Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1133 : Mục đích đến tập đoàn!

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Đúng lúc Diệp Lăng Phi ngồi xuống, đang định xuống giường, bỗng nghe thấy từ bên ngoài có tiếng phụ nữ thét lên, hình như là tiếng cô hộ lý chuyên chăm sóc cho Chu Hân Mính.



Nghe thấy tiếng thét của cô hộ lý kia, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình khá sửng sốt, Diệp Lăng Phi vội vàng xuống giường, cùng Bạch Tình Đình ra khỏi phòng ngủ.



Bèn nhìn thấy ở hành lang tầng hai, cô gái đó sắc mặt nhợt nhạt, cạnh chân cô ta có một cái đĩa, rơi vài miếng xúc xích. Loại xúc xích này đều là đều là loại xúc xích có bán trong siêu thị, chỉ là vỏ ngoài bị lột đi. Cô gái kia đứng ở hành lang, sắc mặt nhợt nhạt.



Không chỉ có Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chạy ra, đến Minako và Suzu Yamakawa ở tầng ba cũng vội vàng đi xuống, bọn họ nghe thấy tiếng thét cũng muốn biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Diệp Lăng Phi vội chạy đến, nhìn cô gái kia rồi hỏi:



- Có chuyện gì thế?



Cô gái chỉ vào miếng xúc xích rơi dưới đất nói:



- Móng tay...móng tay. Bên trong cái đó có móng tay.



Diệp Lăng Phi nghe cô gái đó nhắc đến móng tay, hắn cúi người xuống, nhặt một miếng xúc xích lên, nhìn qua rồi nói:



- Tôi tưởng có chuyện gì cơ, thì ra chỉ là móng tay, có cái gì ghê gớm mà phải làm toáng lên.



Cô gái đó ấp úng nói:



- Tôi...tôi đã từng nghe một câu chuyện, câu chuyện... Tôi nghe...nghe người ta nói...thịt...



- Thịt làm sao? Không phải có người nói xúc xích là dùng thịt người để làm đấy chứ, chẳng qua chỉ là những truyền thuyết mà thôi, cô cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng có người nói mùi vị thịt người rất ngon, nếu thật sự dùng thịt người để làm chỗ xúc xích này, vậy cô rất may mắn đấy, cô có thể được ăn thịt người, hài, được rồi, ăn cơm, ăn cơm, mau xuống lầu ăn cơm.



Diệp Lăng Phi xua tay, ngầm nói với mọi người không cần quá ngạc nhiên, không có chuyện gì cả. Cô gái kia nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trong lòng vẫn sợ hãi. Nhưng nhưng chuyện thế này ai gặp phải cũng cảm thấy ghê sợ, nên cô gái đó trong lòng cảm thấy ghệ sợ, cũng là chuyện bình thường.



Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi xuống, hắn không đi ngay vào phòng bếp mà ngồi ở salong phòng khách, lấy thuốc ra hút.



- Tình Đình, em gọi Trương Vân lại đây. Diệp Lăng Phi nói.



Diệp Lăng Phi gọi Trương Vân đến, Diệp Lăng Phi ngồi trên salong, bỏ điếu thuốc trong mồm ra, nhìn Trương Vân nói:



- Trương Vân, xúc xích đó mua ở siêu thị đúng không?



Trương Vân gật đầu, nói:



- Vâng! Chính là siêu thị ở cửa tiểu khu nhà chúng ta.



Diệp Lăng Phi nói với Trương Vân: Được rồi, không có chuyện gì đâu, cô dọn dẹp chuẩn bị ăn cơm đi. Diệp Lăng Phi không nói với Trương Vân nữa, hắn lấy điện thoại ra, ấn số. Hắn ấn số đến sở công thương thành phố, trực tiếp gọi điện cho giám đốc sở Công thương, lần trước Diệp Lăng Phi đã có số điện thoại của giám đốc, lần này hắn trực tiếp gọi đến số của giám đốc sở công thương.



Điện thoại kết nối xong, Diệp Lăng Phi nói:



- Chỗ tôi xảy ra chút việc, không biết nên tìm ai giải quyết?



Vị giám đốc sở công thương nhìn số điện thoại của Diệp Lăng Phi, ban đầu không hề nhớ ra người này là ai, nghe tiếng của Diệp Lăng Phi xong ông ta vẫn không nhớ ra người này rút cuộc là ai. Nhưng trong lòng ông ta rất rõ, số điện thoại này của mình không phải người bình thường nào cũng biết, đã gọi điện cho mình, vậy chứng tỏ người này phải là người mình quen biết, hoặc không phải người bình thường, do vậy ông ta cẩn thận nói:



- Xem rút cuộc là việc gì nào, ồ, tôi muốn hỏi một chút, ông là...



