Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1130 : Không lễ phép
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Diệp Lăng Phi nói không phải không có lý, Bạch Tình Đình cho rằng chuyện đó cũng không phải không xảy ra. Chu Hồng Sâm nói sao cũng là Thị Trưởng ở ngoài đến, nếu như thực sự đấu thì không có khả năng đấu lại Tưởng Khải Lâm ở đó. Nhưng, Bạch Tình Đình chính đối với chuyện Chu Hồng Sâm khó mà tự kiềm chế như lời Diệp Lăng Phi nói thì có chút không tin lắm, cô cho rằng những lời Diệp Lăng Phi nói hơi quá lời, cứ cho là Chu Hồng Sâm đã bị chút cám dỗ thì cũng không đến nỗi lún sâu vào mà không thoát ra được. Nhưng việc này Bạch Tình Đình cũng không dám khẳng định, cô ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi đích nhìn sang Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Ông xã, anh đồng ý với bác gái Chu rồi à?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, nếu như đổi lại là em thì em có thể không đồng ý không?
Bạch Tình Đình tự nhận nếu như đổi lại là mình thì mình cũng sẽ đồng ý giúp đỡ. Cô nói:
- Ông xã, anh giúp đỡ cũng đúng, em cũng không muốn nhìn thấy Bác Chu xảy ra chuyện!
- Xem ra cũng dễ nhưng làm thì khó đấy!
Diệp Lăng Phi buông đôi tay đang ôm Bạch Tình Đình ra, nằm lên giường, hai chân để chụm lại nằm trên giường. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường, cô cởi giày mình ra rồi lên giường.
Bạch Tình Đình lại nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi, khuôn mặt cô nhìn Diệp Lăng Phi cô nói:
- Ông xã, anh rốt cuộc là tính toán thế nào vậy?
- Giúp đỡ à, nhưng không phải là bây giờ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh muốn tìm ai đó giúp đỡ, bạn bè của anh ở tỉnh đó cũng không nhiều, chuyện này nếu muốn tìm người thì cũng phải tìm người có mối quan hệ tương đối sâu, nếu chỉ là tin vỉa hè thì chẳng có tác dụng gì cả, còn tìm một người có thể biết được người ở đằng sau để giúp nghe ngóng một chút nhưng anh lại không biết tìm ai là thích hợp cả!
Bạch Tình Đình lại nằm xuống, từ chỗ chiếc cổ trắng nõn thon dài của cô để lộ ra chiếc nịt ngực màu đen. Đôi môi Bạch Tình Đình hơi hé mở, cô nói:
- Ông xã, anh dù sao cũng phải giúp đấy!
- Anh biết, nhưng anh đang muốn tìm người để giúp đỡ!
Diệp Lăng Phi lại nằm xuống, tay phải đặt lên mông Bạch Tình Đình, rồi vuốt ve mông cô, chau mày nói:
- Hình như anh ở tỉnh đó Trương Dược nhưng ông ấy là người trong quân đội, lại không quản việc đó. Ai mà biết có thể giúp được hay không?
- Ông xã, anh thử xem, không thử làm sao biết là có được hay không?
Bạch Tình Đình nói:
- Nếu anh gọi điện thoại cho Trương Dược nói không chừng Trương Dược biết chuyện của Bác Chu đấy!
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh bây giờ gọi điện thoại cho Trương Dược hỏi xem!
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dược. Khi điện thoại được kết nối thì Diệp Lăng Phi nói:
- Xin lỗi nhé, tôi làm phiền ông rồi, không còn cách nào nữa, ai bảo ở tỉnh này tôi không quen được ai khác, chỉ biết có mỗi ông thôi!
Trương Dược ở đầu dây bên kia cười nói:
- Tiểu Diệp, lẽ nào cậu còn nhớ tôi sao, còn gọi điện thoại cho tôi, lúc nãy tôi còn tưởng cậu gọi nhầm số chứ!
- Ông Trương, nghe ông nói kìa, gần đây tôi bận quá mới không gọi điện cho ông được mà!
Giày của Diệp Lăng Phi đã được cởi ra rồi, hắn nằm một nửa người trên giường, còn một tay để không vuốt ve ngực Bạch Tình Đình rồi đặt tay lên bầu ngực của cô ấy. Hắn vừa gọi điện thoại mà tay kia không quên làm chuyện bậy. Bạch Tình Đình nằm trên giường tập trung tinh thần nghe Diệp Lăng Phi gọi điện thoại. Khi tay hắn sờ vào bộ ngực sữa của cô thì tay Bạch Tình Đình cũng đưa vào trong áo của Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực cường tráng của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nói với Trương Dược ở thành phố này cũng chỉ có thể nhờ Trương Dược giúp đỡ. Hắn nói:
- Tôi muốn ông giúp tôi một việc, tôi muốn biết chuyện của Thị Trưởng của thành phố Chu Hồng Sâm!
Trương Dược nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Chu Hồng Sâm thì ông ta nói:
- Tiểu Diệp, tôi vốn không biết nhiều chuyện ở đấy, để tôi nghe ngóng một chút rồi mới trả lời con được!
