Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1037 : Chết không có chỗ chôn!
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Chu Hướng Thiên tòng từ chỗ chính phủ về đến nhà đã là hơn 10 giờ tối, chỉ rửa mặt qua loa rồi lên giường. Lúc này vợ ông ta còn chưa ngủ, vẫn đang chờ Chu Hướng Thiên trở về. Khi Chu Hướng Thiên vừa trèo lên giường, vợ của ông ta trở mình, khẽ chạm vào người Chu Hướng Thiên, hỏi:
- Lão Chu, tôi nói với ông một chuyện được không?
- Bà còn chưa ngủ à!
Chu Hướng Thiên còn tưởng rằng vợ mình đã ngủ rồi, nhưng không ngờ bà ta vẫn chưa ngủ. Chu Hướng Thiên xoay người lại, lầu bầu:
- Bây giờ mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ. Bà mau đi ngủ đi, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp!
Chu Hướng Thiên nói xong liền nhắm mất lại ngủ, nhưng không ngờ vợ ông ta lại đẩy ông ta một cái, nói:
- Hướng Thiên, ông đoán xem hôm nay lúc ở bệnh viện tôi đã gặp ai?
- Gặp ai vậy?
Chu Hướng Thiên ngây người, lập tức nói:
- Làm sao tôi biết là ai!
- Hôm nay tôi đã gặp Chu Hân Mính đó!
Bà ta nói.
- Ông thử đoán xem, vì sao Chu Hân Mính lại đến bệnh viện?
- Bà có thể nói hết cả câu luôn được không, nói chuyện với tôi như vậy mà không thấy mệt sao?
Chu Hướng Thiên nói.
- Bà mau kể lại một mạch đi, tôi còn phải ngủ nữa, bà có biết không, ngày mai tôi còn có việc quan trọng phải làm!
- Được được, tôi nói luôn đây!
Vợ của Chu Hướng Thiên nói.
- Tôi thấy Chu Hân Mính bụng đã to đến bệnh viện kiểm tra thân thể!
- Cái đó thì có gì lạ!
Chu Hướng Thiên nghe xong, cũng không cảm thấy kì lạ ở đâu, ông ta xoay người sang chỗ khác, nói:
- Người ta mang thai thì có gì không đúng, mấy bà đúng là ăn no rỗi việc không có gì làm, lại quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này. Chu Hân Mính là con gái, chỉ cần kết hôn, thì sẽ...!
Chu Hướng Thiên nói đến đây, bỗng nhiên ngồi dậy, nói:
- Bà vừa nói cái gì. Chu Hân Mính có thai rồi ư?
Bà xã của Chu Hướng Thiên cười nói:
- Sao hả, tôi biết ngay là ông sẽ bất ngờ mà, còn nói là tôi lắm chuyện. Tôi nói với ông nhé, tôi thấy Chu Hân Mính đã mang thai ít nhất đã được 5, 6 tháng rồi, bụng cô ta đã to ra nhiều lắm. À, đúng rồi, tôi còn thấy Chu Hân Mính đi chung với một người đàn ông, tôi thấy người đàn ông đó chắc là chồng của Chu Hân Mính. Chỉ là, tôi vẫn thấy kỳ lạ, Chu Hân Mính kết hôn lúc nào vậy?
Diệp Lăng Phi đi đến, trước tiên chào hỏi Chu Hồng Sâm, sau đó ngồi ở ghế đối diện với Điền Vi Dân. Ánh mắt hắn nhìn về phía Điền Vi Dân, trong ánh mắt không có hề có một sự e ngại khiếp sợ nào, ngược lại còn xen lẫn một tia sắc bén.
- Bí thư Điền, tôi nghĩ rằng chúng ta không cần phải tự giới thiệu nữa chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Lần trước chúng ta đã gặp mặt, chỉ là tôi không biết bí thư Điền có còn nhớ tôi hay không!
Lúc Diệp Lăng Phi nói những lời này còn lấy trên người ra một điếu thuốc, hút thuốc lá ngay trước mặt Điền Vi Dân, Điền Vi Dân khẽ gật đầu, nói:
- Đương nhiên là tôi nhớ rất kỹ cậu, chỉ là vừa rồi khi nghe lão Chu nói chuyện xong, tôi nghĩ tôi phải nhìn lại cậu một lần nữa. Tiểu Diệp, tôi chưa từng nghĩ rằng cậu lại thâm tàng bất lộ như vậy, nhớ chuyện năm đó, đến bây giờ tôi mới hiểu được, vì sao bên Bắc Kinh lại trực tiếp gọi điện thoại tới đây!
