Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1041 : Tổ điều tra!
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Phi đã dậy sớm đến sân bay. Bạch Tình Đình lái xe đưa Diệp Lăng Phi đến sân bay, lần này Diệp Lăng Phi đến Bắc Kinh không dẫn theo bất kì người nào, chỉ đi một mình thôi. Lúc Diệp Lăng Phi đến Bắc Kinh thì Phi Hổ và Tiêm Đao còn chưa tới. Phi Hổ và Tiêm Đao ít ra phải hơn 1 giờ chiều mới có thể đến Bắc Kinh. Lần này Diệp Lăng Phi đến Bắc Kinh cũng chẳng thông báo trước cho ai cả, lúc tới Bắc Kinh Diệp Lăng Phi mới gọi điện thoại cho lão già. Lão già lập tức phái người đón Diệp Lăng Phi đến chỗ ở của ông ta. Diệp Lăng Phi vừa xuống xe, đã thấy lão già đang đứng ở cửa, phía sau lưng ông ta là hai cô nhân viên hộ lý.
- Lão già, không phải là sức khỏe của ông không tốt đó chứ!
Diệp Lăng Phi đi tới, vươn tay ra dìu đỡ lão già, nhẹ nhàng nói:
- Tôi cảm thấy ông không phải là cái loại xương cốt kém cỏi gì đâu, dù ông đã lớn tuổi rồi thì cũng không nên để hai tiểu nha đầu đến chăm sóc thế chứ!
Lão già cười lắc đầu, nói:
- Tiểu Diệp, năm tháng không buông tha con người mà, tôi không thuận theo cũng không được, cái bộ xương già này cũng không ăn thua nữa rồi, thôi, vào trong nhà rồi từ từ trò chuyện!
Diệp Lăng Phi cười cười, đỡ lão già đi vào trong. Có Diệp Lăng Phi ở đây, lão già cũng không cần hai cô hộ lý chuyên môn chăn sóc cho mình nữa.
- Lão già, lần này tôi đến Bắc Kinh tương đối vội vàng, không mang được lễ vật gì cho ông cả, ông sẽ không trách tội tôi đó chứ!
Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với lão già, gác chân lên nhau, vốn định hút một điếu thuốc, nhưng lại nhìn thoáng qua lão già, sau đó Diệp Lăng Phi cất điếu thuốc đi, cầm lấy ấm trà trước mặt tự rót cho mình một chén, sau đó uống một hớp nước trà.
- Tiểu Diệp à, từ lúc nào thì cậu trở nên khách sáo với tôi như vậy!
Lão già cười nói.
- Trước đây cậu không bao giờ như vậy mà, lẽ nào cậu đã quen với cuộc sống trong đô thị hiện đại, đã trở thành một người bình thường rồi sao?
- Lão già, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi muốn không thay đổi cũng không được mà!
Diệp Lăng Phi cười nói
- Bây giờ tôi đã quen sử dụng tư duy của người bình thường để giải quyết một chuyện gì đó, tôi không biết đó rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Cái tên Satan trong quá khứ đã mất đi rồi, chỉ có Diệp Lăng Phi của hiện tại, một người bình thường không thể bình thường hơn!
Lão già cười, lắc lắc đầu, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, dù rồng có cuộn mình trong sông nhỏ thì đó vẫn là rồng, rắn dù ở nơi biển lớn thì cũng chỉ là rắn mà thôi!
- Lão già, tôi hiểu ý ông!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Nhưng mà, nếu như bên cạnh tôi có quá nhiều ràng buộc khiến tôi phải trở thành một người bình thường, vậy tính chất của chuyện này có thay đổi không?
- Sẽ không thay đổi đâu!
Lão già nói rất chắc chắn.
- Cứ nói về tôi đi, tôi là một quân nhân, dù tôi có cởi quân trang ra thì tôi vẫn là là quân nhân, bởi vì trong người tôi chảy dòng máu của quân nhân. Còn cậu, cậu cũng giống tôi, dòng máu chảy trong người cậu không phải là của người bình thường. Người thường gặp phải chuyện không giải quyết được, nhưng cậu thì không. Tiểu Diệp, tôi nói vậy không sai chứ, cậu gặp phải chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, bất kể cậu sử dụng phương thức gì, cậu vẫn sẽ tìm ra cách giải quyết, đây chính là sự khác nhau giữa cậu và những người bình thường!
