Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1136 : Bệnh viện

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Diệp Lăng Phi cầm bưu phẩm đi đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, đưa bưu phẩm cho Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết nhìn tên trên bưu phẩm bỗng phá lên cười. Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Trương Lộ Tuyết, thấy Trương Lộ Tuyết nhìn mình cười, hắn nói:



- Lộ Tuyết, em cười gì vậy?



Trương Lộ Tuyết quơ quơ bưu phẩm trước mặt Diệp Lăng Phi nói:



- Diệp Lăng Phi nhìn thấy chưa, Trương Lộ Tuyết em không phải không có người theo đuổi, đây là bưu phẩm bạn học của em gửi cho em.



- Bạn học cũ của em?



Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Trương Lộ Tuyết, ôm lấy Trương Lộ Tuyết, nhìn bưu phẩm nói:



- Lộ Tuyết, sao không thấy em nói với anh.



- Em đã nói với anh rồi, chỉ là anh không để ý mà thôi.



Trương Lộ Tuyết mở bưu phẩm ra, thấy bên trong có mấy bức ảnh, trong ảnh là một thanh niên tóc vàng anh tuấn, Trương Lộ Tuyết không hiểu rút cuộc tại sao người này lại gửi ảnh cho cô ta, cô ta xem xong, để ảnh lên giường, quay sang thấy Diệp Lăng Phi đang bĩu môi nói:



- Chẳng đẹp trai tý nào, làm sao đẹp trai bằng anh.



Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:



- Anh ghen à? Diệp Lăng Phi, anh nói thật đi, có phải anh đang ghen không?



- Làm gì có. Có gì mà anh phải ghen chứ, bây giờ em đang ở trong lòng anh, em là người đàn bà của anh, có gì mà anh phải ghen chứ.



Diệp Lăng Phi nói xong, đột nhiên mắng:



- Khốn thật, tên nhãi ranh này rút cuộc muốn làm gì, gửi những bức ảnh này có ý gì. Xì!



Trương Lộ Tuyết cười phá lên, quay sang hôn Diệp Lăng Phi một cái nói:



- Anh ta là bạn học của em, hồi trước khi em học ở Anh quen với anh ta, anh ta tên là David, sau khi em về nước anh ta có gọi điện cho em vài lần, không có gì cả, em không phải đã nói với anh rồi sao, em không thích người nước ngoài, bây giờ anh yên tâm chưa?



- Anh đương nhiên biết giữa em và anh ta không có quan hệ gì. Anh chỉ hỏi tên anh ta mà thôi, lẽ nào không để anh hỏi tên anh ta.



Diệp Lăng Phi nói xong bèn nhảy xuống giường, Trương Lộ Tuyết không biết Diệp Lăng Phi muốn làm gì, thấy Diệp Lăng Phi đi khép cửa phòng lại, hắn nằm đè lên Trương Lộ Tuyết và hôn.



Sau cái hôn nồng nhiệt, Trương Lộ Tuyết đẩy Diệp Lăng Phi ra rồi nói:



- Anh muốn làm gì vậy, anh vẫn muốn?



- Đương nhiên rồi, anh đương nhiên muốn rồi. Lẽ nào không được sao?



Trương Lộ Tuyết nũng nịu nói:



- Đương nhiên không được rồi. Đây là nhà em, bố mẹ em đều ở nhà, bố mẹ em không hề biết quan hệ giữa anh và em, lần trước em không hề nói với bố em đứa trẻ đó là của anh. Diệp Lăng Phi, trưa hôm nay không phải vừa làm chuyện đó sao, em không muốn anh quá mệt mỏi đâu, buổi tối anh còn phải ứng phó với Bạch Tình Đình nữa đấy.



Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy xong, tỉnh bơ nói:



- Lộ Tuyết, vậy chúng ta nằm trên giường được chứ, anh định chiều nay nằm trên giường của em, ngủ với em, yêu cầu đó không quá đáng chứ.



- Sao lại không quá đáng, anh muốn nằm trên giường cuả em đấy. Em không thể để anh nằm trên giường của em được, không được, không được, anh đã tắm chưa, bẩn chết đi được..ai ya, quần áo của anh, anh đừng cởi ra...



Diệp Lăng Phi không quan tâm Trương Lộ Tuyết kêu ca, cùng Trương Lộ Tuyết yêu đương nồng nhiệt.



