Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1134 : Điều ngoài ý muốn!
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Trương Lộ Tuyết đến trước phòng làm việc của mình, Trịnh Khả Nhạc thấy Trương Lộ Tuyết đến, vội vàng đứng dậy nói:
- Trương tổng, Diệp tiên sinh đã ở trong phòng rất lâu rồi ạ.
Trương Lộ Tuyết nói với Trịnh Khả Nhạc:
- Chị biết rồi. Hủy bỏ tất cả kế hoạch sáng nay cho chị.
- Vâng ạ. Trịnh Khả Nhạc nói.
Trương Lộ Tuyết đẩy cửa văn phòng đi vào. Trương Lộ Tuyết bước vào, không hề nhìn Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết hơi sửng sốt, nhìn về chỗ phòng xép, thấy cửa phòng đang mở. Trương Lộ Tuyết đến trước bàn làm việc, để túi lên bàn, rồi đi vào trong.
Cô ta đến trước cửa phòng xép, nhìn vào bên trong thì thấy Diệp Lăng Phi đang nằm ngủ trên giường của mình. Trương Lộ Tuyết không nhịn được bèn cười, nhưng ngay sau đó lại không cười nữa và đi vào trong phòng xép.
Diệp Lăng Phi ở trong phòng ngủ rất ngon, khi Trương Lộ Tuyết bước vào, Diệp Lăng Phi vẫn chưa tỉnh dậy. Trương Lộ Tuyết cố tình thò tay véo mũi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm thấy mũi mình hình như hình như bị giữ chặt, hơi khó thở bèn tỉnh giấc. Hắn mở mắt, nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang cười đắc ý sung sướng. Diệp Lăng Phi biết Trương Lộ Tuyết trêu mình, hắn thò tay tóm lấy cánh tay Trương Lộ Tuyết, kéo Trương Lộ Tuyết nằm xuống giường.
- Buông em ra, anh muốn làm gì vậy.
Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi kéo xuống giường, cái miệng xinh xắn của cô ta lập tức kêu lên, Diệp Lăng Phi đâu quan tâm Trương Lộ Tuyết kêu cái gì, hắn lập tức hôn Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết không muốn bị Diệp Lăng Phi hôn như vậy, cô ta ra sức giãy giụa, nhưng qua vài lần vẫn không đẩy được Diệp Lăng Phi ra, cuối cùng chỉ còn cách ngoan ngoãn để Diệp Lăng Phi hôn.
Khi Diệp Lăng Phi thấy mãn nguyện rồi, mới buông tay Trương Lộ Tuyết ra, Trương Lộ Tuyết xuống giường, cô ta gắt giọng:
- Anh là đồ dê già, anh làm cái gì vậy hả, thật là, cũng không nhìn xem đây là đâu, mau ra ngoài, em cần thay quần áo.
Trương Lộ Tuyết cần ở đây thay quần áo, khi đến công ty, cô ta ăn mặc rất thoải mái, một chiếc váy dài mỏng màu trắng, bên trên là một chiếc sơ mi màu xám, ở giữa có thắt lưng. Mông của cô ta căng tròn lên, Trương Lộ Tuyết vừa đứng dậy, đúng lúc để Diệp Lăng Phi nhìn thấy cái mông căng tròn ấy.
Diệp Lăng Phi làm như không hề nghe thấy lời Trương Lộ Tuyết nói, hắn năm trên giường của Trương Lộ Tuyết, cố ý dang hai tay ra nói:
- Nằm ở đây thật thoải mái, khắp phòng đều có hương thơm, Lộ Tuyết, anh rất thích mùi thơm này, ừ, cả mùi thơm dịu mát trên người em nữa, tôi không đành rời khỏi đây. Nếu em muốn thay quần áo, thì thay luôn trước mặt anh đi, em yên tâm, anh sẽ không nói với người khác đâu, những đồ tốt, chỉ nên để mình hưởng thụ không nên để người khác biết.
Trương Lộ Tuyết mắng:
- Đồ dê già. Em biết ngay anh sẽ giở trò, ban nãy gặp phó tổng Trần em còn nói trong văn phòng em có một đại gia không thể đắc tội. Diệp Lăng Phi, anh đúng là một con đại dê già mặt dầy từ đầu đến cuối, quen biết anh là việc em hối hận nhất trong cuộc đời.