- Lão già, tôi không hiểu ông đang nói cái gì!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:
- Tôi không nghĩ thì tốt hơn, đỡ để bị nhức đầu, chúng ta nói sang chuyện khác đi. Lão già à, sao ông lại mặc kệ không quản cô cháu gái bảo bối của ông vậy, sao cô ấy lại chạy đến thành phố Vọng Hải, ông gọi cô ấy về Bắc Kinh thì tốt hơn đó!
- Cậu nói đến Hiểu Lộ ư?
Lão già hỏi.
- Đương nhiên là cháu gái bảo bối Bành Hiểu Lộ của ông rồi!
- Nhạc phụ đại nhân, cha nói cũng có chút đạo lý, đúng là trong chuyện này có vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên nói:
- Này, lão già, ông làm cái gì vậy, tôi vừa đặt quân cờ không phải ở chỗ đó, có phải là ông chơi ăn gian không hả?
Lão già liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp à, cậu có nhầm không vậy, cậu thấy tôi chuyển quân cờ của cậu bao giờ, vừa rồi rõ ràng là cậu đặt quân cờ ở chỗ đó, cái tiểu tử này chỉ lo gọi điện thoại, mình đánh sai nước thì lại đi trách tôi, chúng ta đã thống nhất rồi đó, không được đi lại đâu!
- Lão già, ông quá ngang ngược rồi đó!
Diệp Lăng Phi lầu bầu,
- Vừa rồi tôi đã nhường ông rất nhiều rồi, từ sau tôi sẽ không nhường ông nữa đâu đấy!
Chu Hồng Sâm nghe thấy ở đầu dây bên kia Diệp Lăng Phi đang lầu bầu, ông ta cũng không biết cái lão già trong miệng Diệp Lăng Phi rốt cuộc là ai, nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, tựa hồ lão già đó và Diệp Lăng Phi rất thân nhau, nếu không Diệp Lăng Phi cũng sẽ không nói kiểu như vừa rồi.
- Tiểu Diệp, con đang nghe không vậy?
Chu Hồng Sâm hỏi.
- A, nhạc phụ đại nhân, con đang nghe!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vừa rồi con đang đánh cờ với một lão già xấu tính, lão già xấu tính đó chẳng chú ý hình tượng gì cả, chẳng có chút phong phạm nào của một lãnh đạo năm xưa!
- Tiểu Diệp, bây giờ tôi đã rút lui rồi, tôi chỉ là một lão già về hưu mà thôi!
Lão già bổ sung một câu.
- Thôi đi nhé, dù lão già ông đã về hưu rồi, nhưng dù sao ông cũng từng là lãnh đạo tối cao của quân đội!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không phải vừa rồi ông còn nói với tôi về cái chuyện rồng rắn gì đó sao?
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói đến đây, không nhịn được hỏi:
- Tiểu Diệp, rốt cuộc ông già đó là ai vậy?
- Nhạc phụ đại nhân, lão già này cũng không đơn giản, tên của ông ta là Bành Nguyên, nhớ năm đó cũng coi như là một nhân vật phong vân đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chẳng qua bây giờ ông ta chỉ là một ông già xấu tính thích chơi ăn gian, được rồi, nhạc phụ đại nhân, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói về chuyện cha vừa đề cập đi, cha muốn bảo con làm cái gì bây giờ?
- Bành Nguyên ư?
Chu Hồng Sâm nghe thấy cái tên này, cảm thấy đầu mình “oanh” một tiếng như phát nổ, cái tên này như sấm động bên tai, ai chăng biết Bành Nguyên chính là lãnh đạo cấp cao trong quân đội, chức vị vô cùng hiển hách. Chu Hồng Sâm rất khó tin rằng cái lão già xấu tính trong miệng Diệp Lăng Phi lại chính là Bành Nguyên, nhưng mà. Diệp Lăng Phi vừa nói câu đó cũng đủ để Chu Hồng Sâm biết được, lão già kia năm xưa cũng là cao tầng trong quân đội. Chu Hồng Sâm có thể chắc chắn rằng lão già xấu tính mà Diệp Lăng Phi nhắc tới chính là người tên Bành Nguyên kia.
Chu Hồng Sâm nhất thời hơi sững người, ông ta cũng không ngờ được rằng bối cảnh của Diệp Lăng Phi lại sâu như vậy, đến cả Bành Nguyên mà cũng quen biết. Diệp Lăng Phi đợi một lúc lâu, không nghe thấy Chu Hồng Sâm lên tiếng, hắn không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa:
- Nhạc phụ đại nhân, rốt cuộc cha định bảo con phải làm thế nào bây giờ?