Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1135 : Bưu phẩm thần bí!

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Khi Diệp Lăng Phi quay ra cửa, vừa hay ở bên ngoài có ba vị khách đi vào. Diệp Lăng Phi không thể ngờ lại có thể gặp Bành Hiểu Lộ và mẹ cô ta ở đây, còn gã đàn ông đeo kính kia, Diệp Lăng Phi không quen biết.



Nhưng Diệp Lăng Phi có thể đoán được gã đàn ông đeo kính khoảng ba mươi tuổi kia chắc hẳn là người mà Bành Hiểu Lộ nhăc đến Tưởng Á Đông. Bành Hiểu Lộ khoác tay mẹ cô ta đi vào, lúc đầu không nhìn thấy Diệp Lăng Phi nhưng khi đi đến quầy lễ tân, khi Bành Hiểu Lộ quay người bèn nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó bèn nhìn Diệp Lăng Phi cười.



Trương Lộ Tuyết cũng thấy Bành Hiểu Lộ chào Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết và Bành Hiểu Lộ từng gặp mặt, đó là chuyện từ rất lâu rồi, ấn tượng không rõ nữa. Mặc dù bố của Trương Lộ Tuyết cũng là thuộc hạ cũ của Bành Nguyên, Trương Lộ Tuyết và Bành Hiểu Lộ không hề quen biết, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ, Trương Lộ Tuyết nói:



- Diệp Lăng Phi, có người đẹp đang chào anh kìa.



Trương Lộ Tuyết vừa nói xong, Diệp Lăng Phi bèn cười nói:



- Lộ Tuyết, lẽ nào em không biết cô ấy?



Trương Lộ Tuyết suy nghĩ rồi nói:



- Em biết cô ta? Hình như có vẻ quen nhưng em không nhớ được.



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Lộ Tuyết, trí nhớ của em thật sự không tốt. Có biết cháu gái của Bành Nguyên tên là gì không?



- A...anh nói cô ta là...



Trương Lộ Tuyết vẫn chưa nói xong, thì thấy Bành Hiểu Lộ đang khoác tay mẹ cô ta đi tới. Đằng sau bọn họ là Tưởng Á Đông.



Bọn họ đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ bèn dừng lại nói với mẹ cô ta:



- Mẹ, bạn của ông nội ở bên này, con muốn chào anh ta một chút.



Mẹ của Bành Hiểu Lộ nghe thấy vậy, có chút nghi hoặc, bà ta nhìn con gái mình nói:



- Hiểu Lộ, con nói là bạn của lão gia nhà chúng ta?



- Vâng, đương nhiên là bạn cũ của ông, hơn nữa còn là bạn lâu năm.



Bành Hiểu Lộ nói rồi buông tay mẹ cô ta, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:



- Diệp Lăng Phi, thật trùng hợp không ngờ lại gặp anh ở đây.



- Anh cũng không ngờ được gặp em ở đây.



Diệp Lăng Phi đứng lên, Bành Hiểu Lộ nhìn Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi rồi quay ra nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Xem ra, em đã làm phiền mọi người dùng cơm.



- Đâu có, đều là người quen.



Diệp Lăng Phi quay sang Trương Lộ Tuyết nói:



- Bành Hiểu Lộ, vị này là con gái của Trương Khiếu Thiên, Trương Lộ Tuyết, Trương Khiếu Thiên là thuộc hạ của ông nội em, ban nãy anh và Lộ Tuyết còn nhắc đến em đấy. Lộ Tuyết thấy em quen mặt, anh nghĩ chắc hai người ít gặp nhau nên mới không ấn tượng.



Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta quay sang Trương Lộ Tuyết cười nói:



- Ban nãy tôi cũng thấy quen mặt, thì ra đều là người quen.



Trương Lộ Tuyết vốn không muốn chào hỏi với Bành Hiểu Lộ, nhưng Diệp Lăng Phi đã nói vậy cô ta không chào không được, đành phải đứng dậy chào một tiếng với Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ chào Trương Lộ Tuyết xong mới giới thiệu với Diệp Lăng Phi mẹ cô ta và Tưởng Á Đông. Diệp Lăng Phi không biết hai người này, mặc dù Diệp Lăng Phi và Lão già rất quen nhưng không có nghĩa hắn quen thân với người nhà Lão già. Hắn và Bành Hiểu Lộ cũng là tình cờ gặp nhau, sau đó qua lại mới trở thành quan hệ như hiện nay. Còn về mẹ của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi không hề có ý muốn quen biết, chỉ là chào nhau một cách xã giao mà thôi, nhưng hắn lại rất hứng thú với Tưởng Á Đông, để ý rất kỹ Tưởng Á Đông.



Tưởng Á Đông chào hỏi xã giao với Diệp Lăng Phi xong, gã nói gì thêm với Diệp Lăng Phi nữa. Bành Hiểu Lộ cô tình ăn mặc rất quê mùa. Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Em không làm phiền mọi người nữa, em và mẹ đến phía trước kia ngồi đây.



