Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1038 : Nổi trên mặt nước!
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Diệp Lăng Phi vừa nói câu đó xong, Điền Vi Dân tay nắm chặt cốc trà, nhìn Diệp Lăng Phi, Điền Vi Dân đang suy nghĩ nếu như ông ta ủng hộ Diệp Lăng Phi làm như vậy thì bản thân ông ta sẽ có lợi gì, Điền Vi Dân cũng suy nghĩ xem nếu ông ta làm như vậy thì sau này sẽ có hậu quả gì. Chu Hồng Sâm cũng không nói chuyện gì cả, ông ta chỉ cầm cốc trà lên và uống. Trong chốc lát cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ, Điền Vi Dân trầm tư hồi lâu mới nói:
- Tiểu Diệp, tôi nghĩ chuyện này cứ thế mà làm đi. Tôi sẽ ủng hộ cậu, nhưng tôi cũng mong cách giải quyết của cậu không làm tôi lâm vào thế khó sử!
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Ông yên tâm, tôi sẽ không làm khó bác đâu. Ít nhất là trước mắt, tôi cũng chưa từng làm khó bí thư Chu. Lần này, tôi cũng sẽ không làm khó bí thư Điền như vậy!
- Như vậy thì tốt!
Điền Vi Dân cười, nói:
- Tiểu Diệp, nào, ba người chúng ta nói chuyện khác đi! Tôi muốn biết dự án khu nhà giá rẻ của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ tới khi nào thì hoàn thành?
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hồng Sâm, rồi lại nhìn Điền Vi Dân, cười nói:
- Bí thư Điền, lẽ nào ông không biết tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là do vợ tôi đang quản lý sao? Tôi không biết mấy chuyện bên đó đâu!
Điền Vi Dân cười, nói:
- Ông Chu này cũng đã nói với tôi rồi. Ông ấy nói chỉ cần tìm cậu, thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết hết. Quan hệ giữa tôi và Bạch tổng giám đốc không thân quen cho lắm, nhưng với Tiểu Diệp cậu thì....!
Điền Vi Dân nói tới đây thì cố tình ngừng lại một lúc, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt hàm chứa một nụ cười, ông ta nói:
- Tôi tin cậu hiểu được ý của tôi!
- Bí thư Điền! Bác như vậy là muốn mặc cả với tôi. Vốn dĩ là vì sau khi bí thư Chu đi khỏi thì tôi sẽ không cần quan tâm tới chuyện của bên chính phủ nữa. Nhưng mà bây giờ xem ra chuyện bên chính phủ có vẻ vẫn còn cần tôi suy nghĩ!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn Chu Hồng Sâm, đúng lúc đó hắn thấy Chu Hồng Sâm đang uống trà. Chu Hồng Sâm cười, nói:
- Tiểu Diệp, chẳng có cách nào cả! Dự án nhà ở giá rẻ này vốn cũng chẳng thế kiếm tiền từ nó. Bên chính phủ chúng tôi nhiều nhất thì chỉ có thể cho tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ các cậu một chút chính sách ưu đãi. Nhưng mà, tôi biết bên tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ các cậu chỉ cần khai thác tốt hạng mục núi Long Sơn thì đã kiếm không ít tiền rồi!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe những lời Chu Hồng Sâm vừa nói thì ông ta vừa cười vừa nói:
- Được rồi, bí thư Chu ông không cần nói nữa. Ông chuẩn bị lên tỉnh làm thị trưởng rồi. Còn chuyện bên thành phố Vọng Hải này tôi nghĩ là ông không cần quan tâm nữa đâu. Dù sao bí thư Điền cũng là lãnh đạo cũ của ông, tôi tất nhiên dốc hết sức ủng hộ công việc của bí thư Điền. Bí thư Điền, thế này đi, đợi sau khi tôi và Tình Đình thương lượng xong, xem xem có thể hoàn thành dự án nhà giá rẻ đó trước tháng 6 hay không!
- Được! Tôi thích nhất cái tính tính phóng khoáng này của cậu đó Tiểu Diệp!
Sau khi Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta bèn rất vui sướng. Ông ta đang định nói mấy câu nữa với Diệp Lăng Phi, thì liền nghe thấy tiếng điện thoại của Chu Hồng Sâm reo. Chu Hồng Sâm xin lỗi nói:
- Lãnh đạo cũ, thật ngại quá, tôi phải đi nghe điện thoại chút!
Chu Hồng Sâm vừa nhìn cuộc gọi đến, nụ cười trên môi ông ta vụt tắt, ông ta nói:
- Là điện thoại của bí thư Tôn!
Điền Vi Dân gật đầu, nhìn Chu Hồng Sâm nhận điện thoại, nói:
- Ông Tôn à, có chuyện gì thế?
- Bí thư Chu, tôi có chuyện muốn nói với ông!
