Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1002 : Phải nhanh chóng đuổi đi!
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Diệp Lăng Phi và Alice từ trên gác đi xuống, đã thấy Laura và Ann đứng dậy khỏi ghế salon. Alice khoát khoát tay với hai cô vệ sĩ, nói:
- Các cô không cần đi ra ngoài với tôi đâu!
Laura và Ann tiễn Alice ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra để Alice lên xe, hắn thì đi vòng ra mở cửa lên ghế lái. Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi khu biệt thự Nam Sơn. Trên đường đến sân bay, Alice luôn luôn chú ý đến trang phục của mình, muốn biết trang phục của mình có đẹp hay không, từ điểm đó Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra được, trong lòng Alice rất quan tâm đến việc cha mình đánh giá mình như thế nào. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, Alice đã vì mình mà trả giá rất nhiều. Vì mình, Alice đã vứt bỏ vinh quang và địa vị của bản thân, cái loại cảm giác được mọi người ngưỡng vọng cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng buông tha được, nhưng Alice vì Diệp Lăng Phi, lại buông bỏ rất nhẹ nhàng. Diệp Lăng Phi một tay giữ vô-lăng, tay kia khẽ vuốt mái tóc dài của Alice. Alice sửng sốt, quay mặt sang nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Satan, anh làm gì vậy?
- Không có gì, chỉ là muốn vuốt tóc em một chút thôi!
Diệp Lăng Phi thu tay về đặt lên vô-lăng, nhìn về phía trước, cười nói:
- Alice, em còn nhớ chuyện của hai chúng ta ở Pa-ri không?
Nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Pa-ri, trên khuôn mặt Alice hiện lên một nụ cười hạnh phúc, nói:
- Satan, nơi đó đã để lại cho em một kỷ niệm thật đẹp, sao em có thể quên nơi đó được chứ!
- Anh cũng vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ anh lại nghĩ, năm đó anh quyết định như vậy có phải là quá võ đoán không, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ, đã bỏ qua em, bây giờ nhìn lại, thật ra thì cũng không phải anh quay lại thành phố Vọng Hải là có thể sống cuộc sống của người bình thường, từ lúc anh trở về đã phát sinh rất nhiều chuyện. Alice, trong lòng em có hận anh không?
- Hận anh ư?
Alice sững sờ, lập tức cười nói:
- Cho tới tận bây giờ em chưa từng hận anh. Satan, anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là người duy nhất em yêu, em có thể hiểu được tình cảnh của anh. Giống như bây giờ, em biết là trong lòng anh có em, nhưng gia đình của anh lại khiến cho anh không dám có ý gì với em!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Có thể là anh đã thay đổi rất nhiều, anh không còn là cái tên Satan như trong quá khứ nữa, cái tên Satan kia có thể không cố kỵ bất cứ điều gì, thậm chí còn có thể khư khư cố chấp thực hiện chuyện anh muốn làm. Thế nhưng bây giờ đã không giống như trước nữa, anh đã có vợ rồi, hơn nữa còn sắp được làm cha. Alice, có lẽ đây là sự thay đổi của anh, sống trong cái xã hội này này, nó đã mài mòn đi sự gai góc của anh, để anh bắt đầu lo lắng chuyện được mất, anh không muốn mất đi gia đình của mình, đương nhiên, trước mắt bản thân gia đình anh đang khiêu chiến với quy tắc của xã hội này, người xung quanh đều đã quen với chế độ một chồng một vợ, nhưng bây giờ trong nhà anh lại có hai cô vợ chính thức, nói như thế nào nhỉ, bà xã của anh đã bao dung với anh hơn nhiều rồi, anh không biết sự nhẫn nhịn của Tình Đình là bao nhiêu nữa, một khi cô ấy biết anh ở bên ngoài còn có người phụ nữ khác không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì. Alice. Sở dĩ bây giờ anh chỉ có thể đối xử với em như vậy, tuy anh biết làm như vậy là không công bằng với em, nhưng mà....!