Chuyện Điền Vi Dân muốn đề cập tới là chuyện xảy ra khi Điền Vi Dân còn đảm nhiệm chức vị thị trưởng thành phố Vọng Hải, chuyện đó luôn làm cho Điền Vi Dân rất khó hiểu, mãi cho tới lúc này, Điền Vi Dân mới hiểu ra. Diệp Lăng Phi đã sớm quên chuyện đó rồi, trải qua sự nhắc nhở của Điền Vi Dân. Diệp Lăng Phi mới nhớ ra. Hắn cười ha hả, nói:
- Bí thư Điền, chuyện đó đã qua từ lâu, tôi cũng quên mất rồi, thật không ngờ bí thư Điền còn nhớ rõ!
- Sao tôi có thể không nhớ rõ chứ?
Điền Vi Dân nói.
- Nếu như lúc đó tôi sớm đoán được quan hệ trong đó, có thể cục diện của tôi hiện giờ sẽ không giống như thế này rồi!
Điền Vi Dân nói câu này rất có hàm ý, Chu Hồng Sâm cũng nghe ra được hàm nghĩa bên trong đó. Diệp Lăng Phi tuy hiểu được trong lời này có ý khác, nhưng hắn cũng không phải người thích đi nói ẩn ý với người khác, thậm chí Diệp Lăng Phi còn hơi ghét chuyện nói kiểu hàm ý này. Hắn không để ý đến ý tứ trong lời nói của Điền Vi Dân, ngón tay phải kẹp điếu thuốc, nhìn Điền Vi Dân, nói:
- Bí thư Điền, những chuyện này đã là quá khứ rồi, ta tôi nghĩ chúng ta không cần phải bàn luận về mấy cái chuyện cũ này nữa, cứ nói về những chuyện chuyện trước mắt đi. Tôi tin rằng nhạc...!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, bỗng nhiên ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng sửa lời:
- Tôi tin rằng bí thư Điền đã hiểu rõ bối cảnh của tôi, hơn nữa vừa rồi nhất định bí thư Chu đã nói về chuyện tên nhà báo đó tố giác tôi!
Điền Vi Dân thông minh bực nào chứ, vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tới chữ “nhạc”, ánh mắt ông ta quét qua Chu Hồng Sâm ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt Chu Hồng Sâm hơi thay đổi, Điền Vi Dân trong lòng đã hiểu rõ nhất thanh nhị sở, minh bạch mọi chuyện, lại suy nghĩ cẩn thận hơn, đúng là chỉ có thể như vậy thôi, chỉ có thể là quan hệ giữa Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi rất thân mật. Diệp Lăng Phi mới có thể toàn lực hỗ trợ Chu Hồng Sâm. Bây giờ xem ra, mấy năm nay không phải là vì năng lực của Chu Hồng Sâm tốt thế nào, hoàn toàn là bởi vì Chu Hồng Sâm có một cô con gái tốt, Điền Vi Dân trong lòng Hiểu rõ việc này, nhưng ông ta không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật gật đầu, nói:
- Tôi đã hiểu rồi!
- Được rồi, bí thư Điền, vậy chúng ta nói thẳng ra nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lần này tôi thấy tám, chín mươi phần trăm là có người đứng phía sau sai sử, tôi không tin tên nhà báo nho nhỏ kia dám làm việc này, tôi nói cho ông một cơ mật quốc gia, tên người nước ngoài mà tôi giao cho cảnh sát là kẻ bị tình nghi làm gián điệp cho tập đoàn IPA, bây giờ tên đó còn đang ở trên Bắc Kinh đó. Bí thư Điền, bí mật này chỉ sợ ông cũng không biết!
Điền Vi Dân quả thực là không biết chuyện này, lần đó bên Bắc Kinh trực tiếp lái chuyên cơ, đưa người đi suốt đến. Sau này, những người biết chuyện này được yêu cầu giữ bí mật, bởi vậy, Điền Vi Dân cũng không biết được.
- Tiểu Diệp, cậu tính làm gì đây?
Điền Vi Dân hỏi.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Bí thư Điền, tôi biết nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ muốn làm to chuyện này lên, đã có người dám đụng đến tôi, tôi sẽ đùa chết hắn. Nhưng mà, tôi cần bí thư Điền cùng phối hợp, làm cho chuyện này không thể vãn hồi được nữa, đến lúc đó, tên đứng ở phía sau sai sử sẽ chết không có chỗ chôn!