Minako ngẩng mặt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, cũng không phải tôi không muốn nói cho anh, mà là Kyo Usuki cũng là vừa mới nói cho tôi biết. Anh ta nói tôi phải lập tức rời khỏi đây. Nhưng tôi không chịu đi. Kyo Usuki vừa mới nói cho tôi biết, anh ta nói Yonchien Yamakawa đã hạ lệnh giết chết tôi và Yamakawa tiểu thư, đồng thời, đồng thời còn giết cả anh- Diệp tiên sinh nữa!
- Chuyện này nằm trong dự liệu của tôi rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi đã nghĩ Yonchien Yamakawa sẽ không như vậy mà bỏ qua, cô còn nhớ chuyện trưa hôm nay không? Lúc đó để cho Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto đều chưa gặp mặt, bề ngoài thì bọn họ thoạt nhìn rất sợ tôi nhưng thực ra lại có nguyên nhân bên trong, nếu hôm nay không phải là vì cô và Suzu Yamakawa thì tôi sẽ không gặp phải chuyện như vậy đâu!
Minako sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì đứng lên rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Minako như vậy thì vội vàng nói:
- Minako, cô làm gì vậy, sao lại quỳ xuống chứ, tôi thật sự là không chịu được những chuyện này đâu?
- Diệp tiên sinh, là tôi và Yamakawa tiểu thư đã liên lụy anh, tôi cảm thấy thật xin lỗi anh, tôi không biết làm sao mới có thể báo đáp anh được!
Minako nói,
- Tôi chỉ có thể biểu đạt lời cảm tạ từ đáy lòng tôi thôi!
- Được rồi, Minako, cô dừng lại, đừng nói với tôi những lời này nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cái tên Usu…., cái tên đó cũng không có nói là những người Nhật Bản kia sẽ tập kích vào lúc nào à?
- Anh ta cũng không nói gì, chỉ muốn tôi bây giờ lập tức rời khỏi đây, chạy trốn càng trễ thì sẽ càng không kịp nữa!
Minako nói,
- Anh ta hình như có nhắc một câu, tối nay, bọn họ sẽ đến!
- **!
Diệp Lăng Phi mắng một câu:
- Đã chơi với ta mà tên này cũng không biết ông mày là ai mà dám đến đây làm loạn à?
Diệp Lăng Phi mắng xong thì nói với Minako:
- Minako, bây giờ cô liên lạc với tên Usu gì đó, cô nói với hắn là nếu như hắn muốn sống thì đừng đến đây, nếu như hắn đến thì chờ chết đi!
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cầm lấy điện thoại di động và gọi cho Kyo Usuki. Nhưng đầu dây điện thoại bên kia reo một hồi lâu mà không có ai nghe máy.
Minako tắt điện thoại nhìn Diệp Lăng Phi lắc đầu.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, không nói gì thêm nữa.....
Vùng vách đá ở vùng biển ở thành phố Vọng Hải, có ba chiếc xe đang dừng lại, gần đó có tám chín người Nhật Bản đang mặc tây phục màu xanh. Trong đó một người Nhật có tuổi hơi lớn một chút mang một đôi kính râm đen, tay hắn đang kẹp một điếu thuốc.
- Xử lý thi thể của Kyo Usuki đi!
Tên người Nhật Bản hơi lớn tuổi đó dặn dò.
Lúc này, hai gã Nhật bản đi tới phía sau một trong những chiếc xe xó rem che, mở cốp xe ra, mang một thi thể người Nhật Bản khoảng 23, 24 tuổi từ trong cốp xe ra. Trên đầu người thanh niên Nhật Bản đó có một lỗ máu, sớm đã ngừng thở, hai người Nhật đó nhấc thi thể người Nhật Bản trẻ tuổi này đi tới bên vách núi rồi hai người đó ra sức ném thi thể ra ngoài.
Tõm!
Thi thể đó rơi vào mặt biển rộng, hai người Nhật Bản đó quay về đi đến trước mặt tên Nhật Bản tuổi hơi lớn đó. Tên người Nhật đó vừa hút thuốc nói:
- Đó chính là kết cục của Kyo Usuki, nếu ai dám tiết lộ tin tức ra ngoài thì kết cục sẽ giống như Kyo Usuki vậy. Bây giờ, theo sự dặn dò của ông chủ là đi giải quyết ba mục tiêu đó. Nhớ là nhất định phải giết một cách sạch sẽ, không thể để ông chủ gặp rắc rối nào được, nghe rõ cả chưa?
- Dạ!
Những người Nhật này đều cúi thấp đầu và đáp trả. Tên Nhật Bản đó lấy điếu thuốc trong miệng ra rồi ném ra biển lớn, xoay người đi đến chỗ chiếc xe. Ba chiếc xe có rèm che này chạy về hướng biệt thự phía nam, mục tiêu tập kích của họ là Minako, Suzu Yamakawa và Diệp Lăng Phi.
Sự việc đều diễn biến như dự liệu của Diệp Lăng Phi, chỉ là Diệp Lăng Phi lại không lường trước được một chuyện, ông chủ thật sự của những tên Nhật Bản này không phải là Yonchien Yamakawa mà là Takeshi Kusamoto. Toàn bộ mệnh lệnh này đều là do Takeshi Kusamoto hạ lệnh.