Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1042 : Lại gặp thất bại!
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động trò chuyện với Chu Hồng Sâm. Hắn cầm lấy quân cờ, đặt xuống bàn, sau đó hỏi:
- Nhạc phụ đại nhân, rốt cuộc cha định bảo con làm thế nào, con phải làm chuyện gì đây?
Chu Hồng Sâm còn đang suy nghĩ về bối cảnh của Diệp Lăng Phi, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy. Chu Hồng Sâm mới nhớ ra mình đang gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, là vì chuyện của tổ điều tra. Chu Hồng Sâm nói:
- Tiểu Diệp, không phải là con có người quen ở trong tỉnh sao, con hỏi thăm giúp cha một chút về chuyện của tổ điều tra lần này. Cha vẫn cứ lo lo, luôn cảm thấy có người đang đứng đằng sau muốn chỉnh cha!
- À, chuyện này sao, được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nhạc phụ đại nhân, để con hỏi giúp cho một chút, thật ra thì con cũng không có người quen ở tỉnh, con cũng chỉ có thể đi hỏi thôi, cũng không biết có được hay không!
- Tiểu Diệp, chuyện lần này không phải chuyện nhỏ đâu!
Chu Hồng Sâm nói.
- Con nên biết, cha sắp đến tỉnh thành làm thị trưởng rồi, đúng lúc này lại xảy ra chuyện, rõ ràng là sẽ ảnh hưởng đến cha...!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói là chuyện này có ảnh hưởng đến ông ta. Diệp Lăng Phi không hề lên tiếng, mãi đến khi Chu Hồng Sâm nói xong. Diệp Lăng Phi mới nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con biết rồi, được rồi, bây giờ con phải đi hỏi thăm một chút!
Diệp Lăng Phi dập máy, cũng không sốt ruột lập tức gọi điện thoại đến tỉnh thành, hắn không chút gấp gáp, sau khi chơi cờ với lão già xong. Diệp Lăng Phi mới nói:
- Lão già, tôi đi gọi một cuộc điện thoại!
- Ừ!
Lão già gật đầu, nói:
- Đi đi Tiểu Diệp, nhớ nhanh về đấy nhé, chúng ta lại chơi tiếp!
- Lão già, tôi chơi cờ với ông không thành vấn đề, nhưng ông nên chuẩn bị bữa trưa cho tôi, không thể tôi chơi cờ cả sáng với ông, buổi trưa ông lại không để ý đến bữa cơm của tôi, như vậy thì không được đâu đấy!
Diệp Lăng Phi lầu bầu.
- Sao lại không chiêu đãi tôi một bữa ra trò, lão già, ông nói đúng không?
Lão già cười nói:
- Tiểu Diệp à, cậu không cần phải lo mấy chuyện này đâu, tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu rồi, một món canh, năm món ăn, cậu thấy tiêu chuẩn đó thế nào?
- Tốt lắm, cứ làm theo cái tiêu chuẩn này đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại tìm một chỗ không người, bấm số máy của bí thư Trương, điện thoại vang lên hai hồi chuông, sau đó giọng nói của bí thư Trương vang lên:
- Tiểu Diệp, thật không ngờ cậu lại gọi điện thoại cho tôi đó!
Diệp Lăng Phi nghe giọng nói của bí thư Trương dường như hơi thân thiết quá mức với mình, trước đây bí thư Trương không nói như vậy với hắn, tuy trước đây bí thư Trương chỉ cảm thấy bối cảnh của Diệp Lăng Phi rất thần bí, nhưng lúc nói chuyện với Diệp Lăng Phi ông ta đã quen dùng thái độ trên quan trường để nói với Diệp Lăng Phi, nhưng lần này. Diệp Lăng Phi cảm thấy rõ ràng giọng điệu của bí thư Trương khi nói chuyện với mình đã thân thiết hơn rất nhiều, thậm chí còn khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác bí thư Trương đang muốn thân với hắn hơn. Diệp Lăng Phi trong lòng có chút kỳ quái, không tự chủ được toát ra trong lời nói. Hắn nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Trương, thực sự tôi không quen nghe ông nói chuyện kiểu này!
- Tiểu Diệp, chuyện này phải trách tôi!
Bí thư Trương thở dài, nói.
- Trước đây tôi không biết thân phận của cậu, lần trước tôi đến Bắc Kinh họp, gặp được lãnh đạo của tôi, từ chỗ ông ấy tôi mới biết quan hệ của cậu và lãnh đạo, khụ, chuyện này đều do tôi...!
- Lão già, chuyến này tôi tiết kiệm được tiền rồi, không cần phải bỏ tiền túi ra thuê khách sạn, quả nhiên ở Bắc Kinh có người quen là dễ làm việc!
Lão già cười nói:
- Tiểu Diệp à, lẽ nào cậu còn quan tâm đến chút tiền ấy ư?
- Sao lại không cần!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ tôi cũng là người đã có gia đình, tôi còn phải nuôi sống một gia đình lớn chứ, sao có thể không quan tâm được!
Lão già cười, lắc đầu, không nói gì với Diệp Lăng Phi nữa mà thúc giục Diệp Lăng Phi mau mau chơi cờ.