- Diệp Lăng Phi, lẽ nào ông không nhớ số điện thoại của tôi? Diệp Lăng Phi hỏi.



- A...Diệp tiên sinh, làm sao lại không nhớ sô điện thoại của ông chứ.



Vị giám đốc sở vừa nghe, vội vàng nói:



- Điện thoại của tôi không hiện số gọi đến, hài, điện thoại hỏng mất rồi, nghe tiếng không được rõ lắm.



Vị giám đốc sở hoàn toàn chỉ là biện giải, Diệp Lăng Phi đương nhiên cũng biết rõ vị giám đốc sở chỉ là biện giải mà thôi, hắn cũng không muốn dài dòng với vị giám đốc sở nữa, chỉ nói:



- Tôi không muốn nói dài dòng nữa, siêu thị ở tiểu khu biệt thự Nam Sơn có vấn đề, hôm nay tôi mua xúc xích tại đó, phát hiện bên trong thịt có móng tay người, lẽ nào sở công thương các vị không có trách nhiệm điều tra sao, những việc như thế này cũng cần tôi phải nói, các ông có điều tra hay không?



- A...Việc này, Diệp tiên sinh, ông đừng vội, tôi sẽ phái người đi điều tra. Việc này và phòng vệ sinh cũng có liên quan, nhưng sở công thương chúng tôi nên phụ trách điều tra, được. Tôi bây giờ sẽ lập tức điều tra, nếu phát hiện có vấn đề gì nhất định sẽ xử lý nghiêm minh.



Vị giám đốc sở kia vốn định đẩy sự việc này cho người khác. Đó vốn là tác phong của ông ta, nhưng vừa rói ra, lại nghĩ người nói chuyện với mình có lẽ không đơn giản, mình mà nói ra, sẽ chỉ làm Diệp Lăng Phi càng tức giận, vì vậy lập tức thay đổi nói sẽ phái người đi điều tra ngay.



Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, Bạch Tình Đình hỏi:



- Ông xã, anh có dự định gì?



Diệp Lăng Phi nói:



- Anh có thể có dự định gì? Những thứ để ăn để dùng đó, chúng ta đều không thể quản được, những thương nhân kia vì lợi nhuận mà không từ thủ đoạn, anh thấy cần phải tính toán kỹ một chút, thực phẩm bây giờ đều không an toàn, Tình Đình, em đã nghĩ qua chưa, chúng ta mở một siêu thị. Bảo đảm nguồn hàng nhập, như vậy, chúng ta có ăn thực phẩm tươi.



- Ồng xã, đó là chuyện nhỏ. Thực phẩm bây giờ đa số đều pha tạp những thứ đó, cứ cho là anh tự mở một siêu thị, cũng không thể bảo đảm những thực phẩm đó đều tốt, đúng không ạ?



Câu nói của Bạch Tình Đình đã nói đúng vào trọng điểm, thực sự đây là một vấn đề không thể xem nhẹ. Có một số thực phẩm bản thân nó khi xuất xưởng đã có vấn đề rồi, Diệp Lăng Phi cau mày nói:



- Tình Đình, vậy theo em nên làm thế nào?



- Trước mắt, chỉ còn cách tin tưởng những siêu thị đó. Đương nhiên, đó không phải là biện pháp giải quyết, chúng ta cần tự mình đi mua, giống như ông xã ban nãy nói đến, chúng ta có thể tự lập công ty để mua.



Diệp Lăng Phi nói:
Trịnh Khả Nhạc rất không muốn đứng dậy, cô ta đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, than thở:



- Diệp đại ca, ban nãy em còn tưởng anh sẽ trợ cấp cho em một chút, không ngờ anh lại muốn dạy dỗ em.



- Khả Nhạc, đó không phải là dạy dỗ, mà là anh đang giúp em. Em tiêu tiền quá ghê gớm, như thế không hề tốt, nếu như em tiết kiệm một chút, có lẽ anh sẽ trợ cấp cho em, còn tiêu tiền như bây giờ anh sẽ không trợ cấp cho em đâu.



Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, trên mặt nở nụ cười nói:



- Diệp đại ca, anh không lừa em chứ?



Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc nói:



- Tại sao anh phải lừa em? Em thấy anh có cần thiết phải lừa em không?