Trương Lộ Tuyết đi vào phòng xép, khép cửa lại. Cô ta quay lưng về phía Diệp Lăng Phi cởi áo, để lộ ra dây áo bên trong, Trương Lộ Tuyết nói:
- Không được nhìn trộm.
- Anh đâu có nhìn trộm. Anh ngoan ngoãn nằm trên giường, làm sao nhìn trộm cô được.
- Em còn không hiểu anh. Anh trời sinh ra vốn đã háo sắc, anh lại không nhìn trộm đúng là chuyện không thể.
- Được rồi, anh thừa nhận anh đã nhìn.
Diệp Lăng Phi quay người lại nhìn lưng Trương Lộ Tuyết nói:
- Anh phát hiện đường cong trên lưng em rất đẹp.
- Anh thôi đi. Anh không được nhìn nữa.
- Anh đồng ý là được chứ gì, không nhìn.
Diệp Lăng Phi nói rồi xuống giường, đến cạnh lưng Trương Lộ Tuyết rồi từ đằng sau ôm lấy Trương Lộ Tuyết, nói:
- Anh động tay chứ không nhìn, em vừa ý rồi chứ.
- Anh buông ra.
Trương Lộ Tuyết nói. Nhưng Diệp Lăng Phi không buông tay, mà áp chặt phần dưới của mình vào mông Trương Lộ Tuyết, dùng sức cọ sát, Trương Lộ Tuyết cảm thấy nóng dần trong người, nói:
- Anh buông ra, nhanh lên...
Trương Lộ Tuyết chưa nói hết câu, Diệp Lăng Phi đã hôn vào miệng Trương Lộ Tuyết.
Trịnh Khả Nhạc ở bên ngoài văn phòng, cô ta nhận được điện thoại của Trần Ngọc Đình gọi đến. Ban nãy khi Trần Ngọc Đình và Trương Lộ Tuyết gặp nhau ở đưới lầu, nghe thấy Trương Lộ Tuyết nhắc đến Diệp Lăng Phi ở trong tập đoàn, trong lòng rất hiếu kỳ, muốn biết rút cuộc Diệp Lăng Phi đến tập đoàn làm gì. Cô ta quay về phòng làm việc của mình xong, đợi hồi lâu, cũng không thấy Trương Lộ Tuyết gọi điện đến, nghĩ đi nghĩ lại, bèn gọi điện cho Trịnh Khả Nhạc.
Trần Ngọc Đình chỉ là muốn biết rút cuộc Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi nói chuyện thế nào, Trịnh Khả Nhạc nghe điện thoại của Trần Ngọc Đình xong nói:
- Phó tổng Trần, tôi cũng không biết, tổng tài và Diệp Lăng Phi ở bên trong nói chuyện rất lâu rồi, tổng tài đã hủy hết lịch làm việc buổi sáng rồi.
Trần Ngọc Đình nghe Trịnh Khả Nhạc nói vậy xong, nói:
- Tôi không có chuyện gì.
Trần Ngọc Đình cúp điện thoại, Trịnh Khả Nhạc đặt điện thoại xuống, cô ta cau mày, trong bụng thầm nghĩ hình như tổng tài và Diệp Lăng Phi ở trong đó nói chuyện rất lâu rồi. Trịnh Khả Nhạc nghĩ một lúc rồi lấy một tập lài liệu ở trên bàn đi đến cửa văn phòng, cô ta gõ cửa văn phòng, nhưng không nghe thấy tiếng ở bên trong.Trịnh Khả Nhạc thấy lạ, lại gõ cửa nhưng vẫn không thấy có tiếng trả lời, cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng, thấy trong phòng không có người. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi đều không ở trong văn phòng. Trịnh Khả Nhạc càng thấy khó hiểu, cô ta nhẹ nhàng đi đến bên cửa phòng xép, bèn nghe thấy bên trong vọng ra tiếng phụ nữ thở gấp từng đợt, đó là tiếng của Trương Lộ Tuyết.
