Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1003 : Bữa cơm tất niên!

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Nửa đêm tuyết đã bắt đầu rơi. Diệp Lăng Phi sớm mai thức dậy, mở cửa biệt thự ra, trên mặt dường như cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, hắn không nhịn được hắt xì một cái, tay phải xoa xoa mũi, nhìn xung quanh một chút. Diệp Lăng Phi buột miệng cười nói:



- Tuyết rơi đúng lúc điềm năm được mùa, đêm ba mươi tuyết rơi nhiều, có vẻ sang năm sẽ là một năm tốt lành đây!



(* Thụy tuyết triệu phong niên - thành ngữ- tuyết lành báo hiệu năm mới sung túc.)



Diệp Lăng Phi vốn định ra ngoài chạy bộ, vừa nhìn thấy tuyết rơi nhiều, hắn liền hủy bỏ quyết định này, quay lại thay quần áo, đi xuống dưới lầu, vào phòng khách ngồi xem báo. Tờ báo bị Diệp Lăng Phi lật qua lật lại một lúc, đến lúc hắn xem xong. Diệp Lăng Phi ước chừng Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu hẳn là cũng đã thức dậy, mới quay lại vào trong phòng ngủ. Quả nhiên Bạch Tình Đình cùng Vu Tiêu Tiếu đã rời giường, trong phòng ngủ chỉ còn lại Bạch Tình Đình đang ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược chải lấy mái tóc dài phiêu dật của cô. Diệp Lăng Phi đi đến phía sau Bạch Tình Đình, đặt hai tay lên vai Bạch Tình Đình, cúi đầu xuống, cố ý đưa mũi đến gần mái tóc Bạch Tình Đình, hít một hơi dài, thầm thì bên tai cô:



- Bà xã, thật là thơm quá đi!



Bạch Tình Đình đang cầm lược, chăm chú chải tóc, sau khi nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cười duyên nói:



- Người ta mới tắm rửa xong, dĩ nhiên là thơm rồi, đêm qua đều tại anh cả, khiến cho cả người người ta dính dấp mồ hôi, ngủ cũng không được ngon.



Diệp Lăng Phi đưa môi đến bên tai Bạch Tình Đình, cố tình dùng đầu lưỡi khiêu khích vành tai trong suốt như ngọc trai. Bạch Tình Đình nghiêng mặt, nũng nịu nói:



- Ông xã, ngứa chết người, đừng đùa mà!



Diệp Lăng Phi đưa môi ra, cười nói:



- Bà xã, anh ngửi thấy mùi thơm trên người em, nhịn không được mới làm như vậy!



Nói rồi Diệp Lăng Phi đưa môi tiến đến gần chiếc miệng nhỏ xinh của Bạch Tình Đình, hung hăng hôn một cái, rồi mới đứng thẳng người, miệng nói:



- Cũng không biết Hân Mính hai hôm nay có việc gì, điện thoại cũng không gọi một cuộc.



- Ông xã, anh không biết gọi điện thoại cho cô ấy à?



Bạch Tình Đình nói



- Anh chỉ biết nói miệng, cũng không thấy anh gọi điện cho cô ấy!



- Ừ nhỉ, may mà có bà xã nhắc anh. Anh tự nhiên lại quên không gọi điện cho bảo bối Hân Mính của anh!



Diệp Lăng Phi nói xong quả thật bấm số điện thoại của Chu Hân Mính. Vu Tiêu Tiếu đi từ bên ngoài vào trong phòng ngủ, cô vừa mới tắm xong, tóc trên đầu vẫn còn đẫm nước. Vu Tiêu Tiếu cầm khăn lông lau đầu.



- Tỷ tỷ, chị bảo tối nay mặc quần áo như thế nào mới hợp đây?



Vu Tiêu Tiếu đi đến, ngồi ở bên giường lau đầu, nói với Bạch Tình Đình:



- Mới vừa rồi, em còn đang suy nghĩ xem mặc quần áo màu gì thì đẹp?



- Vội cái gì chứ, đợi đến giữa trưa chuẩn bị ra ngoài, chị giúp em chọn quần áo.



Bạch Tình Đình nói:



- Tiêu Tiếu muội muội, em cứ yên tâm đi, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp em chọn một bộ quần áo đẹp nhất, làm cho em trở thành cô công chúa xinh đẹp nhất tối nay.



- Tỷ tỷ, em đẹp thế chứ có đẹp nữa cũng không bằng chị!



Vu Tiêu Tiếu cười nói:



- Em thấy tỷ tỷ mới là người phụ nữ đẹp nhất tối nay!
- Tiêu Tiếu, em cứ ngồi đi, chị ngồi cạnh ông xã của chị là được rồi!



Đây là lần đầu tiên Chu Hân Mính gọi Diệp Lăng Phi là ông xã trước mặt Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng sững sờ, rất hiển nhiên, ông còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị ở phương diện này. Chế độ một vợ một chồng là tình hình chung ở Trung Quốc, cũng là quy tắc chung của xã hội, cho dù có những người nuôi dưỡng tình nhân các loại, nhưng vẫn chưa từng có người trước mặt người khác công khai thể hiện rằng có hai bà vợ, bất quá, sự tình nếu đã đến mức này rồi, nói gì thì cũng đã chậm. Chu Hân Mính ngồi ở bên Diệp Lăng Phi.