Diệp Lăng Phi còn chưa kịp nói xong. Alice đã vội vàng ngắt lời:
- Satan, anh đừng nói như vậy. Bây giờ em sống rất vui vẻ, có thể gặp được anh là em đã thấy thỏa mãn rồi, hơn nữa em đang là nghiên cứu sinh ở đại học Vọng Hải, em cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn về văn hóa phương Đông. À, nếu như anh có thời gian thì anh có thể đến gặp em, như vậy thì em sẽ vui hơn đó!
- Anh sẽ đến!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh sẽ dành thời gian đến gặp em nhiều hơn!
Diệp Lăng Phi và Alice đi tới sân bay, xuống xe. Alice khoác tay Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi đi vào sân bay. Chuyến bay mà Tiger tính từ lúc Diệp Lăng Phi và Alice đến sân bay thì rốt cục sau đó nửa tiếng đã đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Vọng Hải. Tiger còn chưa đi ra khỏi sân bay, Alice đã giơ lên tay lên gọi cha của mình. Nét mặt Tiger nhuốm vẻ mỏi mệt. ông ta mặc một bộ vest màu lam đắt tiền, ở đằng sau ông ta, hai tay vệ sĩ cũng mặc âu phục theo sát Tiger.
- Cha!
Alice thấy Tiger đi ra ngoài, vội vàng nhào tới, đã lâu lắm rồi Alice chưa được gặp cha của mình. Sau khi nhìn thấy Alice, vẻ mệt mỏi trên mặt Tiger lập tức bị quét sạch, ông ta ôm lấy Alice, vỗ nhẹ vào sau lưng Alice một cái. Diệp Lăng Phi đi tới, Tiger chuyển ánh mắt sang người Diệp Lăng Phi, vươn tay phải ra bắt tay với Diệp Lăng Phi.
- Tiger tiên sinh, chúng ta đến khách sạn trước đã!
Diệp Lăng Phi nói.
Tiger gật đầu, nói:
- Chúng ta đã lâu không gặp rồi, tôi rất muốn tâm sự với cậu một phen!
- Hoan nghênh, rất hoan nghênh!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Con người của tôi không ham thích gì, chỉ thích nói chuyện phiếm thôi!
Alice khoác cánh tay cha mình, rúc vào người Tiger. Tiger gọi một tên vệ sĩ ở phía sau. Sau khi nói mấy câu, tên vệ sĩ kia lấy điện thoại di dộng ra gọi cho ai đó. Tiger cười cười với Diệp Lăng Phi, nói:
- Lần này tôi đến thành phố Vọng Hải là để tham gia một hoạt động, cậu đã nghe qua về tập đoàn IPA chưa?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn không ngờ được Tiger tới nơi này hóa ra là có liên quan đến tập đoàn IPA. Tiger cười cười, không giải thích gì thêm, nói:
- Đi thôi, có thời gian chúng ta trò chuyện một chút!
Đi ra sân bay, một người vệ sĩ gọi một chiếc xe taxi. Alice và Tiger đều lên xe taxi, Diệp Lăng Phi thì lái xe đi theo. Nơi mà Tiger vào ở chính là khách sạn quốc tế Vọng Hải, phòng nghỉ cũng đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, là phòng tổng thống trong khách sạn quốc tế. Diệp Lăng Phi không đi lên đó, hắn ngồi ở khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn tầng một của khách sạn. Tiger và Alice lên lầu, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau. Tiger và Alice từ trên lầu đi xuống.
- Diệp tiên sinh, cậu quyết định chúng ta đến đâu dùng cơm đi!
Tiger nói.
- Tôi cũng không quen thuộc nơi này lắm, vốn tất cả mọi vấn đề đều là do tập đoàn IPA phụ trách, nhưng tạm thời tôi thông báo cho bọn họ chưa cần tiếp đãi!
- Nếu như vậy tôi đây sẽ dẫn ông đến dùng cơm bên bờ biển đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thuận tiện để ông xem cảnh biển ở nơi đây thế nào!