Hôm qua Vu Đình Đình mới về đến Vọng Hải, hôm nay cô ta vừa đến trường mới biết trong lớp có bạn sinh nhật, lớp trưởng nhân cơ hội này tổ chức cả lớp tụ tập, như vậy cũng để khuấy động phong trào của cả lớp. Lớp của Vu Đình Đình có tất cả hai mươi ba người, trong đó có mười nam còn lại đều là nữ. Vu Đình Đình bình thường rất ít khi tham gia các hoạt động như thế này ở lớp, sau khi Tần Dao rời đi, Vu Đình Đình ở trong lớp cũng không có nhiều bạn, cô ta cũng không muốn quan hệ của mình và các bạn trong lớp trở nên không tốt, bây giờ thấy có cuộc tụ tập như vậy, Vu Đình Đình muốn cùng tham gia cùng các bạn để quan hệ với các bạn trong lớp được tốt hơn. Nhưng cô ta lại lo lắng Diệp Lăng Phi có ý kiến nên mới gọi điện xin ý kiến Diệp Lăng Phi, nghe thấy Diệp Lăng Phi đồng ý Vu Đình Đình mới yên tâm tham gia tụ tập với các bạn trong lớp.



Vu Đình Đình không hề thiếu tiền, Diệp Lăng Phi hàng ngày đưa tiền tiêu vặt cho Vu Đình Đình, bố mẹ Vu Đình Đình cũng cho cô ta không ít tiền tiêu. Bố mẹ Vu Đình Đình cũng biết xã hội bây giờ chi tiêu nhiều, con gái họ đi học ở bên ngoài, sợ không đủ tiền tiêu hoặc có chuyện khác xảy ra nên mới cho Vu Đình Đình mỗi tháng ít nhất một ngàn đồng tiền tiêu vặt, một ngàn đồng này không bao gồm tiền sinh hoạt phí. Nếu tiền của Vu Đình Đình không đủ, có thể xin them bố mẹ cô ta. Gia đình Vu Đình Đình mặc dù không phải loại có rất nhiều tiền, nhưng cũng là loại trung lưu, kinh tế tương đối khá giả.



Vu Đình Đình tiêu tiền vốn cũng rất tiết kiệm, cô ta không phải là người thích tiêu tiền lung tung. Trước khi có quan hệ như hiện nay với Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình chi tiêu càng tiết kiệm, cô ta không quen tiêu hết tiền vào mỹ phẩm, quần áo, nhưng sau khi có quan hệ than mật với Diệp Lăng Phi, lại thêm Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển không ngừng dạy dỗ Vu Đình Đình khiến Vu Đình Đình quen dần với việc dùng mỹ phẩm, mặc quần áo đẹp, say mê Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình mặc dù ngoài miệng nói không muốn làm như vậy, nhưng trong lòng Vu Đình Đình cũng có tính toán, cô ta không muốn tranh giành cái gì với Bạch Tình Đình vợ của Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình chỉ muốn thể hiện những điểm tốt của mình cho Diệp Lăng Phi thấy. Việc chi tiêu không tránh khỏi nhiều lên nhưng so với số tiền mà bố mẹ cô ta cho thì vẫn còn dư dả nhiều.



So với bố mẹ Vu Đình Đình, số tiền mà Diệp Lăng Phi đưa cho Vu Đình Đình nhiều hơn nhiều. Diệp Lăng Phi hiểu tính cách của Vu Đình Đình, Vu Đình Đình sẽ không xin tiền Diệp Lăng Phi, cho dù Vu Đình Đình gặp khó khăn, Vu Đình Đình cũng không xin tiền Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình càng như vậy, Diệp Lăng Phi càng cần đưa tiền cho Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi đưa tiền cho Vu Đình Đình cũng phải nói rất nhiều, lần nào cũng phải ép Vu Đình Đình lấy tiền.



Trong tay Vu Đình Đình có không ít tiền, ít nhất cũng trên mười lăm vạn. Vu Đình Đình vẫn là một sinh viên, trong tay có nhiều tiền như vậy cũng chỉ để trong ngân hàng, cô ta cơ bản không có chỗ để tiêu tiền. Trong trường, Vu Đình Đình trang điểm rất đơn giản, cô ta đẹp nhất cũng chỉ để Diệp Lăng Phi thấy. Còn về lớp cô ta, không ít bạn cùng lớp nghĩ rằng gia đình Vu Đình Đình rất bình thường. Lần này, lớp tổ chức tụ tập, thực hiện AA, nghĩa là mọi người cùng nhau đóng tiền. Vu Đình Đình vốn định chi hết tiền nhưng lại nghĩ mình làm như vậy nói không chừng lại làm người khác hiểu nhầm mình muốn khoe khoang nên lại thôi.