Trịnh Khả Nhạc vội vàng nói:



- Diệp đại ca, anh đương nhiên sẽ không lừa em rồi. Diệp đại ca, vậy cứ như thế nhé, bây giờ em đi gọi điện cho Trương tổng, hỏi Trương tổng khi nào đến, vâng, tháng này em sẽ tiết kiệm tiền, đợi đến cuối tháng, em có thể nhờ Diệp đại ca trợ cấp cho em một chút rồi.



Diệp Lăng Phi lắc đầu cười nói:



- Khả Nhạc, em đừng có ở đây dài dòng nữa, nếu em còn dài dòng nữa, anh sẽ không trợ cấp cho em nữa đâu.



Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy không dám lằng nhằng nữa, vội vàng đi ra ngoài.



Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Lạc đi ra ngoài, hắn nằm ngả ra ghế, nhắm mắt. Trịnh Khả Nhạc gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, khi Trịnh Khả Nhạc gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết đang trên đường đến tập đoàn Tân Á. Nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nói Diệp Lăng Phi đã ở văn phòng đợi, Trương Lộ Tuyết bĩu môi, hừ lạnh lùng nói:



- Để anh ta đợi được rồi.



Trương Lộ Tuyết cúp điện thoại, mặc dù Trương Lộ Tuyết ngoài miệng tỏ ra không quan tâm đến Diệp Lăng Phi, nhưng cô ta lại chạy xe nhanh hơn. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi rất lâu rồi không gặp nhau, ngày hôm qua, Trương Lộ Tuyết còn gọi điện cho Diệp Lăng Phi, không cần nói cũng biết là rất muốn gặp Diệp Lăng Phi.



Trương Lộ Tuyết có vẻ không để ý đến Diệp Lăng Phi, kỳ thực, đó chỉ là giả bộ mà thôi. Cô ta là một người phụ nữ, làm sao có thể không để ý đến Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết trong lòng luôn có Diệp Lăng Phi, chỉ là, cô ta không muốn để tình cảm đó biểu lộ ra quá rõ.



Trương Lộ Tuyêt có dự định của riêng mình, mặc dù trong lòng có Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi là chồng của Bạch Tình Đình. Cô ta lại không thể cướp Diệp Lăng Phi khỏi tay Bạch Tình Đình, đã không thể kết hôn với Diệp Lăng Phi, vậy Trương Lộ Tuyết dự tính đi một con đường khác, đó là khiến Diệp Lăng Phi luôn ở bên cạnh mình.



Trương Lộ Tuyết cũng nhận ra, muốn chinh phục loại đàn ông giống Diệp Lăng Phi, bản thân mình không thể giống một con mèo ngoan ngoãn, nếu như vậy, ngược lại sẽ khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy mình chẳng có ý nghĩa gì, và không hứng thú nữa. Cô ta luôn tạo cho Diệp Lăng Phi cảm giác nửa gần nửa xa, ít nhất cần biểu hiện ra mặt độc lập của mình, khiến Diệp Lăng Phi nhận thấy sự khác biệt giữa mình và Bạch Tình Đình, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy bản thân mỉnh rất có sức hớp dẫn.



Trong lòng Trương Lộ Tuyết dự định như vậy, nên mới có thái độ không quan tâm gì đến Diệp Lăng Phi. Nhưng trong lòng Trương Lộ Tuyết lại rất nhớ Diệp Lăng Phi.



Cô ta tăng tốc đi đến văn phòng của tập đoàn Tân Á. Trương Lộ Tuyết đi vào bãi đỗ xe, vừa mới đỗ xong, bèn nhìn thấy phó tổng của tập đoàn Tân Á Trần Ngọc Đình đi chiếc Audi màu đen cũng đi vào bãi đỗ xe, đây là gặp mặt đầu tiên của Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình sau kỳ nghỉ 1/5



Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Trần Ngọc Đình, cô ta xuống xe, nhưng không lập tức đi vào tập đoàn Tân Á mà ở bên cạnh xe của mình, nhìn Trần Ngọc Đình đỗ xe.



“Phó tổng Trần” Trương Lộ Tuyết chủ động chào hỏi với Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình là chủ lực của tập đoàn, Trương Lộ Tuyết là tổng nhưng năng lực không bằng Trần Ngọc Đình. Trong lòng Trương Lộ Tuyết cũng thừa nhận điều này, do vậy, đặc biệt xẹm trọng Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình mặc quần áo viên chức, thắt dây lưng thể hiện rõ cơ thể đầy đặn của cô ta. Cô ta cầm một cái túi sách, xuống xe xong, Trần Ngọc Đình đi về phía Trương Lộ Tuyết, đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, Trần Ngọc Đình chào Trương Lộ Tuyết, nói: Trương tổng, tôi có một việc muốn bàn với chị.