- Ừ, đi đi. Diệp Lăng Phi nói.



Ba người kia đi rồi, Diệp Lăng Phi ngồi xuống. Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Diệp Lăng Phi, anh quen biết không ít người nhỉ.



- Đương nhiên rồi. Đã sống trong thành phố, đương nhiên cần quen biết nhiều một chút, Lộ Tuyết, lẽ nào như vậy không tốt sao?



Trương Lộ Tuyết hừ lạnh lùng:



- Ý em là anh quen với không ít người đẹp.



Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy cười nói:



- À, em nói chuyện đó à. Cũng chẳng có mấy người. ừ, anh đi lấy ít đồ uống.



Đợi Diệp Lăng Phi đi, Trịnh Khả Nhạc quay sang Trịnh Lộ Tuyết hỏi:



- Chị Lộ Tuyết, chị thấy Diệp đại ca và cô gái kia rút cuộc là quan hệ gì?



Trương Lộ Tuyêt bĩu môi, nói:



- Chị làm sao biết được cô ta và Diệp Lăng Phi có quan hệ gì, Diệp Lăng Phi quen biết rất nhiều người đẹp, rút cuộc là quan hệ gì, chỉ có anh ta biết. Những chuyện này không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm, chị nghĩ người quan tâm nhất những chuyện này là Bạch Tình Đình.



Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Diệp Lăng Phi cầm một cái cốc đi lấy đồ uống, hắn cầm cốc nước ngọt quay lại, vừa ngồi xuống, Diệp Lăng Phi bèn gào lên:



- Ai cho hai người ở đây thì thầm, có phải lại nói xấu anh không?



Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Anh làm như bọn em rảnh rỗi không có việc gì làm chắc đi quản chuyện của anh, em và Khả Nhạc nói chuyện khác, anh đừng cho rằng đang nói chuyện về anh.



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Anh chỉ là nói chuyện với em thôi, nhìn en phản ứng kìa, được rồi, anh không nói là được chứ gì, thôi mau ăn đi, bụng anh đói lắm rồi.



Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi không nói gì, cúi xuống ăn.




Trương Lộ Tuyết quay người định đi, bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:



- Anh muốn uống trà, Lộ Tuyết, em cũng đừng pha loại trà tốt quá, tùy ý lấy loại nào cũng được, nếu không có trà thì đi mua cho anh một chút.



Trương Lộ Tuyết đương nhiên biết Diệp Lăng Phi cô ý, cô ta quay người lại nói:



- Nhà em chỉ có nước thôi, anh có uống không?



- Lộ Tuyết, sao con lại nói thế. Nhà mình không phải có trà sao, mau pha cho Tiểu Diệp một cốc trà.



Trương Khiếu Thiên nói xong, Trương Lộ Tuyết đương nhiên không dám nói gì, nhưng trước khi đi, còn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi bĩu môi với mình, tỏ ra rất đắc ý. Trương Lộ Tuyết đi ra khỏi phòng đọc sách, hừ lạnh lùng nói:



- Anh không phải muốn uống trà sao, vậy tôi sẽ pha trà cho anh.



Trương Lộ Tuyết cũng lấy một ít trà cho vào trong cốc, nhưng cô ta lại cho thêm một ít muối. Trương Lộ Tuyết vốn lấy một thìa muối nhưng chỉ cho vào một ít, cô ta sợ cho nhiều sẽ không tốt với Diệp Lăng Phi, cô ta chỉ muốn cho Diệp Lăng Phi một bài học, chứ không muốn làm hại đến Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết rót nước nóng vào, mới bưng trà vào phòng đọc sách, cô ta đặt trà trước mặt Diệp Lăng Phi nói:



- Trà anh cần đây, uống đi.



Diệp Lăng Phi cầm cốc trà, uống một ngụm, rồi đặt xuống, quay sang Trương Lộ Tuyết nói:



- Ừ, trà pha rất ngon, anh rất thích.



- Bác Trương, điểm này cháu biết. Vì vậy, cháu mới muốn bàn trước với bác và nhạc phụ cháu, nhạc phụ cháu đã đồng ý rồi, hôm nay cháu đến muốn bàn với bác về chuyện này, nếu bác đồng ý, cháu sẽ triệu tập người của hai tập đoàn lại, mọi người cùng nhau bàn bạc, đề ra một phương án khả thi, một khi đề ra rồi, sẽ lập tức tiến hành.



- Bác thấy được đấy. Bên tập đoàn bác không quản nữa rồi, cháu cứ bàn bạc với Lộ Tuyết, tiểu Diệp cháu cũng là cổ đông của tập đoàn, đương nhiên có thể làm chủ.



- Tập đoàn Tân Á dù sao cũng là do bác Trương sáng lập, cháu đương nhiên cần thương lượng với bác.