Địa điểm tụ tập là khách sạn bên cạnh quảng trường Hải Tinh, cách chỗ Vu Đình Đình ở không xa. Vu Đình Đình về đến biệt thự, vốn định thayquần áo, nhưng nghĩ một chút thấy mình cứ ăn mặc đơn giản thì tốt hơn, vẫn là chiếc váy liền màu trắng, đi đôi dép xăng đan.



Vu Đình Đình đến chỗ lớp mình tụ tập, đó là trung tâm của quảng trường Hải Tinh, khi Vu Đình Đình đến, ở đó đã có bảy tám bạn học của Vu Đình Đình ở đó. Lớp trưởng vẫn chưa đến, Vu Đình Đình cũng chỉ có thể ở đó đợi.



Một cô gái mặc váy hoa đến ngồi cạnh Vu Đình Đình, đợi Vu Đình Đình ngồi xuống, cô gái tên Điền Tư bèn hỏi:



- Đình Đình, cậu làm thế nào đi từ biệt thự quảng trường Hải Tinh đến đây?



Vu Đình Đình đương nhiên không muốn để bạn học của mình biết mình đang sống trong biệt thự, cô ta cười nhẹ nhàng nói:



- Tớ đi đến đó mua ít đồ, chứ không phải tớ sống ở đó.



- Ồ, Tình Đình, lần trước mình nghe mọi người nói cậu sống ở đây, mình cứ tưởng cậu sống ở đó. Nhưng tớ cũng nghĩ câụ không thể sống ở những nơi như thế.




Điền Tư nghe xong, mở túi tiền của mình, lấy ra một thẻ ngân hàng nói:



- Ở đây tớ có một ngàn đồng.



Vu Đình Đình lúc đó bèn nói:



- Lớp trưởng, số tiền đó tớ sẽ chi, cậu không cần vay tiền những người khác, tớ sẽ ứng trước tiền.



- Vu Đình Đình, hai vạn tệ đấy, cậu có thật không?



Lớp trưởng không tin Vu Đình Đình trong tức khắc có thể lấy ra hai vạn đồng, đối với cậu ta, có thể lấy ra hai ngàn đồng đã là tốt lắm rồi. Vu Đình Đình gật đầu nói:



- Ở đây tớ có hai vạn đồng, bố mẹ tớ cho tớ, bây giờ tớ đưa cho Trần Dương dùng.



Vu Đình Đình đó chỉ là nói dối, bố mẹ cô ta không hề cho cô ta hai vạn đồng, số tiền cô ta có đều do Diệp Lăng Phi cho, cô ta ít nhất cũng có mười lăm vạn, hai vạn đồng này có là gì.



Có tiền mọi việc tốt rồi, ở đây Vu Đình Đình nộp hai vạn đồng, họ sẽ lập tức tiến hành cấp cứu. Các bạn học khác trong lớp cũng đến, ban nãy lớp trưởng đã gọi điện cho bọn họ, hy vọng có thể góp đủ hai vạn đồng, khi đến bệnh viện, bọn họ mới biết Vu Đình Đình đã nộp hai vạn đồng rồi. Những người bạn học đó nhìn Vu Đình Đình với con mắt khác, không ai dám tin Vu Đình Đình trong nháy mắt có thể lấy ra hai vạn đồng. Đó là hai vạn đồng, bon họ đều là sinh viên, đều dựa vào gia đình gửi tiền, cứ cho gia đình có tiền, cho mấy ngàn đồng tiền tiêu vặt đã là tốt lắm rồi, làm gì có ai trong tay có đến hai vạn đồng chứ.



Điền Tư kéo Vu Đình Đình sang một bên hỏi:



- Đình Đình, cậu nói thật với tớ, số tiền đó cậu lấy đâu ra, bố mẹ cậu làm sao có thể cho cậu nhiều tiền đến thế?



- Tớ...Tớ muốn mua máy tính xách tay.



Vu Đình Đình không thể nói số tiền đó đều là ngày thường Diệp Lăng Phi cho cô ta, cô ta không tiêu, nên giữ lại. Vu Đình Đình đã nói dối rồi, nên đành nói dối tiếp. Cô ta không dám nhìn vào mắt Điền Tư nói:



- Tớ thích một loại máy tính xách tay có giá một vạn tám đồng. Bố mẹ tớ đã đồng ý mua cho tớ nên đưa cho tớ hai vạn đồng, nhưng bây giờ Trần Dương cần dùng tiền, tớ mới lấy số tiền đó ra, còn chuyện máy tính, để sau hãy tính, không có cũng không sao.



Điền Tư nghe Vu Đình Đình nói xong, cô ta nhìn Vu Đình Đình nói:



- Đình Đình, không ngờ cậu lại giúp Trần Dương như vậy.



