Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1087 : Làm một vụ giao dịch (1+2)
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Diệp Lăng Phi đuổi đánh ba gã đầu trọc kia xong, hắn lại quay về chỗ của mình, gọi:
- Ông chủ, cho thêm hai chai bia nữa!
Trên mặt ông chủ quán hiện lên một nụ cười, ông ta vội vàng cầm lấy hai chai bia, đặt ở lên trên bàn, nói:
- Hai chai này là tôi mời các anh đó!
Diệp Lăng Phi đương nhiên là không cần chút tiền ấy, nhưng mà đây là tâm ý của ông chủ quán, Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo với ông ta, sau khi cầm một chai đưa cho Dã Thú, Diệp Lăng Phi cũng bật nắp chai bia trước mặt mình ra. ông chủ quán cũng cầm một chai bia, ngồi ở chỗ này, ông ta rót cho mình một cốc, nói:
- Cảm ơn hai vị, nếu không có hai vị thì công sức hai hôm nay của tôi mất trắng rồi, ít nhất cũng phải bốn năm trăm tệ, cảm ơn hai vị!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!
Diệp Lăng Phi uống hết một cốc bia, hắn lại rót đầy cốc cho mình, để chai bia xuống, sau đó Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc lá từ trên người ra, lấy mấy điếu thuốc cho Dã Thú và ông chủ quán, nhét một điếu vào miệng. Châm lửa xong, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chẳng lẽ các ông không đi báo cảnh sát?
- Báo cảnh sát thì có ích lợi gì chứ!
Ông chủ quán thở dài, cầm lấy cốc bia, uống một ngụm rồi nói:
- Ai chẳng biết cảnh sát ở nơi này có quan hệ với xã hội đen chứ, cảnh sát căn bản là mặc kệ những chuyện như thế này. Khụ, tôi và bà nhà đang thương lượng, có lẽ là đến khi phòng thuê hết hạn, chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố Đông Hải, đến chỗ khác sinh sống!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi tin rằng nơi này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, ông phải có lòng tin chứ!
- Khụ!
Ông chủ quán chỉ thở dài, buồn bực uống bia.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú ăn xong thì thanh toán tiền. Diệp Lăng Phi thanh toán cả tiền cái ghế nhựa bị Dã Thú làm hỏng lúc nãy luôn, ông chủ quán kia không muốn nhận, nhưng Diệp Lăng Phi lại cứ khăng khăng muốn đưa, cuối cùng ông chủ quán cũng đành phải nhận lấy. Lúc Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người lên xa. Dã Thú mở miệng, nói:
- Lão đại, em cảm thấy cái thành phố Đông Hải này đúng là quá rối loạn!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Anh cũng cảm thấy nơi này quá hỗn loạn, vốn loại chuyện này anh không nên nhúng tay vào, nhưng mà, khục, không nói nữa!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, không nói hết câu, quay mặt nhìn sang chỗ khác. Đêm đã khuya, bí thư thành ủy thành phố Đông Hải Chu Ôn Quốc ngồi ghế phía sau, nhắm mắt lại. Tài xế Tiểu Ngô của ông ta đang lái xe, lúc này, Chu Ôn Quốc mở mắt ra, hỏi:
- Tiểu Ngô, cậu đã theo tôi bao lâu rồi?
- Đã được năm năm rồi!
Tiểu Ngô cười nói.
- Năm năm qua tôi luôn đi theo ngài, năm đó khi ngài còn thị trưởng thì tôi là tài xế của ngài, bây giờ vẫn là tài xế của ngài!
- Năm năm rồi, nhanh thật đó!
Chu Ôn Quốc khẽ thở dài, nói:
- Không ngờ tôi làm bí thư thành ủy cũng đã được ba năm rồi. Tiểu Ngô, cậu nói xem buổi tối hôm nay ai là nhân vật chính?
- Dã Thú, rót cho bí thư Chu của chúng ta chén nước!
-Dạ!
Dã Thú lại hung hăng đâm con dao phát nữa, lần này lại cắm xuống đúng chỗ ghế salon bên cạnh đùi Chu Ôn Quốc. Chu Ôn Quốc lại dịch thêm chút nữa, nhanh chóng dịch đến thành ghế, thực sự không thể nào tránh đi được nữa. Dã Thú rót một chén nước, đặt trước mặt Chu Ôn Quốc, nói:
- Bí thư Chu, uống nước đi!
- Tôi không khát!
Chu Ôn Quốc vội vàng nói.
- Bảo ông uống thì ông uống đi, sao ông cứ nhiều lời thế nhể!
Dã Thú gầm lên giận dữ làm cho Chu Ôn Quốc phải lập tức cầm lấy chén nước, một hơi uống hết sạch nước trong chén. Dã Thú lại nhổ con dao găm ra khỏi ghế salon, múa may con dao trước mặt Chu Ôn Quốc. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Chu, bây giờ thì ông có thể nói được rồi chứ!
- Rồi, rồi!
Chu Ôn Quốc chạm phải ánh nhìn của Diệp Lăng Phi, ông ta vội vàng nói:
- Là Nghiêm Trường Thủ!
Khi Chu Ôn Quốc nói ra những chữ này, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Chu, cuối cùng ông cũng chịu nói thật. Chuyện này tôi đã sớm biết rồi, nếu không tôi cũng sẽ không hỏi ông. Bí thư Chu, nói thật với ông nhé, nếu tôi tới gặp ông vậy chứng tỏ tôi biết rất nhiều chuyện của ông, bây giờ tôi chỉ muốn ông chính miệng nói lại thôi. Ông có thể lựa chọn không nói, cũng có thể lựa chọn nói, về phần hậu quả, không cần tôi phải nói chứ!