Diệp Lăng Phi đã có vài ngày chưa được thấy Chu Hân Mính, nhịn không được chăm chú ngắm nhìn cô. Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ nói:



- Đâu có gì đẹp, cũng không phải là anh chưa nhìn thấy bao giờ.



- Anh đã vài ngày không được thấy em, dĩ nhiên là nhớ em rồi!



Diệp Lăng Phi lại ngay tại trước mặt mọi người nói ra những lời buồn nôn thế này. Bạch Tình Đình duỗi tay xuống dưới bàn, vươn tay véo một cái vào chân Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này mới nhận ra, vội vàng quay về phía bố mẹ vợ, nói:



- Bây giờ có thể mang thức ăn lên rồi chứ ạ? Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Cơm tất niên đương nhiên phải ăn tới không giờ, dựa theo thực đơn, trước tiên sẽ mang lên một nửa số thức ăn, một lúc sau, lại đem phần thức ăn còn lại lên!



- Tiểu Diệp, đừng quá lãng phí, tất cả chúng ta ngồi lại hảo hảo tâm sự là được rồi.



Chu Hồng Sâm cười nói.



- Khó được một ngày như hôm nay, chúng ta có thể ngồi lại đây với nhau náo nhiệt như thế này, sau này có muốn được náo nhiệt như vậy thì lại không dễ dàng rồi!



Bạch Cảnh Sùng vừa nghe, quay sang Chu Hồng Sâm, nói:



- Bí thư Chu, ông nói vậy là có ý tứ gì.



Bạch Cảnh Sùng cũng không biết Chu Hồng Sâm phải rời khỏi thành phố, điều lên tỉnh thành làm thị trưởng. Chu Hồng Sâm cười nói:



- Tôi nói ông Bạch à, ông cũng đừng gọi ta là bí thư Chu nữa, chúng ta thế này có thể coi là thân thích. Tình Đình cùng với Hân Mính nhà ta cũng là bạn tốt, mặc dù nói theo phương diện nào, quan hệ chúng ta đều gần gũi, ông cứ gọi tôi là ông Chu đi.



Trong khi Bạch Cảnh Sùng nói chuyện phiếm. Diệp Lăng Phi đã bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, đợi thức ăn lên tới nơi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. Chu Hồng Sâm nói với Bạch Cảnh Sùng chuyện ông phải đi tỉnh thành đảm nhiệm chức thị trưởng, sang năm sẽ phải bắt đầu lên đường. Diệp Lăng Phi nghe đến đó, đột nhiên mở miệng nói:



- Nhạc phụ đại nhân, cha đi tỉnh thành thì nhạc mẫu của con có đi theo không?



Một tiếng nhạc phụ và nhạc mẫu này khiến cho Bạch Cảnh Sùng. Chu Hồng Sâm và mẹ của Chu Hân Mính ba người đều ngẩn người, rất hiên nhiên, ba người này nhất thời cũng không thể tiếp thu loại phương thức khiêu chiến quy tắc hôn nhân này. Chu Hồng Sâm phản ứng đầu tiên. Chu Hồng Sâm nói với Diệp Lăng Phi:



- Mẹ của Hân Mính sẽ ở lại thành phố Vọng Hải chiếu cố cho Hân Mính, chỉ có cha đến tỉnh thành, nhưng cha sẽ không ở hẳn ở bên kia, chỉ sinh hoạt ở nơi thị ủy an bài, cha trước hết sẽ sống một mình bên đó, xem tình hình cụ thể, đến lúc đó lại nói. Cha còn không rõ ràng lắm tình huống bên kia, bây giờ mà nói thì có chút sớm.



Diệp Lăng Phi nói:



À, hóa ra là vậy, nhạc phụ đại nhân, con không có ý kiến, nếu như nhạc mẫu cùng với ngài đi tỉnh thành, con sẽ đưa Hân Mính về nhà con ở, bên con cũng có thể an bài chuyên gia chiếu cố, đương nhiên, nếu nhạc mẫu không cùng nhạc phụ lên tỉnh thành mà nói, Hân Mính muốn sống ở đâu là do cô ấy chọn, con lại càng không có ý kiến!



Hân Mính quay sang Diệp Lăng Phi nói:



- Anh không phải lo lắng việc này đâu, em đã nói chuyện với mẹ rồi, em và mẹ sẽ ở tại tiểu khu biệt thự Nam Sơn.



- Vậy à. Nhạc mẫu cũng muốn ở trong biệt thự chúng ta, thật là một chuyện tốt!



Diệp Lăng Phi vội vàng nói.



- Như vậy cũng có thể chiếu cố Hân Mính.



Diệp Lăng Phi ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng đã tính toán xong, cứ vậy thì không xong, nếu như mẹ của Hân Mính cũng ở trong biệt thự, mình sẽ không thể cùng mấy người Bạch Tình Đình “chơi đùa” nữa. Bây giờ, hắn cũng không có biện pháp nào, nếu Chu Hân Mính nói muốn cho mẹ đến ở, Diệp Lăng Phi cũng không có ý kiến. Tuy nói trong lòng Diệp Lăng Phi cũng không nguyện ý, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ là định chờ cơm nước xong xuôi, cùng Hân Mính nói chuyện một lúc, tốt nhất là để mẹ của Hân Mính cùng Chu Hồng Sâm lên tỉnh thành, mà Chu Hân Mính ở bên này, mình cũng sẽ tìm y tá chuyên nghiệp đến chiếu cố Chu Hân Mính.