Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1071 : Chắc chắn phải chết
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Diệp Lăng Phi đứng ở trước các ngôi mộ, Tiêm Đao cầm ô che mưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống, lấy tay vuốt những tấm bia mộ lạnh như băng, tất cả đều yên tĩnh như vậy, dường như ẩn trong sự yên tĩnh đó là một cơn bão rất lớn, đây chỉ là sự tĩnh lặng trước khi những cơn bão ập đến. Có mấy chiếc xe màu đen đỗ ở bên ngoài, một người đàn ông hỏi đầu bước ra từ một trong những chiếc xe đó. Anh ta vừa bước xuống xe thì những viên cảnh sát ở đây đều vây quanh anh ta. Rồi một đám người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống từ những chiếc xe kia, đây đều là cấp cao của cảnh sát Luân Đôn Anh. Người đàn ông đó cùng mấy người đi về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đang ngồi xổm trên đất, tay vuốt tấm bia mộ. Nước mắt hắn lưng tròng, mọi người đàn ông đều không dễ khóc, chỉ khi chạm đến nỗi đau của họ mà thôi. Nằm ở đây đều là anh em của hắn, Diệp Lăng Phi không thể ngờ rằng sẽ gặp họ trong hoàn cảnh như thế này.
- Lão đại. Cục trưởng Cục cảnh sát Luân Đôn Marco đến kìa!
Tiêm Đao cúi người xuống, khẽ nói vào bên tai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không hề quan tâm, vẫn đưa tay vuốt băng trên bia mộ.
Marco đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói một cách khách khí:
- Diệp Tiên sinh! Rất vui khi được gặp lại anh, tôi thay mặt cho toàn thể cục cảnh sát Luân Đôn gửi lời tiếc thương sâu sắc đến những người bạn không may của anh!
Diệp Lăng Phi nghe đến câu nói này, đứng lên, đột nhiên Diệp Lăng Phi túm lấy cổ áo của Marco, rồi nhìn những mộ phần trước mặt. Hành động này của Diệp Lăng Phi khiến những tên cảnh sát đi theo Marco sợ ngây người, những tên này đều rút súng ra đứng ở tư thế tấn công, Marco vội quát:
- Dừng tay, không ai được nhúc nhích!
Diệp Lăng Phi nắm cổ áo Marco, nói một cách dữ dằn:
- Marco, chúng ta là bạn cũ, anh đương nhiên biết rõ phong cách làm việc của tôi, tôi nói cho anh biết, đừng làm tôi giận, không thì anh gánh lấy hậu quả đấy!
Marco nhìn cảnh sát cấp cao của mình tiến đến, thì thấp giọng nói:
- Satan, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện được không?
- Đi đâu nói chuyện? Tôi muốn nói chuyện ở đây!
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói tiếp:
- Kêu thủ hạ của anh cút hết cho tôi, bây giờ tâm trạng tôi không tốt đâu!
- Satan, anh buông tay ra đi!
Marco nói.
Diệp Lăng Phi buông tay ra. Marco chỉnh lại cổ áo mình, quay sang thủ hạ của mình bảo họ ra ngoài đứng đợi hắn, không được lệnh của hắn thì bất cứ ai cũng không được lại gần đây. Sau khi những viên cảnh sát đi khỏi, Marco mới đến trước Diệp Lăng Phi, khẽ thở dài nói:
- Nghị viên Waener cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tôi nghe được tin anh trở về Anh thì cùng Nghị viên Wagner qua đây, Nghị viên Wagner muốn nói chuyện riêng với anh!
- Lão già Wagner kia còn sống à? Tôi tưởng hắn chết rồi chứ!
Diệp Lăng Phi không khách khí nói.
- Tôi nghe nói lúc trước, phát hiện thấy có đặc công Anh gần căn cứ chúng tôi, lẽ nào các người muốn động thủ với tổ chức chúng tôi à? Marco, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ và nói chuyện với Nghị viên Wagner, bây giờ chúng ta nói chuyện về chuyện Tổng bộ của chúng tôi bị nổ. Tôi nghe nói cảnh sát các anh không những không dốc sức phá án mà lại còn nghi ngờ tổng bộ chúng tôi tàng trữ vũ khí trái phép nên gây ra chuyện này, tôi muốn biết ai nói điều này, anh thấy có đúng không?
Marco vội vàng xua tay nói:
- Satan, anh sai rồi, chúng ta biết nhau đã nhiều năm rồi, khi tôi còn là một viên cảnh sát bình thường thì chúng ta đã quen nhau rồi, mấy năm nay, tôi đều qua lại với các bạn anh rất thân thiết, lẽ nào anh cho rằng tôi sẽ làm như vậy à?
- Vậy thì ai làm?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Bây giờ như vầy, ai mà dám kết hôn, tôi vẫn có thói quen ở một mình, như vậy có chết cũng nhẹ nhõm!
- Nói bậy gì thế? Chết gì mà chết!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Tiêm Đao nói:
- Cứ sống cho tốt là được, Tiêm Đao, cậu và Dã Lang sớm về nghi đi, anh cũng nghỉ ngơi tí. Mai chúng ta đi xem tổng bộ thế nào!
- Vâng. Satan, Vậy không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh nghỉ sớm đi!
Tiêm Đao đứng lên nói:
- Anh cũng đã mệt rồi, tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, mai lúc nào cũng có thể đi sang tổng bộ!