Chu Ôn Quốc nhìn Dã Thú, ánh mắt ông ta tập trung vào con dao trên tay Dã Thú, sau đó lập tức quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Nhất định tôi sẽ nói!
- Tốt lắm, tôi hỏi ông, nếu như ông là bí thư thành ủy, theo lý thuyết thì hẳn là người đứng đầu thành phố Đông Hải, vậy vì sao ông lại phải nghe Nghiêm Trường Thủ chứ?
- Chuyện này!
Chu Ôn Quốc chần chừ, hình như có chút lo lắng. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng Chu Ôn Quốc như vậy, hắn cười nói:
- Bí thư Chu, ông đừng hy vọng có thể giấu diếm được chuyện này. Ở thành phố Đông Hải xã hội đen tràn lan, tên Nghiêm Trường Thủ đó là thổ hoàng đế của thành phố Đông Hải, tôi không tin việc này ông không biết, mà sở dĩ ông lại làm như không thấy, thậm chí còn phải nghe lời Nghiêm Trường Thủ, tôi nghĩ đơn giản là do ông có nhược điểm rơi vào tay Nghiêm Trường Thủ nên bị Nghiêm Trường Thủ thao túng. Bí thư Chu, nếu ông là bí thư thành ủy, tôi tin rằng ông hiểu rõ nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì sẽ có một ngày ông và Nghiêm Trường Thủ sẽ tiêu đời. Giấy không gói được lửa, dù tối hôm nay chúng tôi không giết ông, cũng sẽ có người khác đến giết ông. Trong tương lai một khi người của trung ương đến điều tra chuyện ở thành phố Đông Hải, lúc đó, ông sẽ bị người khác diệt khẩu. Bởi vì ông là bí thư thành ủy, chỉ cần ông chết rồi, Nghiêm Trường Thủ sẽ đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu ông, dù sao thì ông cũng đã chết, tử vô đối chứng, mà hắn thì có thể tiếp tục tiêu dao tự tại ở đây, lẽ nào ông nguyện ý thấy kết cục như vậy sao?
- Chuyện này…!
Chu Ôn Quốc cúi đầu, trông bộ dạng như đang tự hỏi về những lời Diệp Lăng Phi vừa nói. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội nói thêm vào:
- Tôi có thể giúp ông, nếu như ông nói ra chuyện này, tôi có thể giúp ông. Chuyện khác tôi không dám đảm bảo, nhưng chí ít tôi sẽ đảm bảo ông không chết, hơn nữa không phải dưỡng già ở trong nhà lao!
Diệp Lăng Phi làm vậy là từng bước một phá hủy phòng tuyến tâm lý của Chu Ôn Quốc, tuy Chu Ôn Quốc là bí thư thành ủy, nhưng mà trong hoàn cảnh như hiện giờ, phòng tuyến tâm lý của ông ta cũng dần tan vỡ. Chu Ôn Quốc ngầng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Bởi vì tôi có nhược điểm bị hắn nắm được, nếu như hắn có chuyện thì tôi cũng xong đời!
Thứ mà Diệp Lăng Phi muốn chính là những lời này của Chu Ôn Quốc, khi Diệp Lăng Phi nghe Chu Ôn Quốc nói ra câu này, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi thật sự lo lắng Chu Ôn Quốc sẽ sống chết chống cự không chịu nói. Diệp Lăng Phi cũng không thể làm gì Chu Ôn Quốc được, hù dọa một chút thì còn có thể, nếu như thực sự giết chết Chu Ôn Quốc, chuyện này sẽ trở nên rất phiền phức, nói không chừng còn có thể tạo cơ hội cho Nghiêm Trường Thủ, để Nghiêm Trường Thủ nhân cơ hội này mà leo cao hơn. Thật ra thì trong lòng Chu Ôn Quốc sớm đã tính toán những chuyện này rồi, tối nay ông ta vừa tham gia một cái dạ tiệc, tuy ông mới là bí thư thành ủy thành phố Đông Hải, là người cao nhất, nhưng danh tiếng tối nay đều bị Nghiêm Trường Thủ đoạt mất. Chu Ôn Quốc trong lòng cảm thấy nghẹn đắng, trước khi về nhà còn bởi vì chuyện này mà ra bờ biển đứng một lúc lâu.
Lần này Diệp Lăng Phi cũng là đến rất đúng lúc, vừa lúc Chu Ôn Quốc còn đang phiền não, mà Diệp Lăng Phi lại sử dụng phương thức thủ đoạn cực đoan, thoáng cái đã đánh sập phòng tuyến tâm lý của Chu Ôn Quốc, Chu Ôn Quốc nói ra tất cả mọi chuyện. Khi Diệp Lăng Phi nghe Chu Ôn Quốc kể lại đầu đuôi mọi chuyện xong. Diệp Lăng Phi nở nụ cười. Nụ cười của hắn khiến cho Chu Ôn Quốc cứ nhìn Diệp Lăng Phi trân trân, không biết Diệp Lăng Phi đang cười cái gì. Diệp Lăng Phi nhìn Chu Ôn Quốc, cười nói:
- Bí thư Chu, tôi còn tưởng là có chuyện gì, thế này đi, hai chúng ta làm một vụ giao dịch nhé! ông chỉ cần làm theo những gì mà tôi bảo, tôi có thể đảm bảo từ nay về sau ông thoát khỏi sự khống chế của Nghiêm Trường Thủ, để ông đường đường chính chính làm bí thư thành ủy, ông có thỏa mãn với điều kiện của tôi không?