Tính hiếu kỳ của Trịnh Khả Nhạc nổi lên, cô ta nghe thấy tiếng phụ nữ thở gấp, nhưng không hề có ý lập tức rời đi, mà áp tai vào cửa phòng, nghe lại thật kỹ. Cô ta áp vào cửa nghe, có hơi dùng lực, cô ta không ngờ cửa phòng chỉ khép hờ thôi, ban nãy Trương Lộ Tuyết đóng cửa không khóa chặt chỉ khép hờ hờ, Trịnh Khả Nhạc cứ nghĩ cửa phòng khép chặt, cứ cho cô ta dựa thêm tý nữa cũng không sao, nhưng không ngờ lúc đó xảy ra điều ngoài ý muốn, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, cô ta không có bất cứ chuẩn bị nào cứ thế ngã vào trong phòng.
- A...
Trịnh Khả Nhạc vừa ngã vào trong phòng, cô ta kêu lên một tiếng, khi cô ta ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy hai người nam nữ không mặc quần áo ở trên giường đang nhìn mình.
- Xin lỗi, xin lỗi...
Trịnh Khả Nhạc mặt đỏ lên vì xấu hổ, nói xin lỗi liên tục, đứng dậy, Trịnh Khả Nhạc muốn lập tức ra ngoài, nhưng không ngờ lúc đó Diệp Lăng Phi chân đất, từ trên giường nhảy xuống khép cửa phòng lại, sau đó ôm lấy eo Trịnh Khả Nhạc lên giường.
Ở một tiệm ăn nhỏ cách tòa nhà của tập đoàn Tân Á chưa đến một mét, gã thanh niên Mã Tam ban nãy bị Diệp Lăng Phi đánh cầm một cốc bia rót đầy, một hơi uống hết sạch. Hắn đặt cốc bia xuống, cởi áo ra, để lộ hình xăm trên người, gã nói:
- Tổng tài, em..
Trương Lộ Tuyết bèn cắt ngang:
- Khả Nhạc, ở bên ngoài cứ gọi chị là Lộ Tuyết, chúng ta từ khi nào trở nên khách sáo thế chứ, ồ, đều tại Diệp Lăng Phi gây ra,Khả Nhạc, em lại đây, chúng ta không để anh ta ôm nữa, anh ta là cái đồ dê già, lúc nào cũng thích lợi dụng người khác.
Trịnh Khả Nhạc đi đến bên cạnh Trương Lộ Tuyết, cô ta khoác tay Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nhìn thấy chưa, Khả Nhạc vẫn nghe lời em.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Được rồi, Lộ Tuyết, em đừng khua môi múa mép với anh nữa, chúng ta mau ăn đi, bụng anh đói lắm rồi.
- Để anh đói chết đi càng tốt. Như vậy anh không còn sức để đấu khẩu với em.
Trương Lộ Tuyết nói xong cùng Trịnh Khả Nhạc đi lên trước Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lắc đầu, thầm nghĩ:
- Tâm tư phụ nữ thật là phức tạp, không biết lúc nào tâm trạng sẽ tốt, cũng không biết lúc nào tâm trạng không tốt, hài, thật là khiến người ta khó hiểu.
Nhà hàng thịt nướng mà Trương Lộ Tuyết nói cách đó không xa, người trong cửa hàng đó cũng rất đông. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi bước vào vừa may có một bàn khách đi ra, nếu không bọn họ cũng không có chỗ ngồi.
Được người phục vụ đưa đến bàn, Trương Lộ Tuyết kéo TrịnhKhả Nhạc ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi phải ngồi một mình, hắn nói với Trương Lộ Tuyết ngồi đối diện mình:
- Lộ Tuyết, đừng như thế chứ, em và Khả Nhạc ngồi bên đó để anh cô đơn ngồi một mình bên này, như thế có kỳ cục lắm không.
Trương Lộ Tuyết không cảm thấy có gì không thỏa đáng, nói:
- Như vậy rất tốt. Diệp Lăng Phi, anh nên ngoan ngoãn ngồi ở đó đi, đừng nhiều lời nữa, anh mà còn nhiều lời, em và Khả Nhạc sẽ đi đấy để anh ngồi một mình ở đây.
- Đừng, đừng. Anh chỉ là phát biểu ý kiến thôi mà. Diệp Lăng Phi đặt tay lên bàn nói: Được rồi, em gọi món ăn đi.