Diệp Lăng Phi đương nhiên biết Trương Khiếu Thiên cứ cho muốn quản việc của tập đoàn Tân Á, cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, hắn nói vậy chủ yếu là để cho Trương Khiếu Thiên hài lòng mà thôi. Quả nhiên, Trương Khiếu Thiên dang tay vỗ vào vai Diệp Lăng Phi nói: Tiểu Diệp, chuyện này cứ để thanh niên các cháu giải quyết.



- Bác Trương, vậy cứ quyết định như vậy.



Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn Trương Lộ Tuyết đang đứng bên cạnh nói:



- Ban nãy Lộ Tuyết còn lo bác không đồng ý, cháu nói với Lộ Tuyết, Trương tổng nhất định sẽ đồng ý, bác Trương, chau biết bác muốn hợp nhất tập đoàn Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á, vì cháu hiểu mối thâm tình giữa bác và nhạc phụ cháu, chỉ đáng tiếc, một số người lại không hiểu.



Người mà Diệp Lăng Phi nhắc đến đương nhiên là chỉ Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết làm sao lại không nghe ra chứ, chỉ là trước mặt Trương Khiếu Thiên, Trương Lộ Tuyết không dám tỏ ra bất mãn với Diệp Lăng Phi.



Nhưng Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa ra khỏi phòng đọc sách, Trương Lộ Tuyết bèn trách móc Diệp Lăng Phi:



- Diệp Lăng Phi, anh nói cho em biết, cái gì gọi là một số người không biết rõ, một số người mà anh nói đó có phải ám chỉ em không?



- Lộ Tuyết, em đừng ở đây nói, để bố em nghe thấy không hay đâu. Chúng ta đến phòng em nói chuyện đi.



Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Được, vậy đến phòng em nói, em muốn nghe xem anh sẽ giải thích với em như thế nào, anh mà giải thích không được hôm nay em sẽ không tha cho anh.



Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi vừa đến phòng Trương Lộ Tuyết không để Trương Lộ Tuyết nói, Diệp Lăng Phi đã ôm lấy Trương Lộ Tuyết ném xuống giường



- Anh làm cái gì vậy.



Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi vứt xuống giường, cô ta lập tức ngồi dậy, nhìn Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:



- Đây là phòng của em, anh không được làm bậy.



- Lẽ nào em có thể làm bậy.



Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, cởi giầy của mình ra, lạnh lùng nói:



- Ban nãy em pha trà cho anh bên trong còn cho muối, lẽ nào em nghĩ anh uống mà không biết, anh còn chưa tìm em tính sổ đấy, em còn muốn tính sổ với anh, vậy được, bây giờ chúng ta sẽ từ từ tính toán với nhau.



Diệp Lăng Phi giữ Trương Lộ Tuyết nằm trên giường, cởi dây lưng của Trương Lộ Tuyết, lộ ra cặp mông tròn căng, hắn dang tay đánh vào mông Trương Lộ Tuyết một cái. Trương Lộ Tuyết gắt giọng: Anh mau buông em ra.



- Buông em ra, đừng có mong.



Diệp Lăng Phi lại vỗ vào mông Trương Lộ Tuyết, lại một âm thanh lanh lảnh vang lên, Trương Lộ Tuyết giãy giụa vùng ra, nhưng cô ta càng vùng vẫy, Diệp Lăng Phi càng đánh mạnh hơn, rất nhanh mông của Trương Lộ Tuyết đỏ lên, Trương Lộ Tuyết vẫn không chịu thua, cô ta vẫn gắt giọng:



- Em sẽ không tha cho anh.



Diệp Lăng Phi há miệng định cắn vào mông Trương Lộ Tuyết, đúng lúc đó cửa phòng Trương Lộ Tuyết bị đẩy ra, bà bảo mẫu chạy vào, trên tay cầm một bưu phẩm, nói:



- Tiểu thư, nước ngoài...



Bà ta vừa chạy vào, bèn nhìn thấy cảnh tượng đó, mông của Trương Lộ Tuyết hướng ra cửa. Hai má Trương Lộ Tuyết nóng lên, đẩy Diệp Lăng Phi ra nói:



- Anh mau đi ra cho em.



Diệp Lăng Phi ra khỏi người Trương Lộ Tuyết, nhảy xuống giường, lấy bưu phẩm trong tay bà bảo mẫu có chút không biết mình đang làm gì rồi nói:



- Bà có thể ra ngoài được rồi.



Khẩu khí của Diệp Lăng Phi giống như người chủ ở đây vậy, bà bảo mẫu vâng một tiếng rồi vội vàng đi ra.



Trương Lộ Tuyết kéo quần của mình lên, khẽ nói:



- Anh đúng là đồ khốn, đều tại anh, trả bưu phẩm lại cho em, mau trả bưu phẩm lại cho em.



- Em yêu.



Diệp Lăng Phi nhìn dòng chữ tiếng anh trên bưu phẩm xong, hắn cầm bưu phẩm trong tay nói:



- Trương Lộ Tuyết, đây là bưu phẩm của ai, sao lại gọi em là em yêu.



- Em làm sao biết được. Em còn chưa nhìn bưu phẩm ấy, mau đưa cho em.