- Điền Tư, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta mong cho Trần Dương có thể nhanh chóng tỉnh lại..



Trên đầu Mã Tam vẫn còn máu, gã ngồi trong xe, dùng áo của mình bịt chặt vào vết thương, nói:



- Khốn thật, tên khốn đó dám đánh tao, nó không nhìn xem tao là ai, lần này thằng tiểu tử đó không chết, coi như nó mệnh lớn, đừng để tao gặp lại nó, lần sau tao sẽ cho nó chết.



Đằng sau xe bánh mỳ đó, Liêu Tiểu Thanh và Lý Cương bị buộc vào nhau, ngồi bên cạnh bọn họ là một gã thanh niên. Một gã thanh niên khác ngồi ở giữa, nghe thấy Mã Tam nói xong, gã thanh niên kia nói:



- Lão Tam, lần này anh gây chuyện, em thấy anh nên trốn ở bên ngoài hai ngày.



Mã Tam mồm đầy mùi rượu, lộ ra hàm răng vàng rỉ vì cặn thuốc, nói:



- Trốn cái gì mà trốn. Mã Tam tao ai dám động đến, tao muốn xem xem ai dám đến bắt tao.



Mã Tam cũng chỉ nói miệng vậy mà thôi, lúc đó do gã say rượu còn chưa tỉnh, đối với những hậu quả gây ra không hề có vẻ sợ hãi. Chiếc xe bánh mỳ đi vào một khu nhà trệt, gã thanh niên lái xe dừng lại, Mã Tam quay đầu lại nói:



- Đưa đôi nam nữ chó má đó vào trong nhà cho tao.



Gã mở cửa xa, xuống xe. Mã Tam không đi vào trong phòng ngay mà đứng ở cạnh xe, tháo dây lưng, đi tiểu, tiếng nước chảy ào ào vang mãi không thôi. Gã uống rất nhiều bia, bia dễ sinh ra nước tiểu nhất. Mã Tam đi tiểu xong, thắt lại dây lưng, bôi tay phải có dính nước tiểu lên tường, hùng hùng hổ hổ đi vào trong phòng.



Trong phòng bừa bãi lung tung, Lý Cương và Liêu Tiểu Thanh bị đẩy vào góc tường. Mã Tam mở đèn chân không nhìn Lý Cương và Liêu Tiểu Thanh, mắng:



- Mẹ nó, một đôi nam nữ chó má, ông mày hôm nay đủ điên người rồi, buổi sáng ở tập đoàn Tân Á bị đánh, buổi tối ở khách sạn bị đánh, Liêu Tiểu Thanh, con tiện nhân này, những chuyện này đều do mày gây ra, nói cho tao biết, Mã Tam tao có gì không tốt.



Liêu Tiểu Thanh run run nói:



- Tam ca, anh rất tốt, do em không tốt, em không xứng với anh.



- Đồ khốn, mày định lừa đứa ba tuổi đấy à.



Mã Tam nói, nhìn Lý Cương hừ lạnh lùng:



- Thằng khốn này, còn không phải là thích tên tiểu tử này sao, tên tiểu tử này vẫn là sinh viên, cũng khá đẹp trai, nên mày mới thích nó, Liêu Tiểu Thanh, mày nhớ rõ đây, mày là đàn bà của tao, cả đời này đừng nghĩ đến việc bỏ ông đây. Hôm nay tao cho mày biết người đàn bà của tao nên làm gì.



Mã Tam nói rồi đến trước mặt Liêu Tiểu Thanh và Lý Cương, gã đưa tay tóm lấy tóc của Liêu Tiểu Thanh muốn tóm Liêu Tiểu Thanh lên. Lý Cương lúc đó cuối cùng cũng đã thể hiện dũng khĩ cần có của người đàn ông, cậu ta quát:



- Mày buông cô ấy ra, mày muốn đánh thì đánh tao đây, không liên quan gì đến Tiểu Thanh.



Mã Tam nghe Lý Cương nói vậy xong, gã tóm lấy tóc của Liêu Tiểu Thanh, mắng:



- Mày là cái thá gì, dám ở đây nhăn nhăn nhó nhó, đây là địa bàn của tao.



Mã Tam tóm lấy Liêu Tiểu Thanh, gã lấy tay tóm lấy tóc Liêu Tiểu Thanh, kéo tóc về phía sau, Liêu Tiểu Thanh chỉ có thể ngửa cổ lên, Mã Tam nhìn Lý Cương mắng:



- Mày nhìn thấy chưa, đây là đàn bà của tao, hôm nay tao sẽ cho mày thấy tao đối đãi với đàn bà của tao như thế nào.