Tiger nở một nụ cười, nói:
- Ở đây cậu là chủ, tôi nghe lời cậu!
Diệp Lăng Phi đi tìm một quán ăn nằm gần quảng trường Hải Tinh, quán cơm này nằm trong công viên Hải Tinh, nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thấy biển lớn xanh thẳm. Hôm nay đã là 29 tháng chạp âm lịch, ngày mai đã là ba mươi Tết rồi, cái quán cơm này đã được đặt sẵn cho các bữa cơm tất niên rồi, nếu như buổi tối mới tới nơi này ăn thì có lẽ không còn chỗ nữa. Cũng may Tiger đến thành phố Vọng Hải vào buổi chiều, lúc bọn họ đến quán ăn trong công viên Hải Tinh này thì đồng hồ mới chỉ ba rưỡi chiều mà thôi. Tiger không gọi món ăn, Diệp Lăng Phi cũng không gọi món ăn, chuyện gọi món hoàn toàn do Alice phụ trách. Alice hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cô biết rõ cha mình rất ít khi ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng không biết được cha mình thích món Trung Quốc nào, vốn cô muốn hỏi ý kiến của Tiger, nhưng thấy Tiger đang cùng Diệp Lăng Phi tán gẫu, cô không thể làm gì khác được đành phải bỏ ý nghĩ này đi. Trước tiên cô gọi món khoái khẩu của Diệp Lăng Phi, sau đó lại gọi thêm một món Trung Quốc mà mình thích ăn, cuối cùng gọi thêm một món cá hấp nữa, sau đó giao menu lại cho nhân viên phục vụ. Tiger trên mặt vẫn đượm vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt của ông ta thì vẫn lấp lánh hữu thần.
- Diệp tiên sinh, tôi vốn định tới thành phố Vọng Hải sớm một chút, nhưng cuối cùng cũng không có thời gian, tôi vẫn đang phải tham gia các hoạt động châu báu ở Châu Âu, thực sự là không có thời gian để đến thành phố Vọng Hải!
Tiger nói với Diệp Lăng Phi.
- Lần này là tôi đồng ý với lời mời của tổng giám đốc tập đoàn IPA, tới thành phố Vọng Hải này để tham dự buối đấu giá từ thiện, nếu không thì có lẽ tôi chẳng có lúc nào để đến thành phố Vọng Hải được, như vậy thì tôi cũng không thể gặp được con gái Alice của tôi rồi!
Lúc Tiger nói, ánh mắt ông ta vẫn nhìn về phía gương mặt của Alice, trong ánh mắt của ông ta khi nhìn Alice bao hàm tình thương sâu nặng của một người cha. Diệp Lăng Phi cầm lấy chén trà, hắn ta nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt chén trà xuống, nhìn Tiger, cười nói:
- Tiger tiên sinh, tôi nhớ chúng ta hẳn là đã hai năm không gặp rồi nhỉ?
- Là hơn ba năm rồi chưa gặp!
Tiger nhẹ nhàng cười nói.
- Lần trước lúc tôi gặp cậu, cậu còn đang ở Anh quốc. So với khi đó, con người vậu hiện giờ lại hơn vài phần nội liễm, phải nói là bây giờ cậu còn đáng sợ hơn xưa!
- Tiger tiên sinh, ông suy nghĩ quá nhiều rồi đó!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Bây giờ tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, cái tên Satan trong quá khứ đã chết rồi!
- Diệp tiên sinh, không phải cậu nói Satan đã chết thì có thể chết được!
Tiger nói.
- Tôi tin rằng không chỉ có nước Anh, nước Mỹ một số quốc gia có những người hận cậu thấu xương mà còn có một số tổ chức hay thậm chí là các cá nhân cũng rất hận căm thù cậu, trong lúc cậu làm công việc buôn bán vũ khí đạn dược, cậu đã gián tiếp tạo thành bao nhiêu cái chết của bao nhiêu người trong chiến tranh trên toàn bộ thế giới? Tôi tin rằng, chỉ cần có thời cơ thích hợp, cậu và kể cả tổ chức của cậu cũng sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!