Trần Ngọc Đình muốn nói chính là chuyện mà Diệp Lăng Phi và cô ta đã nói, lúc đó Diệp Lăng Phi đã nói để cho Trần Ngọc Đình và Trương Lộ Tuyết bàn với nhau một chút, Trần Ngọc Đình luôn nhớ chuyện này, hôm nay gặp Trương Lộ Tuyết, Trần Ngọc Đình muốn cùng Trương Lộ Tuyết bàn bạc một chút.



Trương Lộ Tuyết đi thẳng về phía cửa toàn nhà, vừa đi vừa nói:



- Phó tổng Trần, đợi đến công ty của chúng ta rồi nói, ồ, trong văn phòng của tôi còn có một vị đại gia không đắc tội được đang ngồi ở đấy, để tôi tiễn vị đại gia đó đi rồi sẽ đi tìm chị.



Trần Ngọc Đình nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy, hơi sửng sốt, cô ta nhìn Trương Lộ Tuyết hỏi:



- Trương tổng, người chị nói là ai vậy? Trần Ngọc Đình rất hiếu kỳ, rút cuộc là ai mà có thể khiến Trương Lộ Tuyết nói như vậy, lại còn là một đại gia không thể đắc tội, trong ấn tượng của Trần Ngọc Đình, hình như không có người như vậy.



- Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết nói.



Trần Ngọc Đình nghe Trương Lộ Tuyết nhắc đến tên Diệp Lăng Phi, cô ta cười nói:



- Thì ra là anh ta, đúng là không thể đắc tội, nhưng anh ta sao lại có hứng thú đến tập đoàn Tân Á?



- Tôi cũng không rõ. Tối hôm qua anh ta gọi điện cho tôi, nói hôm nay đến tập đoàn Tân Á bàn chuyện với tôi, hài, đừng nhắc đến anh ta tốt hơn, cứ nhắc đến anh ta đầu tôi lại đau, đúng là một đại gia không thể đắc tội được, tôi mong rằng không bao giờ phải nhìn thấy anh ta đến tập đoàn Tân Á nữa.



Trương Lộ Tuyết trước mặt Trần Ngọc Đình đương nhiên sẽ không để lộ ra trong lòng cô ta thật sự rất muốn gặp Diệp Lăng Phi. Cô ta nói như vậy, cũng chỉ là muốn che đậy một chút mà thôi. Trần Ngọc Đình cười nói:



- Trương tổng, Diệp Lăng Phi đó lại là đại cổ đông của tập đoàn Tân Á chúng ta, không có anh ta, tập đoàn Tân Á chúng ta cũng sẽ không thể phát triển tốt được.



Trương Lộ Tuyết cười:



- Ý của tôi là, anh ta chỉ cẩn để tiền lại là được rồi. Còn về người, tốt nhất là không xuất hiện, để đỡ đi mỗi lần xuất hiện lại có chuyện phiền phức xảy ra, ai biết được lần này đến tập đoàn Tân Á lại muốn làm gì, vừa nghĩ đến cách anh ta nói chuyện, là lại cảm thấy đau đầu, phó tổng Trần, năm đó chỉ làm thế nào mà chấp nhận được anh ta, tôi còn nhớ lúc đầu anh ta làm cấp dưới cho chị khá lâu.



Trương Lộ Tuyết vừa nhắc đến chuyện năm đó, Trần Ngọc Đình lại thấy động lòng. Cô ta nhớ lại cảnh tượng cùng Điệp Lăng Phi ân ái lúc đó, bây giờ cô ta và Diệp Lăng Phi nhiều nhất cũng chỉ nói chuyện bạn bè, không thân mật như trước đây.



- Phó tổng Trần...Phó tổng Trần...



Tiếng Trương Lộ Tuyết vang lên bên tai Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình mới nhận ra mình có chút thất thần, ban nãy suy nghĩ quá nhập thần. Trương Lộ Tuyết nhìn Trần Ngọc Đình nói:



- Phó tổng Trần, chị làm sao vậy?



Trần Ngọc Đình không muốn để Trương Lộ Tuyết nhận ra, vội vàng nói:



- À, không có gì, không có gì, ban nãy tôi nghĩ về mục đích Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Tân Á. Trương tổng, chi mau đi gặp Diệp Lăng Phi đi, bây giờ tôi cũng rất muốn biết Diệp Lăng Phi đến tập đoàn rút cuộc là vì cái gì!