Mặc dù bây giờ Chu Hồng Sâm không còn là bí thư thị ủy của thành phố Vọng Hải nữa, nhưng nhất thời bí thư Tôn không sửa được thói quen, ông ta vẫn cứ gọi Chu Hồng Sâm là bí thư Chu. Chu Hồng Sâm cũng không để ý chuyện xưng hô vặt vãnh đó, ông ra hỏi luôn:
- Ông Tôn! Ông cứ nói thẳng ra, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Bí thư Chu, cái đó....... cái đó.....!
Ông ta ấp a ấp úng, giọng nói cũng rất nhỏ. Chu Hồng Sâm tỏ ra sốt ruột, thúc giục nói:
- Tôi nói này cậu Tôn, rốt cục là có chuyện gì! ông nói nhanh lên xem nào!
- Bí thư Chu, vừa nãy thị trưởng có tới chỗ chúng tôi. Ông ta cứ như muốn thẩm vấn công việc vậy, đột nhiên nhắc tới có phải gần đây có vụ án lớn gì không. Mặc dù thị trưởng Tùy không trực tiếp hỏi, nhưng tôi đoán là ông ta đã biết chuyện gì đó. Tôi cứ làm theo như những gì bí thư Chu nói lần đầu, tôi đã nói với thị trưởng Tùy rồi, thị trưởng Tùy nói nên điều tra nghiêm ngặt, hơn nữa ông ta còn nhắc chúng tôi mấy người thị ủy thường ủy phải ngồi lại họp, nghiên cứu chuyện cảnh sát móc ngoặc với cảnh sát này như thế nào. Theo tôi thấy, thị trưởng Tùy là cố ý làm to chuyện này!
Chu Hồng Sâm sớm đã nghĩ tới Tùy Trường Hồng, chỉ là ông ta chưa dám xác định, bây giờ nghe những lời này của bí thư Tôn. Chu Hồng Sâm đã xác định chính xác là do Tùy Trường Hồng đứng đằng sau vụ này. Chu Hồng Sâm nói:
Trịnh Khả Nhạc tháo tai nghe từ tai ra, cười, nói:
- Diệp đại ca, em lo làm phiền anh và Tổng giám đốc Trương!
- Con Tiểu a đầu này giọng lưỡi cũng ngọt lắm!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh hỏi em, rốt cuộc Trương Lộ Tuyết là ngã đi hay là ngất?
- Cái này........!
Trịnh Khả Nhạc chần chừ một lúc rồi nói:
- Diệp đại ca, em cũng không biết nữa, chỉ là em nghe thấy bên trong có tiếng động, em vào thì thấy Tổng giám đốc Trương nằm trên mặt đất, em liền đỡ chị ấy lên. Em lo cho sức khỏe của Tổng giám đốc Trương không tốt, vì vậy mới bảo anh đưa chị ấy đi khám!
- Em ý!
Diệp Lăng Phi nói:
- Sau này không được nói linh tinh nữa, biết chưa?
- Em biết rồi!
Trịnh Khả Nhạc vội vã nói:
- Diệp đại ca, sau này em không dám nữa!
Diệp Lăng Phi đột nhiên cười lớn, nói:
- Được rồi, anh đùa với em thôi, lần này em làm rất tốt, anh thấy nên thưởng. Em nói cũng đúng, ai mà biết Trương Lộ Tuyết là ngã hay ngất chứ!
- Diệp đại ca, anh hư thật!
Trịnh Khả Nhạc nói:
- Vừa nãy làm em hết hồn, em còn cho rằng Diệp đại ca giận em nữa!
- Anh làm gì có hơi sức gì mà giận em!
Diệp Lăng Phi nói:
- Trịnh Khả Nhạc, không được để ai làm phiền Trương Lộ Tuyết. Trưa đặt hai suất cơm, đưa vào trong. À, ba suất, cả phần của em nữa!
- Cảm ơn Diệp đại ca!
Miệng lưỡi Trịnh Khả Nhạc rất ngọt, lập tức cảm ơn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười, rồi đi vào trong văn phòng. Khi Diệp Lăng Phi quay lại thì thấy áo ngực của Trương Lộ Tuyết vứt ở đầu giường. Chiếc giường của Trương Lộ Tuyết là giường đơn một người nằm thì vừa, nếu thêm Diệp Lăng Phi sẽ rất chật. Diệp Lăng Phi cởi giầy trèo lên giường. Trương Lộ Tuyết quay ra ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi. Một tay Diệp Lăng Phi thò vào trong nội y của Trương Lộ Tuyết, bóp lấy bóp để ngực của Trương Lộ Tuyết, nói:
- Lộ Tuyết, áo lót của em đâu?
- Tụt ra rồi!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Mặc thứ đó đi ngủ không thoải mái, em không muốn mặc!
- Như vậy không phải dụ dỗ anh sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Sau khi Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, hôn lên môi Diệp Lăng Phi, nói:
- Chính là như vậy đó!