Diệp Lăng Phi nhìn Tiger, cười nói:
- Tiger tiên sinh, ông đây là đang cảnh cáo tôi sao, nếu như đây là sự cảnh cáo của ông với tôi, tôi đây xin nhận. Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện có người muốn mạng của tôi rồi, chẳng qua là, phàm những kẻ muốn lấy mạng tôi, tôi đều đã giết chết bọn chúng rồi, đương nhiên, tôi cũng tin rằng còn có thể có nhiều người nữa muốn lấy mạng tôi, tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng!
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý tôi rồi!
Tiger lắc đầu, nói:
- Phi Hổ, tạm thời không nên vội vàng kết luận!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ cậu phải mau chóng tìm được tên McKeithen này, chỉ có tìm được hắn mới có thể làm rõ chuyện này!
- Vâng, em đã phái người đi thăm dò hành tung của người này rồi!
Phi Hổ nói.
- Nhưng mà em còn một tin xấu nữa muốn nói cho anh, đó chính là đặc công của nước Anh đã từng xuất hiện gần trụ sở của chúng ta, đồng thời phía nước Mỹ cũng đã giảm thiểu đơn đặt hàng với chúng ta, đây không phải là chuyện tốt!
- Phi Hổ, xem ra câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đã chiếm được sự ủng hộ của nước Mỹ rồi, lúc này, điều chúng ta có thể làm không phải là tranh giành đơn đặt hàng với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ mà là cố gắng hết sức để duy trì cục diện hiện thời, không nên có hành động gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu đã điều tra về tập đoàn IPA chưa?
- Đã tra xét rồi, phía sau lưng tập đoàn IPA có sự ủng hộ của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, hơn nữa, các nghiệp vụ chủ yếu của tập đoàn lớn này không nằm ở châu Âu, mà là tại châu Á. Căn cứ theo cái tư liệu mà em thu được, tập đoàn IPA lấy Châu Á làm trung tâm, hướng việc phát triển sang các lục địa khác, với các khoản đầu tư vào các quốc gia thì đại đa số là các ngành kinh tế trụ cột của quốc gia đó!
- Anh đã đoán là cái tập đoàn lớn này có bối cảnh, nhưng thật không ngờ bối cảnh của tập đoàn này lại sâu như vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Xem ra lần này thành phố Vọng Hải sẽ có chuyện náo nhiệt rồi!
- Satan, anh muốn ám chỉ cái gì vậy?
Phi Hổ hỏi.
- Mục đích của tập đoàn IPA!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.
- Nếu để cái chuyện tập đoàn IPA này phát triển càng lúc càng mạnh, cậu suy nghĩ một chút, nếu như tập đoàn IPA đã khống chế huyết mạch kinh tế của một quốc gia, hậu quả sau đó sẽ là cái gì?
Phi Hổ hít vào một luồng hơi lạnh Jiầĩi bỗng nhiên hiểu ra vì sao nước Mỹ lại ủng hộ câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ. Phi Hổ hỏi:
- Satan, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Còn có thể làm gì được nữa. Nếu như cậu muốn để Lang Nha quật khởi thêm lần nữa, chuyện cậu cần làm không phải là giành mối làm ăn với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ trên thị trường vũ khí mà đoạt mối làm ăn với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ trên thương trường!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Phi Hổ, cậu để tổ chức Lang Nha lập kế hoạch đầu tư vào huyết mạch kinh tế của một số quốc gia. Nếu như tập đoàn IPA đã giành trước một bước thì cậu có thể áp dụng các phương pháp khác, anh tin rằng có một số quốc gia rất dễ xảy ra nội chiến, thậm chí còn phát sinh chinh biến, tổ chức Lang Nha chúng ta là một tổ chức chú ý đến lợi nhuận. Nếu như có thể thông qua thủ đoạn chính biến để đạt được điều chúng ta muốn, vậy thì không cần tiếc giá nào!
Phi Hổ gật đầu, nói:
- Em hiểu rồi!
