Đổ Thạch Sư
Chương 92 : Nhân vật chính xuất hiện
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Nước mắt của Bạch Tử Thạch làm Vincent giật mình ngây ngốc, hắn không biết vì sao Bạch lại khóc thương tâm khổ sở như vậy, khóc không phát ra thanh âm nào khiến người ta cảm thấy bị đè nén cùng đau lòng, nhưng hắn chỉ có thể trầm mặc nhìn, vì Bạch khóc mang theo một trường lực vô hình, đè nén thần kinh người xung quanh, đây là khóc chỉ thuộc về riêng bản thân Bạch, hai mắt cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bìa màu đen của bản ghi chép, tựa như rời xa khỏi cõi đời, nước mắt trong suốt dọc theo sườn mặt xinh đẹp của cậu lặng yên lăn xuống, giống như một lễ truy điệu vô thanh.
Vào giờ khắc này, rõ ràng là bạn lữ của Bạch, nhưng Vincent lại cảm thấy mình mất đi tư cách an ủi cậu, không, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách này. Cảm giác bị cự tuyệt ở ngoài thế giới của Bạch thật không dễ chịu, khiến hắn không khỏi nhíu chặt mày. Nhưng Bạch không khóc quá lâu, cậu nâng tay áo mình lên hung hăng lau đi nước mắt, dùng giọng nói còn hơi khàn khàn nói: “Mở ra đi, chúng ta nhìn thử xem bên trong là cái gì.” Lúc nói, trong thanh âm của Bạch Tử Thạch xen lẫn một loại run rẩy kích động đến mức vội vã không kịp chờ đợi, hình vẽ tổ vật này khiến một nơi bí ẩn nào đó trong lòng cậu sôi sục lên. Tinh cầu này có rất nhiều chỗ tương tự với địa cầu, máy hiện ảnh, máy ghi hình, máy truyền tin, cách phân loại trường học, máy vi tính, xe cộ. . . Hết thảy những thứ này đều là nền móng để Bạch Tử Thạch thành công dung nhập vào Bác Nhã.
Không phải là chưa từng nghĩ tới vì sao lại như vậy, rõ ràng không phải ở cùng một thời không, tại sao nơi này lại phát triển tương tự với địa cầu? Nhưng suy đoán mà cậu thầm nghĩ có chút kinh hãi thế tục, hơn nữa vẫn không có chứng cứ cụ thể nào chứng minh còn có một đồng hương khác đã từng đến thế giới này, người đó thậm chí cũng không để lại dấu vết rõ ràng nào, cho đến hôm nay khi thấy bản bút ký này. Bạch Tử Thạch có dự cảm, cậu nhất định sẽ tình được đáp án ở trong này.
Vincent mở bản bút ký ra, ‘ba’, một thứ mày đen rớt ra, Bạch Tử Thạch cầm lên, đó là một quyển bút ký màu đen nhỏ, bìa ngoài giống hệt cái trong tay Vincent. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt cả hai, tại sao Oliver David lại giấu một quyển bút ký trong bản bút ký nhỉ?
Mang theo nghi ngờ, Bạch Tử Thạch mở trang tiêu đề ra, vừa nhìn lướt qua, cậu như bị sét đánh kinh hô một tiếng. Trên trang tiêu đề đã có chút ố vàng kia dùng cả trung văn và anh văn viết một câu —— Gửi đến người đồng hương cũng đến từ địa cầu.
Những thể chữ ngay ngắn chỉnh tề đã lâu không được nhìn thấy khiến Bạch Tử Thạch không kìm nổi lòng vươn ngón tay lên vuốt ve, cho dù mấy chữ này cũng không tính là đẹp, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn quý trọng nó như tác phẩm cổ họa của Thiên triều. Ngón tay cẩn thận lật một trang, nội dung bên trong vẫn dùng tiếng trung viết, Bạch Tử Thạch cẩn thận đọc —
Hoàn cảnh của Á Thành đầy nguy hiểm. Mỏ phỉ thúy dần dần khô kiệt, ta nghĩ mười đại bộ lạc nhất định sẽ liều mạng tìm kiếm mỏ mới. A. . . đúng là phí công vô ích, phỉ thúy tiến hóa chỉ có ở Á Thành thôi. Sức chiến đấu của thú nhân trong mấy trăm năm này đã tăng lên quá nhanh, gien đời sau cường hóa dần theo từng đời, lũ dã thú tuyệt đối bị vây ở thế hạ phong, dù không dùng phỉ thúy, các thú nhân dựa vào huấn luyện cũng có thể nâng cao bản thân.
Cân bằng của pháp tắc có ở mọi nơi, dã thú cũng là một phần của đại lục. Đây là nguy cơ của Á Thành, cũng là cơ hội của Á Thành. Những điều đó đều là chuyện phiền não của thành chủ, ta mong ngươi làm một chuyện khác —- một khi mỏ phỉ thúy khô kiệt, các đổ thạch sư sẽ đối mặt với hủy diệt.
Nhưng đừng có gấp. Phỉ thúy tiến hóa không có, nhưng mỏ phỉ thúy vẫn còn, chỉ là không còn đem lại sức mạnh tiến hóa cho thú nhân. Ngươi cũng biết, trên địa cầu phỉ thúy là một loại xa xỉ phẩm quý giá — nghề đổ thạch cũng phồn vinh. Ta nghĩ ngươi hẳn đã hiểu, ta biết ngươi là một điêu khắc sư. Ta hy vọng ngươi có thể đem nghiệp châu báu phỉ thúy phát triển ở Á Thành. Công việc cụ thể, thành chủ sẽ an bài thêm. Trong bản bút ký trước ta không hề đề cập đến bất kỳ dấu vết gì của ngành trang sức đá quý, ta nghĩ ngươi hiểu ý của ta.
Đương nhiên, làm hay không làm, đều tùy ở ngươi.
Đồng hương của ta, chúc ngươi có một cuộc sống tốt đẹp.
Vệ Tử Câm.’