Đổ Thạch Sư
Chương 77 : Đổ trướng
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Khối mao liêu này đại khái có hình tam giác, dựng đứng trên mặt đất cao khoảng 30, 40cm, bề ngoài có một màu nâu xám, vỏ thoạt nhìn gồ ghề không bằng phẳng, dùng bụng ngón tay quét qua, có chút gai gai đâm vào tay. Còn về vết nứt mà người xung quanh đang thảo luận, nằm ở chính giữa đỉnh chóp rất dễ thấy, khe hở cũng không lớn lắm, cách chưa tới một ngón út, nhưng đường nứt rất dài, giống như có người lấy đầu nhọn của thanh kiếm bản to cắm thẳng vào, nhìn mà khiến cho người ta cảm thấy đổ tính của khối mao liêu này quá lớn, trong lòng sợ hãi.
Đổ thạch, bản thân nó chính là xem đổ tính của mao liêu, đổ tính lớn, nguy hiểm sẽ lớn. Đổ nứt, chính là một loại có đổ tính lớn nhất trong đổ thạch. Bên trong mao liêu có nứt khả năng ra lục rất lớn, nhưng phỉ thúy có hoàn chỉnh hay không thì khó mà nói, đổ trướng thì ai cũng vui sướng, nhưng phần nhiều vẫn là sụp, hơn nữa mao liêu có nứt cắt một đao nếu như là sụp, thì cơ bản không cần dùng đến đao thứ hai.
Không ít người vẫn đang quanh quẩn quanh khối mao liêu này, Bạch Tử Thạch đứng bên cạnh chờ một á thú nhân thu hồi cường quang khí, mới đi qua, vừa định mở cường quang khí của mình lên, thì bên cạnh đã có một người chiếm trước. Bạch Tử Thạch kinh ngạc ngẩng đầu, người nọ nhìn cậu một cái, ôn hòa pha lẫn áy náy cười: “Thật xin lỗi, ta đang vội, cùng xem được không?”
Bạch Tử Thạch sờ sờ mũi, nén lại chút khó chịu trong lòng: “Ngươi xem trước đi.” Người nọ lại lộ ra một nụ cười áy náy, luôn miệng nói cảm ơn sau đó mới cúi đầu cẩn thận nghiên cứu.
Mặc dù bị chen ngang nhưng người ta biểu hiện rất có thành ý, nên chút khó chịu trong lòng Bạch Tử Thạch cũng rất nhanh tiêu tan, đi ra bên ngoài, giúp người cũng là giúp mình. Không xem được nứt, Bạch Tử Thạch liền ngồi xổm xuống xem biểu hiện của khối mao liêu, khối mao liêu này bề ngoài bình thường, không có mãng đái gì rõ ràng, tìm khắp cả khối mao liêu, trứng muối cũng chỉ rác rác mấy điểm nhỏ. Biểu hiện thế này không được coi là tốt lắm.
Nghiên cứu xong khối mao liêu này, Bạch Tử Thạch đứng lên, người lúc trước vẫn chưa xem xong, bên cạnh có người chờ không nổi: “Vị a đạt này, ngươi cũng đã xem rồi khối mao liêu này, như thế nào?”
Người nọ lấy ra kính phóng đại và cường quang khí của mình, lắc đầu liên tục: “Khó mà nói, khó mà nói.” Người hỏi cũng không mong nghe được nội dung có tính thực chất gì, ngoại trừ người chủ hàng mời đến ra, chẳng ai lại bàn luận cái nhìn của mình đối với mao liêu này trước mặt người ngoài. Bản thân coi trọng, nói tốt, sợ có người tranh giành với mình; nói không tốt, chủ hàng người ta còn đứng bên cạnh chứ đâu, định không để người ta buôn bán hả? Lời này quá đắc tội người.