- Ừ. Phi Hổ, anh hy vọng cậu hiểu, nếu như cậu muốn để Lang Nha tiếp tục phát triển, đừng lo quá vào sự ủng hộ của nước Mỹ, tổ chức chúng ta không nhất định phải dựa vào nước Mỹ mới tồn tại!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu đừng quên chúng ta còn có một chỗ dựa cường đại khác, từ thế cục bây giờ, Lang Nha không còn sự lựa chọn nào khác rồi!
- À. Satan, thiếu chút nữa thì quên, khoảng nửa tháng nữa em sẽ đến Bắc Kinh!
Phi Hổ nói.
- Chúng ta đưa hai nhóm hàng tới rồi, lần này em đi Bắc Kinh chính là muốn bàn bạc thật kỹ phương pháp vận chuyển của lô hàng thứ ba, bây giờ vận tải biển không an toàn cho lắm, xem có phương thức vận chuyển nào an toàn hơn không, có có thể tránh phải đi vòng qua quốc gia khác!
- Cậu muốn tới Bắc Kinh ư?
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh sẽ không đến Bắc Kinh đâu, chuyện bên đó cậu cứ xử lý đi, anh bây giờ không thích hợp để xuất đầu lộ diện, cứ lén lút ẩn mình thì tốt hơn!
- Satan, anh không đến sao được!
Phi Hổ nói.
- Không có anh em cảm thấy không có người tin cậy, em chung quy vẫn không bằng anh, mạng lưới quan hệ của Lang Nha có lẽ đều là do anh xây dựng. Satan, anh cứ đến Bắc Kinh đi!
- Để anh suy nghĩ thêm đã, chờ khi nào cậu tới thì nói sau!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại của Phi Hổ, suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho lão già. Lão già đã đi nghỉ rồi, điện thoại là do người giúp việc của ông ta nhận, chờ đợi hồi lâu mới nghe thấy giọng nói của lão già vang lên trong điện thoại:
- Tiểu Diệp, tôi đã đi ngủ rồi mà cậu vẫn muốn gọi điện thoại cho tôi à?
- Không có cách nào khác, hai chúng ta thân nhau mà!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Mấy cãi vị lãnh đạo lần trước mà ông giới thiệu với tôi, tôi chẳng nhớ được một ai cả. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gọi điện cho ông là tốt nhất!
- Gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì, nói đi!
Lão già nói.
- Tôi chỉ có năm phút đồng hồ thôi, dù cho cậu không dập máy thì tôi cũng phải dập máy, bây giờ tôi đang bị người ta quản mà, không có cách nào, ai bảo sức khỏe của cái lão già này không tốt chứ!
- Tôi chỉ nói mấy câu thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tổ chức Lang Nha cần một sự ủng hộ thật mạnh mẽ!
- Sự ủng hộ mạnh mẽ ư?
Lão già nghe xong, cười nói:
- Tiểu Diệp, cái này không cần tôi nói rõ ra chứ, tôi nghĩ thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi mà!
- Ừm, chuyện thứ hai, tôi cần phải có người mang lại sự ủng hộ mạnh mẽ cho tôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi không chỉ muốn từ phía quân đội, tôi còn muốn cả chính trị nữa!
Lão già cười nói:
- Chuyện này tôi nghĩ không cần tôi phải trả lời, trong lòng cậu hiểu rõ mà!
- Một việc cuối cùng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Sang năm tôi sẽ tới Bắc Kinh!
Lão già cười nói:
- Đến đây đi, tôi đã sớm mong được gặp cậu rồi!
Diệp Lăng Phi dập máy, hắn lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút. Diệp Lăng Phi cảm thấy mình phải có được sự ủng hộ thật mạnh mẽ, mau chóng xử lý Đới Vinh Cẩm, hắn không muốn để cho Đới Vinh Cẩm tiếp tục gây chuyện ở thành phố Vọng Hải này nữa, phải nhanh chóng đuổi tập đoàn IPA ra khỏi chỗ này.