- Gọi món?
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi anh không nhầm đấy chứ, ở đây là nhà hàng tự phục vụ, anh muốn ăn gì thì tự đi lấy.
Trương Lộ Tuyết quay sang Trịnh Khả Nhạc ngồi cạnh mình nói:
-Khả Nhạc, chúng đi lấy đồ ăn của chúng ta trước, để anh ta ngồi một mình ở đây.
Trịnh Khả Nhạc gật đầu, cùng Trương Lộ Tuyết hai người đi lấy đồ ăn để Diệp Lăng Phi một mình ngồi ở đó trông đồ.
Trịnh Khả Nhạc cầm một cái đĩa đi đến chỗ bánh ngọt, gắp lấy một miếng. Trương Lộ Tuyết cũng gặp một miếng nhỏ, cô ta nhìn sang Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang nghịch điện thoại, Trương Lộ Tuyết khẽ nói:
- Nhìn thấy chưa, anh ta nhất định là đang gọi điện cho vợ, Khả Nhạc, em phải nhớ, sau này nhất định không được nhường anh ta, nếu không anh ta sẽ không để tâm đến em đâu.
Trịnh Khả Nhạc khẽ nói:
- Em không có tư cách để đòi hỏi cái gì.
Trương Lộ Tuyết nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong, bèn nói:
- Cái gì gọi là không có tư cách. Nói thế nào em cũng là người đàn bà của anh ta, làm sao có thể nói là không có tư cách.
Trịnh Khả Nhạc chần chừ nói:
- Cái này...cái này...Chị Lộ Tuyết, em không biết nên làm thế nào, em và Diệp đại ca chưa từng làm thế, hôm nay làm như vậy, đã là...
Trương Lộ Tuyết nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong bèn nói:
- Khả Nhạc, chị phải nói rõ với em, lẽ nào em hôm nay làm như vậy không tính là đàn bà của anh ta, ai nói nhất thiết phải dâng hiến cho anh ta, chị thấy em hôm nay như vậy đã là đàn bà của anh ta, về sau, em không cần nghĩ mình không phải là đàn bà của anh ta, cứ coi như anh ta có lỗi với em, hai chúng ta liên kết lại, chị cần nghĩ cách để anh ta biết phải trân trọng chúng ta, hiểu chưa?
Trương Lộ Tuyết nói gì, Trịnh Khả Nhạc làm theo y như thế. Trịnh Khả Nhạc gật đầu, thể hiện đã hiểu. Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc lấy đồ ăn xong, quay về chỗ ngối. Lúc đó, người phục vụ đã mang thịt nướng đến, thịt nướng này ăn đến đâu cắt đến đó. Trong lúc Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc sắp xếp đồ ăn trên bàn thì Diệp Lăng Phi cầm đĩa đi chọn món, hăn chọn xong thì thấy trên bàn toàn là đĩa, trong đó đa phần là thịt nướng.
- Không phải chứ, hai em có thể ăn nhiều thế này cơ à. Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ai nói bọn em muốn ăn nhiều thế này, em và Khả Nhạc muốn ăn bao nhiêu thì ăn, ăn không hết thì để anh tiêu hóa, tóm lại không được lãng phí thực phẩm, không phải là vấn đề tiền bạc mà vấn đề là anh không được lãng phí thực phẩm một cách vô ích như thế.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh biết ngay là anh sẽ phải giải quyết. Được rồi, anh đành ăn vậy, dù sao hôm nay tiêu hao mất nhiều sức lực, vận động thế này thật tốn nhiều sức lực, Lộ Tuyết, em có cùng cảm giác như anh không.
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh mau ăn đi, đừng lôi thôi nữa.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh chỉ nói chuyện với em thôi mà, tùy tiện chọn một chủ đề.
Diệp Lăng Phi nói xong, bèn quay đầu, hắn định nhìn xem có cái gì để uống, đúng lúc Diệp Lăng Phi quay đầu từ bên ngoài có ba vị khách bước vào, trong đó có một cặp mẹ con, khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy cặp mẹ con đó, bèn chột dạ, nghĩ thầm:
- Sao họ lại đến đây.