Kỳ thực đúng là khó mà dám chắc được, Bạch Tử Thạch dùng cường quang khí rọi vào khe hở nhìn thử, màu lục xanh xanh óng ánh một mảnh, nhìn thì có vẻ có phỉ thúy, nhưng màu sắc của lục không đậm, cậu lại nhìn nhìn hướng đi của tinh thể phong hóa, nghiên cứu một lát, cũng cảm thấy lục này hình như chạy vào trong, nhưng vết nứt lại quá lớn, không biết có ảnh hưởng đến phỉ thúy bên trong hay không.
“Hai vạn điểm, ta muốn.” Ngồi xuống sờ sờ nửa khối mao liêu gần đó, Bạch Tử Thạch khẽ mỉm cười.
“Hai vạn điểm, có hơi thấp a.” Chủ nhân mao liêu có chút do dự, bốn mươi vạn đảo mắt đã biến thành hai vạn, làm hắn dậy không nổi tinh thần.
Bạch Tử Thạch cười: “Ta chỉ muốn một khối.”
Một khối?”Thành giao.” Sau khi hai người giao nhận mao liêu của mình, thì một khối còn lại cũng bị người khác dùng cái giá một vạn năm mua đi.
“Ông chủ, ta có thể dùng giải thạch cơ không?” Lấy được mao liêu xong, Bạch Tử Thạch liền xoay người hỏi người chủ hàng, đám người vốn định tản đi vừa nghe thấy cậu muốn giải thạch, lập tức liền quây lại.
“Dùng đi!” “Đa tạ.” Bạch Tử Thạch cười cười cảm tạ, lấy tay cảm ứng thật lâu, mới kéo máy cắt thạch xuống, vẫn dùng biện pháp ngốc nghếch cũ, cắt 3 cm 3 cm một từ vỏ đá vào, mới cắt được hai đao, cậu đã ngừng lại, cầm thùng nhỏ giội nước lên, một vùng lục tối màu liền hiện ra, bề ngoài mảng phỉ thúy nhỏ này sáng bóng như dầu (‘dầu’ hán việt là ‘Du’ -> nên mới gọi là Du Thanh), đúng là điển hình của Du Thanh Chủng, hơn nữa nhìn tính chất lộ ra vẻ bán trong suốt, có lẽ là khối Du Thanh Chủng phẩm chất trung thượng.
“Ra. . . Ra lục rồi!” Tiếng kêu ‘đổ trướng, ra lục’ của quần chúng xung quanh vang lên không ngớt, chủ nhân mao liêu nhất thời sững sờ tại chỗ, nhìn một mảnh lục nhỏ kia, ánh mắt phức tạp, thở dài một hơi, tâm trang đem bảo thành phế vật bán đi chỉ có đương sự mới hiểu thấu được.
Đợi đến khi Bạch Tử Thạch đem cả khối phỉ thúy nghênh ra, thì chủ nhân mao liêu đã sớm rời đi từ lúc nào không hay. Nhìn khối Du Thanh Chủng khoảng 11, 12 kg phẩm chất không tệ, chủ hàng mừng phát điên, chuẩn bị lấy pháo ra đốt, đây chính là khối mao liêu đại trướng đầu tiên ở gian hàng của hắn!
Tiếng pháo này lập tức đưa đến các thú nhân chờ ở bên ngoài để mua phỉ thúy, phỉ thúy Du Thanh Chủng đối với Vincent mà nói còn chưa đủ nhìn, nên Bạch Tử Thạch đem bán luôn, dưới tình trạng mấy người tranh nhau đấu giá, tăng thẳng tắp đến cái giá 150 vạn. Tiền trao cháo múc xong, Bạch Tử Thạch liền ra khỏi khu giải thạch, tiếp tục đi tìm kiếm mao liêu, khối liêu tử này đã đem lại cho cậu linh cảm. Dù sao trong mấy ngày đầu chỉ có thể xem mao liêu, chi bằng cậu dành chút thời gian tìm tìm mấy khối có thể mua bán trực tiếp tại chỗ, không chừng còn có thể tìm thấy mấy khối liêu tử tốt, Vincent không dùng, thì có thể bán lấy tiền a, cậu vẫn cứ nhớ nhung cái khối mao liêu trong khu Ám Tiêu kia.