mấy người này lại trực tiếp cãi vã.
Á thú nhân trung niên vừa nhìn thấy là một tiểu á thú nhân tướng mạo xinh xắn, liền vui vẻ nói: “Khối mao liêu này nứt quá lớn, chủ hàng không dám chắc, nên không có số hiệu, trực tiếp để ở đây bán, sáng nay người xem không ít, nhưng không có mấy người ra giá, hơn nữa ra giá quá thấp. Chủ hàng liền mời mấy người không phải đổ thạch sư nhưng khá có tiếng đến bình phẩm khối mao liêu này. Bây giờ, đang tranh cãi kịch liệt đó. Nếu tò mò, thì đi qua xem thử xem.”
Bạch Tử Thạch nói cảm ơn người ta, nhìn nhìn khối mao liêu kia, thật sự là rất tò mò, liền chui vào trong đám người, chạy tới cạnh mao liêu quan sát.