********************************************
Trong lúc Diệp Lăng Phi và lão già đang ở nhà chơi cờ. Chu Hồng Sâm ở thành phố Vọng Hải đã bị người của tổ điều tra đưa vào trong khách sạn tiến hành điều tra. Chỉ là lúc này, tổ trưởng tổ điều tra, viện trưởng Kim lại thấy hơi khó xử, ông ta vừa nhận được thông báo của tỉnh ủy, yêu cầu lần điều tra này nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ. Trong lúc viện trưởng Kim cho rằng cho rằng thông báo này của tỉnh ủy là muốn điều tra làm rõ chuyện này, bí thư Trương lại gọi điện thoại tới. Bí thư Trương tự mình gọi điện thoại tới khiến cho viện trưởng Kim cảm thấy chuyện này trở nên khó giải quyết, ông ta không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra ý của bí thư Trương bên trong điện thoại. Sau khi dập máy, viện trưởng Kim tự mình đi tới gian phòng của Chu Hồng Sâm.
Trong phòng hai nhân viên tổ điều tra đang chuẩn bị theo trình tự tiến hành thẩm vấn Chu Hồng Sâm, viện trưởng Kim vừa đi vào, bao hai người đó ra bên ngoài chờ, ông ta ngồi đối diện với Chu Hồng Sâm, lấy ra bao thuốc, đưa cho Chu Hồng Sâm một điếu, đồng thời mình cũng hút một điếu.
- Thị trưởng Chu, lần này thực sự xin lỗi, đến đây quá đường đột!
Viện trưởng Kim khách sáo nói với Chu Hồng Sâm,
- Tổ điều tra chúng tôi đến thành phố Vọng Hải cũng là dựa theo quy trình bình thường. Ngươi nếu ông đã là đảng viên lâu năm, có lẽ cũng biết rõ quy trình của đảng ta. À, thị trưởng Chu, không phải là ông sắp đến tỉnh thành làm thị trưởng rồi sao?
Chu Hồng Sâm khi mới bị người của tổ điều tra đưa đến đây thì còn có chút lo lắng. Bây giờ thấy khẩu khí của tổ trưởng tổ điều tra khi nói chuyện với mình, ông ta biết ngay nhất định là con rể mình đã tác động lên bên tỉnh ủy, nếu không gã viện trưởng viện kiểm sát này sẽ không ăn nói khách sáo với mình như vậy. Chu Hồng Sâm trong lòng cũng an tâm, ông ta gác chân lên, sau khi hút một hơi thuốc, nhìn viện trưởng Kim, nói:
- Viện trưởng Kim, vốn là tôi định hôm nay sẽ đến tỉnh thành, nhưng bây giờ xem ra tôi phải ở lại chỗ này để hỗ trợ người ta điều tra mình rồi. Tôi tự nhận là khi tôi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, một lòng suy nghĩ cho những người dân bình thường, tôi đã mạnh mẽ đả phá tham ô hủ bại trong chính quyền, tôi làm hết thảy đều không thẹn với lương tâm. Nhưng bây giờ, trước lúc tôi sắp lên tỉnh thành làm thị trưởng, tỉnh ủy lại phái người đến điều tra tôi, chính là không tín nhiệm tôi, lần này dù tôi có thể tẩy sạch oan tình, nhưng tôi còn có thể làm việc ở tỉnh thành nữa sao?
Viện trưởng Kim cười nói:
- Thị trưởng Chu, ông đừng nghĩ như vậy, tổ chức làm như vậy cũng là vì coi trọng ông thôi, là muốn rửa oan cho ông đó!
- Rửa oan cho tôi ư?
Chu Hồng Sâm nhìn viện trưởng Kim, nói:
- Sợ rằng không đơn giản như vậy đâu, các ông đã đưa tôi vào đây, lẽ nào cũng là để minh oan cho tôi sao?
- Ừm, thị trưởng Chu, tôi nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm rồi!
Viện trưởng Kim nói.
- Vốn là tôi để bọn họ đưa ông tới đây là muốn tìm hiểu tình hình cụ thể, không phải giống như tổ điều tra trước trực tiếp cách ly đối tượng điều tra, hiển nhiên bọn họ lại hiểu lầm ý của tôi. Chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm thôi, thị trưởng Chu, bây giờ tôi muốn hiểu rõ tình hình cụ thể, ông xem có thể nói những gì ông biết cho tôi không, chủ yếu là hạng mục nhà ở cho người thu nhập thấp ở thành phố Vọng Hải!
- A, hóa ra là chuyện này à!
Chu Hồng Sâm dụi tắt điếu thuốc vào cái gạt tàn trên bàn, nói:
- Thật ra thì chuyện này rất đơn giản, là lúc đó Tùy Trường Hồng muốn làm nhà ở cho người thu nhập thấp, nhưng mà lại không có thương nhân bất động sản nào muốn nhận hạng mục này. Hẳn là ông biết hạng mục này không hái ra tiền nên chẳng ai muốn nhận cả, thị trưởng Tùy không biết làm thế nào, mới nhờ tôi đứng ra giải quyết. Tôi liên hệ với tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ để thi công hạng mục đó, chuyện chỉ có như vậy thôi!
- A, sự tình là như vậy à!
Viện trưởng Kim gật đầu, nói:
- Thị trưởng Chu, tôi muốn nói với ông một số việc!
Chu Hồng Sâm và viện trưởng Kim ở trò chuyện trong phòng rất lâu, sau khi rời khỏi khách sạn. Chu Hồng Sâm lấy điện thoại ra bấm số của Điền Vi Dân, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy. Chu Hồng Sâm đã cười nói:
- Lão lãnh đạo, tôi thấy lần này toan tính của Tùy Trường Hồng lại gặp thất bại rồi!