Dã Lang và Tiêm Đao quay lưng đi, định đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi đột nhiên gọi Tiêm Đao. Tiêm Đao quay lại, nhìn Diệp Lăng Phi một cách ngờ vực. Diệp Lăng Phi nói một cách hết sức nhỏ nhẹ:
- Tiêm Đao, suy nghĩ một chút về đề nghị của anh nhé, tìm một cô gái thích hợp và kết hôn đi!
- Để sau hãy nói anh nhé!
Tiêm Đao nói.
- Satan, tôi chưa nghĩ kỹ về chuyện này!
- Vậy đi đi, từ từ suy nghĩ, mai chúng ta gặp nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
Tiêm Đao gật đầu nói:
- Chúng ta mai gặp nhé! Satan, anh nghỉ sớm đi.
Sau khi Dã Lang và Tiêm Đao rời khỏi phòng, Diệp Lăng Phi không gấp gáp lên giường mà lấy từ trong hành lý của mình ra cuốn sổ. Lần này hắn đến Anh có mang theo ảnh cưới của hắn và Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình, đó là hai tập ảnh cưới hắn chụp. Một cuốn là ảnh cưới hắn và Bạch Tình Đình, cuốn kia là ảnh cưới của hắn và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cầm hai tập ảnh lên giường, hắn lật xem rồi trên mặt nở một nụ cười. Diệp Lăng Phi xem một lúc lâu sau mới đật hai cuốn sổ xuống, thở dài nói nhỏ:
- Anh thực sự hy vọng anh có thể trở về Vọng Hải, về bên cạnh hai em, nhưng anh lại không chắc là anh có thể trở về được hay không!
Diệp Lăng Phi có dự cảm là như vậy, việc này sẽ không có kết quả gì, có lẽ phía sau còn có một âm mưu khác nữa. Sau khi Diệp Lăng Phi đến Luân Đôn, trong lòng luôn có dự cảm như vậy, hắn luôn cảm thấy việc này sẽ không thể nào kết thúc, dường như âm mưu này là nhằm vào mình, Diệp Lăng Phi không nói cho người khác biết dự cảm của hắn, hắn không muốn làm mọi người lo lắng trong lúc này. Diệp Lăng Phi cảm thấy việc hạnh phúc nhất của hắn là có thể thấy Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình tươi cười hạnh phúc, nụ cười đó làm hắn cảm thấy mãn nguyện.
Bây giờ họ đang làm gì nhỉ? Diệp Lăng Phi muốn gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hay là thôi. Đợi mai rồi gọi, dù sao cũng phải để họ yên tâm.
Diệp Lăng Phi tắt điện rồi đi ngủ.
Dự cảm của Diệp Lăng Phi không có sai, thực ra khi Diệp Lăng Phi xuất hiện ở bệnh viện, thì đã sớm có hai ánh mắt theo dõi hắn ta rồi, nói chính xác hơn là hai ánh mắt đó đã theo dõi hắn lâu rồi, từ khi Diệp Lăng Phi đến bệnh viện, hai người đó đã theo đến đấy, hai người thay phiên nhau không ngừng theo dõi Diệp Lăng Phi suốt 24 tiếng đồng hồ, mục đích là để đợi Diệp Lăng Phi xuất hiện. Họ tin Diệp Lăng Phi nhất định sẽ xuất hiện. Họ nhận nhiệm vụ là tiêu diệt Diệp Lăng Phi, nếu làm được hai người có thể chia đều, tiền thưởng cao nhất là 100 triệu.
Họ mỗi người đều không dám bám chặt, luôn theo sau một quãng xa. Khi họ đến nghĩa địa, hai người lại không tìm thấy cơ hội thích hợp để hạ thủ, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Họ nhìn thấy Diệp Lăng Phi và những người khác lên xe đi khỏi, định bụng đi theo nhưng hai người lại từ bỏ ý nghĩ ấy, bọn họ lại vờ canh ở bệnh viện, bởi vì nhiệm vụ của họ là tiêu diệt lãnh đạo của Lang Nha, bây giờ Phi Hổ chưa chết, họ cần phải đợi cơ hội, một khi Phi Hổ chết hai người không cần phải động thủ nữa, nếu Phi Hổ chưa chết thì hai người phải trực tiếp giết Phi Hổ.
Đợi một thời gian rất dài, nhưng do hai người đã quen cuộc sống chờ đợi. Đến tối, hai người sắp thay đổi kế hoạch là không ở bệnh viện chờ đợi nữa mà chọn một địa điểm phục kích khác, ở đó chính là tổng bộ súng ống đạn dược của tổ chức quân hỏa Lang Nha. ở góc độ nghề sát thủ thì nơi này là nơi phục kích hợp lý nhất, có thể ở trên đỉnh tòa nhà đối diện tiến hành ngắm bắn Diệp Lăng Phi, hai người phân ra ở hai địa điểm khác nhau, nếu một bên thất thủ thì bên kia bắn lần thứ hai tiêu diệt triệt để mục tiêu. Theo tính toán của hai tên sát thủ này thì Diệp Lăng Phi chết chắc rồi. Họ đoán chắc được hành tung của Diệp Lăng Phi, hai tên sát thủ này đã nghiên cứu tâm lý của Diệp Lăng Phi, là người sáng lập ra Lang Nha, nhất định sẽ đi xem tình hình tổng bộ, điều này là hiển nhiên rồi, chỉ cần Diệp Lăng Phi xuất hiện ở tổng bộ Lang Nha thì hắn chắc chắn sẽ chết, không còn gì phải nghi ngờ nữa.