Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1129 : Khó mà kiềm chế!

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Tiếng nói của Dã Thú vang lên trong điện thoại, Dã Thú nói:



- Lão đại, có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Dã Thú, đã khi nào rồi mà cậu còn đùa với anh kiểu này hả, một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin tốt trước!



- Tin tốt đó là em nói cho anh biết đã tìm thấy những người Nhật Bản đó rồi!



Dã Thú nói:



- Giống như dự liệu của anh, những người Nhật đó quả thực đã hành động!



- Vậy tin xấu là gì?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Tin xấu là em mất dấu những người Nhật đó rồi, không biết những người Nhật đó đi đâu nữa!



Sau khi Dã Thú nói xong câu này thì lại nói thêm:



- Lão đại, những người Nhật đó trong tay có súng, tôi không dám đến gần, nên đã mất dấu họ rồi!



- Một đám vô dụng!



Diệp Lăng Phi lại thở dài nói:



- Ta đã cố ý chọc giận Yonchiem Yamakawa và Takeshi Kusamoto chính là muốn khiến cho họ đối phó ta, ta sớm đã đoán được những người Nhật này và hai nhà này có quan hệ với nhau cho nên ta mới bảo cậu phái người theo bọn họ, nhưng không ngờ người của cậu đã tìm được rồi mà lại để mất dấu, Dã Thú, cậu có biết làm như vậy cậu đã gây ra cho tôi rất nhiểu phiền phức không hả?



Dã Thú nói:



- Lão đại, em cũng biết, cho nên em mới nói đây là một tin xấu!



- Cậu, cái tên này, luôn gây rắc rối cho anh, chuyện này mà cũng có thể làm đổ bể nữa!



Diệp Lăng Phi nói xong lại thở dài và nói tiếp:



- Bây giờ nghĩ cách để cứu vãn đi, mau tìm ra những người Nhật đó, à, phái thêm người ở gần nhà ta, ta cho rằng những người Nhật này có thể sẽ tập kích nhà ta đấy!



- Lão đại, em đã sắp xếp rồi!



Dã Thú nói,



- Lão đại, anh yên tâm đi, tối hôm nay em sẽ bắt được những người Nhật đó!



- Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto thì sao?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Dã Lang nói chiều hôm nay bọn họ đã chạy rồi, không biết là đi đâu!



Dã Thú nói



- Lão đại, anh cho rằng họ sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải à?



- Rất có thể đấy!



Diệp Lăng Phi nói,



- Xem ra tối nay chắc sẽ có chuyện xảy ra rồi!



Diệp Lăng Phi sau khi nói chuyện điện thoại với Dã Thú xong thì lại thở dài. Bành Hiểu Lộ đang lái xe nghe Diệp Lăng Phi thở dài thì liền hỏi:



- Sao thế? Nhà anh xảy ra chuyện à?



- Không có gì!



Diệp Lăng Phi nói.



- Đó là một vài chuyện liên quan đến người Nhật!



Diệp Lăng Phi móc trên người ra chiếc điện thoại di động gọi cho Điền Vi Dân. Khi điện thoại được kết nối thì Diệp Lăng Phi nói:



- Bí thư Điền, lúc nãy tôi mới biết được vài chuyện, tôi nghĩ cần phải có sự giúp đỡ của ông đấy!



- Cần tôi giúp đỡ ư?



Điền Vi Dân không biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc là có chuyện gì cần ông ta giúp, ông ta hỏi:



- Tiểu Diệp, rốt cuộc là có chuyện gì cần tôi giúp vậy?
- Tiểu Diệp, mẹ có chuyện muốn nói với con một chút, con đừng kể lại cho Hân Mính nhé!



Mẹ Chu Hân Mính ấp a ấp úng nói, Diệp Lăng Phi gật gật đầu đáp:



- Nhạc mẫu đại nhân, con không nói với Hân Mính đâu, mẹ có chuyện gì thì cứ nói với con!



Mẹ Chu Hân Mính ấp a ấp úng nói:



- Tiểu Diệp. mẹ nghe nói bố của Hân Mính ở tỉnh bên kia không tốt lắm, hơn nữa mẹ còn nghe nói………!



Mẹ của Chu Hân Mính câu tiếp theo lại không nói ra, dường như có chuyện gì đó khó nói mà bà không tiện thể nói ra ngay được, hắn nói:



- Nhạc mẫu, chuyện là mẹ nghe ai nói vậy?



- Là người hàng xóm ở nhà cũ của mẹ nói!



Mẹ của Chu Hân Mính nói:



- Hôm nay, mẹ về lại trụ sở một chuyến, nói chuyện phiếm với mấy người hàng xóm ở đó, nghe họ nhắc đến, cụ thể thì mẹ cũng không rõ lắm. Mẹ gọi điện thoại cho Hồng Sâm, Hồng Sâm nói không có chuyện gì, nhưng trong lòng mẹ lại không yên tâm, Hồng Sâm có một mình ở tỉnh đó!



Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng hiểu ý của mẹ Chu Hân Mính, thì ra là mẹ Chu Hân Mính nghe thấy vài lời đồn đại liên quan đến Hồng Sâm. Khi nãy mẹ Chu Hân Mính nói cái gì Chu Hồng Sâm ở tỉnh bên kia không tốt lắm, nhưng tìm một lý do nói về chuyện này thì quan trọng nhất vẫn là sự việc đằng sau đó chính là Chu Hồng Sâm sống một mình ở tỉnh đó, khó mà tránh khỏi một chút bị cám dỗ, nghĩ lại thì cũng có thể hiểu Chu Hồng Sâm ở tỉnh đó có thể là thị trưởng, có quyền, mà khi Chu Hồng Sâm ra đi thì chưa trở về lại thành phố Vọng Hải, hơn nữa mẹ Chu Hân Mính đã mấy lần nhắc đến chuyện muốn đến đó ở cùng Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm luôn nói công việc không ổn định, Chu Hân Mính phải chăm sóc, lý do từ chối không có, không để mẹ Chu Hân Mính đến sống với Chu Hồng Sâm, điều này không thể không khiến người khác nghi ngờ. Khi mẹ Chu Hân Mính hôm nay trở về lại nhà mình, nói chuyện phiếm với những người hàng xóm ở đó, nghe thấy những người này nhắc đến lời đồn liên quan đến Chu Hồng Sâm, mẹ của Chu Hân Mính trong lòng không yên tâm nên mới tìm Diệp Lăng Phi nói chuyện.



Trong thời gian Chu Hân Mính đang mang thai không thể để cô ấy bị kích động. Mẹ của Chu Hân Mính không có ai để bàn bạc nên tìm Diệp Lăng Phi để nói chuyện.



Diệp Lăng Phi sau khi đã hiểu được mẹ Chu Hân Mính rốt cuộc là vì chuyện gì mà lo lắng thì hắn nói:



- Nhạc mẫu, con cảm thấy nhạc phụ ở tỉnh đó có lẽ là rất bận, không có sức để quan tâm đến chuyện khác, điều này cũng có thể hiểu được. Con cũng có bạn ở tỉnh đó, không thì con nhờ bạn con giúp mẹ nghe ngóng, mẹ thấy thế nào?



Sau khi mẹ Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì vội nắm lấy tay Diệp Lăng Phi nói:



- Tiểu Diệp, vậy thì mẹ cảm ơn con!



- Không có gì đâu mẹ!



Diệp Lăng Phi nói,



- Nhạc mẫu, chúng ta đều là người một nhà, mẹ đừng khách khí như vậy, mẹ yên tâm, con sẽ làm rõ chuyện này, đợi sau khi con làm rõ ràng thì sẽ nói cho mẹ vợ biết nhé!



Sau khi mẹ của Chu Hân Mính đi rồi, Diệp Lăng Phi đặt tay phải lên đầu, xoa xoa cái ót của mình. Diệp Lăng Phi không nghĩ rằng lúc này lại xảy ra chuyện này. Chu Hồng Sâm tốt xấu gì cũng là bố vợ của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không muốn Chu Hồng Sâm có chuyện gì cả. Nhưng hành vi của Chu Hồng Sâm lại không thể không khiến cho Diệp Lăng Phi suy nghĩ được. Chu Hồng Sâm nói sao cũng là người đàn ông có quyền lực, người đàn ông này phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, nếu người nhà Chu Hồng Sâm ở bên cạnh hắn thì sự cám dỗ này sẽ ít hơn rất nhiều, nhưng người nhà Chu Hồng Sâm lại không ở bên cạnh hắn, Chu Hồng Sâm sống một mình ở tỉnh đó thì khó mà tránh được nhiều lời suy đoán.



Bạch Tình Đình đi lên lầu, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa sổ tầng hai, Bạch Tình Đình đi về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng bước chân thì quay lưng lại, khi nhìn thấy Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cười nói:



- Bà xã, sao em lại lên đây?



- Khi em đi lên lầu nhìn thấy anh đứng ở đây, ông xã, có phải là có chuyện gì không?



Bạch Tình Đình hỏi.



Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:



- Tình Đình, chúng ta về phòng rồi nói chuyện!



Bạch Tình Đinh cũng biết là đứng ở đây nói chuyện cũng không tiện, cô gật đầu đi với Diệp Lăng Phi về phòng.



Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong phòng, Diệp Lăng Phi ngồi xuống giường, hắn lấy tay vỗ vỗ người mình, Bạch Tình Đình đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, ngồi xuống, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình nói:



- Là mẹ của Hân Mính nói với anh về chuyện của Chu Hồng Sâm!



Diệp Lăng Phi có hai bố vợ, trước mặt Bạch Tình Đình nếu chỉ nhắc đến một ông bố vợ rất dễ khiến Bạch Tình Đình nhầm lẫn nên Diệp Lăng Phi không nói là bố vợ mà nói trực tiếp luôn tên ông ta.



- Ài, còn không phải là vì Chu Hồng Sâm đang đảm nhận chức thị trưởng ở tỉnh đó, mẹ Chu Hân Mính không yên tâm nên muốn anh giúp nghe ngóng một chút!



Diệp Lăng Phi nói,



- Chuyện này nói ra cũng có chút kỳ lạ, em nói Chu Hồng Sâm vì sao lại không mang theo người nhà đi, lẽ nào thật sự là vì Chu Hân Mính đang có thai ư?



Bạch Tình Đình không nói gì mà nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói tiếp:



- Tình Đình, em đoán xem anh đang lo chuyện gì?



- Lo lắng chuyện gì?



Bạch Tình Đình hỏi.



- Anh lo là Chu Hồng Sâm đã tiến sâu vào chốn quan trường khó mà tự kiềm chế được!



Diệp Lăng Phi nói:



- Ở nơi đó có ai chứ, có Tưởng Khải Lâm ở đó, lúc đầu chính là Tưởng Khải Lâm đã đẩy bố của Tiêu Tiếu đi, bây giờ Chu Hồng Sâm đến lẽ nào Tưởng Khải Lâm để cho Chu Hồng Sâm sống yên ổn sao?